Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Minh Tinh Yêu

Chương 6: Đâu Là Sự Thật?

Chương trước
Chương sau
Cả ba người ngồi lại bình tĩnh suy nghĩ, cuối cùng vẫn không thể xâu chuỗi hay tìm ra manh mối liên quan để giải đáp thắc mắc.

Sau khi vụ việc nổ ra có rất nhiều đối tác e dè nên muốn huỷ hợp đồng đã ký kết, Lý Tín phải trực tiếp đứng ra giải quyết từng bên và xoa dịu các nhãn hàng đại ngôn.

Điện thoại của Nghiêm Tư Nhuệ đột nhiên đổ chuông, không hiển thị tên người gọi đến.

"Số lạ." Nghiêm Tư Nhuệ nói.

Lưu Quân Hạo nhìn có chút lo lắng, sợ là người điện đến quấy rối nên thay Nghiêm Tư Nhuệ nghe máy. Vừa nhận điện thoại, đầu dây bên kia đã bắt đầu vào thẳng vấn đề luôn mà không cần vòng vo hay giới thiệu. Nghiêm Tư Nhuệ nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Quân Hạo ngày càng không tốt, anh lay khẽ tay cậu ra hiệu cho cậu mở âm lượng lớn hơn.

"Suỵt~" Lưu Quân Hạo giơ tay ngón tay trỏ đặt lên miệng mình, ngầm kêu Nghiêm Tư Nhuệ im lặng, sau đó cậu trầm giọng. "Được, 30 phút nữa chúng tôi sẽ có mặt."

Cuộc trò chuyện kết thúc, Lưu Quân Hạo quay sang nhìn Nghiêm Tư Nhuệ. Thông qua ánh mắt có thể hiểu được ai đó đang rất thắc mắc, nên không đợi ai hỏi mà trực tiếp trả lời luôn.

"Người gọi là Hứa Lệ Tuyết, cô ta nói muốn gặp nhau để giải quyết trực tiếp. Cô ta còn nói rằng không muốn bóc phốt như thế, nhưng do 1 tháng nay anh cắt đứt liên lạc với cô ta nên mới dùng hạ sách này." Lưu Quân Hạo thuật lại sơ bộ nội dung cuộc trò chuyện.

Nghiêm Tư Nhuệ lắc đầu, phủ nhận những lời mà Lưu Quân Hạo vừa kể lại.

"Anh làm gì có liên lạc với cô ta mà cắt đứt, cô ta chắc chắn là điên rồi."

"Em cũng không biết, nhưng cô ta hẹn chúng ta gặp ở quán Le Cie để cùng bàn cách giải quyết vấn đề." Lưu Quân Hạo nhúng vai. "Em cảm thấy chúng ta nên gặp trực tiếp cô ta, sẵn tiện tìm hiểu nguyên nhân."

"Cho nên em hẹn cô ta 30 phút nữa gặp nhau?"



Lưu Quân Hạo gật đầu.

"Quân Hạo, em không sợ cô ta bẫy chúng ta à?" Nghiêm Tư Nhuệ ôm trán bất lực nói.

"Không sợ, chúng ta là đi đến lột mặt nạ giả dối của cô ta." Lưu Quân Hạo hừng hực tức giận mà trả lời.

Nghiêm Tư Nhuệ nhăn mày, muốn bàn chuyện kỹ lưỡng hơn rồi mới xuất phát nhưng Lưu Quân Hạo lại bảo không cần thiết.

...30p sau tại Le Cie...

Nơi hẹn gặp mặt là một nhà hàng Pháp, cả hai đi theo nhân viên lên tầng 3 đến phòng ăn ở cuối dãy tay trái. Nhân viên gõ cửa vài lần, sau đó mới gọi người bên trong.

"Cô Hứa, khách của cô đã đến rồi."

Hứa Lệ Tuyết đang đứng cạnh cửa sổ hóng mát, nghe tiếng gọi thì xoay người lại đi đến bàn ngồi xuống, nhàn nhạt nói. "Mời vào."

Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ mở cửa vào bên trong, cả ba mất một lúc để nhìn nhau. Sau đó, Hứa Lệ Tuyết là người mở lời trước.

"Tư Nhuệ, anh không cần em thì cũng không nên tàn nhẫn từ bỏ con ruột của mình." Hứa Lệ Tuyết nói, nghẹn ngào từng câu chữ và nước mắt cũng tuôn rơi.

Nhìn bộ dạng yếu ớt của cô ta khi khóc, thêm vào chất giọng đáng thương vô cùng. Nghiêm Tư Nhuệ không vội trả lời mà âm thầm khen ngợi diễn xuất của Hứa Lệ Tuyết. Nếu cậu không phải là người trong cuộc, biết rõ bản thân và cô ta chưa từng có quan hệ gì thì chắc chắn sẽ thật sự tin việc này ngay. Nước mắt và khả năng kiểm soát cảm xúc của cô ta quá tốt, lời nói và hành động đều khớp với nhau.

"Cô đừng ăn nói lung tung, tôi và cô làm gì có quan hệ nào ngoài việc cùng học chung ngành và chung trường đâu?" Nghiêm Tư Nhuệ nói.



"Tư Nhuệ, anh thật sự tồi." Hứa Lệ Tuyết nở một nụ cười chua chát "Tôi còn sợ anh sẽ ảnh hưởng bởi lần tôi bóc phốt này, muốn cho anh cơ hội cuối cùng để có thể làm một người chồng người cha tốt nhưng tôi lại không ngờ, không ngờ rằng anh vẫn giả vờ như chúng ta bèo nước gặp nhau. Lần này, tôi sẽ tung những bằng chứng cụ thể hơn để khiến anh không còn chỗ đứng trong xã hội."

Lưu Quân Hạo nghe không lọt tai, đứng dậy phản bác lại lời nói vu khống của cô ta.

"Anh ấy còn không biết đến cô, cô lại nói anh ấy bỏ con và bỏ cô. Hứa Lệ Tuyết, có phải cô đặt camera ẩn ở đây để diễn cho cộng đồng mạng xem không?" Lưu Quân Hạo cười khẩy "Thu lại diễn xuất của cô đi, tôi cảm thấy thật đáng tiếc cho tài năng của cô, sao lại dùng không đúng chỗ thế chứ?"

Hứa Lệ Tuyết phớt lờ Lưu Quân Hạo, trong mắt cô ta chỉ tập trung ở Nghiêm Tư Nhuệ. Cô ta uất hận nhìn anh, sau đó đặt tay lên bụng.

"Đợi khi đứa bé ra đời, tới lúc đó anh sẽ chết càng thảm hơn."

Nghiêm Tư Nhuệ cũng lắc đầu ngao ngán, là một người tôn trọng phái nữ, cậu muốn cùng cô ta giải quyết việc này một cách êm đẹp để cả đôi bên không phải rơi vào căng thẳng nhưng bây giờ xem ra cô ta chính là bị điên rồi.

Nghiêm Tư Nhuệ là ai chứ?

Chuyện mà anh làm dù đúng sai thì anh vẫn sẽ nhận. Còn chuyện anh không làm, dù là tốt đẹp đến mấy anh cũng tuyệt đối sẽ không nhận vơ.

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng mà sao anh lại cảm giác Hứa Lệ Tuyết không phải đang đùa. Ngoài ra, còn có cảm giác vụ việc này không hề đơn giản.

[...]

Tại đại học truyền thông Hồ Nam, một nam sinh đọc những bài viết của Hứa Lệ Tuyết và Nghiêm Tư Nhuệ mà khoé môi không che giấu được vui vẻ vì kích thích.

"Mang thai? Cô ta thế mà lại mang thai? Loại phụ nữ nham hiểm này...
Chương trước
Chương sau