Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Mộng Về Tiền Kiếp

Chương 20: Linh hồn thứ 2 - Hùng Duệ Thần 4

Chương trước
Chương sau
"Thôi rồi, cứ thế này thì không ổn, phải tỉnh táo lại tiếp tục sự nghiệp vĩ đại mới được, thân là đấng nam nhi đại trượng phu, không thể để những thứ tầm thường như đồ ăn ngon này làm nhiễu loạn tâm cảnh, mất ý chí chiến đấu”. Ta lầm bầm nói 1 mình, vỗ vỗ 2 má, lại nuốt nước miếng thêm lần nữa mới trở về phòng.

Ông anh hai của ta đã chuồn mất dạng, cha ta và anh cả còn đang ở quân doanh, phải 1 lúc nữa mới trở về, trong lúc chờ cha về để khoe chiến công, ta lại lôi bài vần 2 chữ ban nãy ra đọc, theo vần đã thuộc lòng mà bắt đầu nhận mặt chữ. Phải công nhận ta siêu thông minh.

Cái sự thông minh của ta không kiên trì được đến bảy ngày đã hoàn toàn sụp đổ. 1000 chữ cả thảy, mà mỗi ngày tính ra ta làm 1 bài vỏn vẹn, có khi được mấy chữ đã bắt đầu bí, khi đó ta lại hành anh 2, hai anh em điên cuồng tìm từ trong sách để ráp vần tiếp vào đoạn trước, đầu đau như muốn nứt ra. Tới cuối ngày thứ 3 anh hai chịu không nổi, òa khóc nức nở, chạy đi tố tội ta với mẹ.

“Mẫu thân, đệ đệ cả ngày ép con ngồi soạn từ ghép vần với đệ ý, nói cái gì mà sự nghiệp vĩ đại, lưu danh sử sách. Đệ ấy rõ ràng là lừa người mà, 1000 từ còn có cả nghĩa nữa, tìm cách gieo vần, xong còn phải chọn từ ít nét, dễ nhớ để đặt phía trước, ai mà làm nổi chứ. 3 hôm rồi, con còn không được ôn bài, sắp khảo thí rồi, cứ thế này thầy lại phạt con mất.”

“Được rồi, con ngoan, không khóc nữa, con học bài của con đi, để mẫu thân thay con giúp em con làm nhé”.

2 ngày kế tiếp, mẫu thân đều dành nhiều thời gian cùng ta tìm từ ráp vần các thứ, dù kết quả không mấy khả quan nhưng bà vẫn kiên nhẫn giúp ta, lần này người sụp đổ lại là chính ta. Cảm giác bất lực tràn ra thành tiếng khóc nức nở: “oa, oa, mẫu thân, con thật vô dụng mà, gần một tuần rồi còn không nổi 100 chữ nữa, thật uổng công phí sức mà”.

Trong khi ta còn đang đau khổ, ngập lụt trong đống nước mắt nước mũi tèm lem, thì mẹ ta lại mỉm cười. Bà bảo với ta: “con thân yêu, ý tưởng của con rất tốt, ta tin nếu con kiên trì, 1 ngày nào đó con sẽ thành công”.

“Rõ ràng 1000 chữ con nhớ được hơn 800 rồi nhưng quả thật để tìm từ ráp vần rất khó, mẫu thân làm cùng con mấy hôm nay mà người không thấy sao”. Ta vừa đưa tay quẹt nước mắt nước mũi vừa nói.

Mẹ vươn tay đặt lên vai ta: "Con nghe này, đôi khi làm việc không nhất định sẽ có kết quả tốt nhất, nhưng nó không có nghĩa là con không gặt hái được gì trong quá trình con thực hiện công việc đó”.



Ta ngừng khóc, ngơ ngác nhìn mẹ. Bà giơ tay lên xoa đầu ta: “ban nãy con nói con thuộc hơn 800 chữ rồi phải không?”

“Dạ, đúng ạ” ta lễ phép trả lời.

“Mục đích khi con làm việc này là để làm gì nào”. Mẹ ta hỏi.

“Thưa, là để giúp học thuộc 1000 chữ ạ”. Ta thành thật đáp.

“Vậy bây giờ còn chưa tới 7 ngày, con đã thuộc được hơn 800 chữ, như vậy không phải con cách thành công chỉ có hơn 100 chữ nữa thôi sao”. Mẹ lại hỏi tiếp.

Ta thoáng sửng sốt, rồi gật đầu vui sướng, mẫu thân nói đúng, mục đích của ta là để học thuộc 1000 chữ chứ không phải làm văn vần, giờ ta đã gần thuộc hết rồi, tại sao phải khóc. Nhưng lại nghĩ đến đại sự chưa thành, nếu ta có thể viết được hoàn chỉnh bài văn vần đủ 1000 chữ thì hội trẻ con sau này sẽ thấy hứng thú, học nhàn đi bao nhiêu. Ta lại có chút buồn buồn. Như đoán được ý nghĩ của ta, mẹ lại an ủi: “Nếu con muốn viết tiếp thì cứ viết, nhưng đừng ép mình quá, lần này con thử mở rộng lượng chữ lên 2000 rồi 3000 xem, rất có thể sẽ tìm đc chữ phù hợp, với lại con nên dành thời gian học các môn khác, khi nào rảnh rỗi thì lại sáng tác, coi nó như 1 sở thích ngoài giờ học, như thế vừa không chậm trễ việc học, vừa giúp con nâng cao khả năng sáng tạo của con.”

Ta nghe mẹ nói, khẽ gật đầu đồng ý. Mẹ lấy khăn lau mặt ta sạch sẽ rồi dắt ta ra phố đi dạo. Sau khoảng thời gian khủng hoảng tuổi lên 5 đó, ta nhanh chóng trở lại nhịp sống bình thường: luyện võ, học chữ, rảnh thì chơi chọi dế, ô ăn quan...với bọn trẻ cùng tuổi. Chẳng mấy chốc trời đã vào đông, cái lạnh lẽo của mùa đông khiến con người ta trở nên lười biếng, chỉ muốn bầu bạn với cái nệm cái chăn cả ngày.

Ngày nào cũng vậy, luôn là anh cả kéo ta ra khỏi ổ ấm để luyện võ vào sáng tinh mơ. Nhưng hôm nay lại là ngoại lệ, 2 ngày nữa là sinh thần mẹ ta, thay vì phải luyện võ, chúng ta 4 cha con từ sớm đã cùng vào bếp làm bánh chưng, bánh dày mừng sinh thần mẹ ta, nói đến 2 loại bánh này đều là làm khá tốn thời gian. Làm bánh chưng cần phải ngâm gạo trước mấy canh giờ, sau đó vớt ra, vo xóc trong nước cho sạch, để ráo, cần phải thái thịt 3 chỉ, gừng, hành, xôi đỗ cho chín để làm nhân bánh. Lá dong cũng phải rửa sạch, còn phải chẻ lạt để buộc bánh nữa.
Chương trước
Chương sau