Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Mộng Về Tiền Kiếp

Chương 24: Linh hồn thứ 2 - Hùng Duệ Thần 8

Chương trước
Chương sau
Nghe xong chuyện xưa bà kể, ta cũng âm thầm hạ quyết tâm 1 ngày nào đó sẽ làm nên sự nghiệp vẻ vang để mẫu thân ta cũng được vua ban thưởng như bà nội.

Chớp mắt 1 cái lại sắp đến mùa hè, 1 buổi trưa nắng, ta nằm cạnh mẹ ngủ mãi mà không được, cứ xoay qua xoay lại. Mẹ ta hỏi: “sao thế con, không ngủ được à”.

“Vâng mẹ, thời tiết chuyển mùa, khó ngủ lắm ạ. Hay mẹ kể chuyện cho con nghe đi”. Ta thủ thỉ với mẹ.

"Được, con muốn nghe chuyện gì nào”. Mẹ ta hỏi.

“Mẹ kể chuyện của bố với mẹ đi, con thắc mắc từ lâu lắm rồi, ngày xưa cha con làm sao mà cưới được mẹ vậy ạ, nhìn cha con dữ thấy mồ, sao mẹ con lại chịu gả cho cha”. Ta quay qua hỏi mẹ.

Bà mỉm cười, khẽ phe phẩy quạt cho ta, không biết vì nóng hay sao mà đôi má mẹ cũng đỏ hồng lên, mắt hướng lên trần nhà như nghĩ ngợi điều gì. Lát sau bà mới bắt đầu nhẹ giọng nói: “lần đầu tiên ta nhìn thấy cha con là vào hội làng năm ta 15 tuổi. Ta người vùng khác, bữa đó theo bạn bè sang đây chơi hội. Hội làng ngày xưa cũng giống như bây giờ, có đánh cờ, có tổ tôm, có đua thuyền, đua ngựa, chơi bài xúc xắc, chọi gà, đấu vật, đánh đu, hát đối đáp nam thanh nữ tú. Chúng ta đến hội vào sáng sớm, tranh thủ chơi được mấy trò chơi vui lắm, sau đó bạn ta kéo ta đến xem đua ngựa...”. Nói đến đây bà dừng lại, không kể tiếp nữa mà 1 mình chìm vào hồi ức...

Trường đua rất lớn, đường chạy có rào chắn thành 1 vòng tròn lớn, mỗi lần sẽ có 7 con ngựa được ra sân, cô gái trẻ tên Vân Uyên bỗng dưng chú ý đến con ngựa trắng số 7, nó thực đẹp, dáng cao lớn, chắc khỏe, lông bờm dài mượt, bên cạnh con tuấn mã là 1 chàng trai tuấn tú, thân cao 6 thước, chàng ta khẽ xoay mặt qua, tình cờ mắt 2 người chạm nhau khiến tim cô thiếu nữ nhảy nhanh 1 cái, cô vội vã quay mặt đi, 1 lát mới dám quay mặt trở lại lén nhìn chàng trai.



Chàng trai ước chừng 17, 18 tuổi, mày kiếm rậm rạp nhưng không che phủ được 1 đôi mắt sáng như sao, đen láy, y đứng trước con ngựa, 1 tay cầm cương, 1 tay khẽ xoa đầu nó, rồi miệng mấp máy nói chuyện với nó: “Tật Phong, ngươi mau nhìn qua tay trái, có 1 cô gái nhỏ rất xinh xắn, dễ thương, mặc áo màu hồng cánh sen, tóc thả dài đen óng, ngươi nói xem, liệu cô ấy có thể thích ta không”.

Nói xong, tay y khẽ vỗ nhẹ lên mặt con ngựa rồi y xoay chân, trở người nhẹ nhàng đáp lên lưng ngựa, yên vị trên đó, mắt nhìn thẳng phía đường đua, lông mày khẽ nhíu, mắt hơi nheo lại vì nắng, rồi bất ngờ, chàng trai khẽ đưa mắt nhìn sang cô gái, miệng nở 1 nụ cười thân thiện - y tự cho là như thế. Thấy hành động bất ngờ của chàng trai, cô không khỏi giật mình chột dạ, “lẽ nào mình ngắm trộm nhan sắc của ảnh, bị ảnh phát hiện rồi”. Cô đưa tay lên đè lấy ngực, cố giữ để trái tim không bị tăng tốc đập loạn xạ nữa. Cô tự nhủ để trấn an mình: “có lẽ không phải anh ta nhìn mình, mình đúng là nhát gan quá rồi, thật không có tiền đồ”. Hít sâu rồi thở mạnh liên tục vài lần để lấy bình tĩnh, lúc này cô mới dám nhìn điểm chờ ngựa xuất phát.

7 người tham gia tranh tài đều đã lên ngựa. Bạn cô bên cạnh khẽ huých cánh tay cô nói: “này ban nãy cậu nhìn thấy không, anh chàng đẹp trai trên con bạch mã số 7 ấy, vừa nãy ảnh xoay qua nhìn hướng bọn mình cười 1 cái. Thật soái!!!”. Vân Uyên khẽ đưa mắt qua nhìn cô bạn, thấy cô nàng vui vẻ 2 mắt chăm chú dán lên chàng trai số 7: “xem cậu kìa, chẳng có tiền đồ gì cả” – [giống mình]. Cái chữ ‘giống mình’ này cô chỉ nghĩ thầm trong bụng mà thôi.

1, 2, 3, xuất phát!! Tiếng trọng tài hét to, Vân Uyên giật mình vội vã đưa mắt nhìn về trường đua, 7 con ngựa lao nhanh về phía trước, bất tri bất giác, mắt cô hướng tìm chàng trai trên ngựa số 7, lặng lẽ dõi theo cổ vũ trong thâm tâm [cố lên!!! số 7 cố lên!!!].

Hùng Thạch, chàng trai cưỡi ngựa số 7, đương rạp mình trên lưng ngựa, 2 chân kẹp chặt hông nó, 1 tay cầm cương, tay kia cầm chiếc roi nhỏ vung mạnh nhưng không vụt lên mông ngựa mà lại vụt vào không khí tạo ra âm thanh vù vù, Tật Phong từ nhỏ đã được Hùng Thạch chăm bẵm, con ngựa này rất khôn ngoan, nghe hiểu tiếng chủ nên khi vào trận đấu, chưa bao giờ Hùng Thạch phải quất roi vào mông để thúc nó chạy nhanh cả.

Đôi bên rất hiểu ý nhau nên khi muốn tăng tốc vượt qua đối thủ, y chỉ cần nói 1 chữ “Vượt”, thế là con chiến mã liền bứt tốc. Cuộc đua diễn ra gay cấn, ngoài Tật Phong còn 1 con ngựa khác cũng rất mạnh, 2 con thay phiên nhau giữ vị trí đầu, tới phút chót, Tật Phong bứt tốc thành công giành xếp hạng nhất. Khi ngựa phi qua vạch đích, Hùng Thạch ghì cương cho ngựa phi chậm lại, rồi y lại điều khiển ngựa quay đầu phi nước kiệu nhịp nhàng đến khán đài sát vạch đích, nơi có cô gái nhỏ đang ngồi.
Chương trước
Chương sau