Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Minh Tinh Yêu

Chương 23: Không có mùi rượu

Chương trước
Chương sau
Lưu Quân Hạo rời khỏi phòng của Đinh Hoài Du với bộ dạng thất thần, nguyên nhân là do suốt gần 2 tiếng bị bốn vị ca ca yêu quý mở lớp học yêu đương khẩn cấp. Bốn anh trai đều nói về một chủ đề là cậu và Tư Nhuệ, nhưng lại có hai thái cực khác nhau xuất hiện.

Viễn ca, Tư Lâm đều trách cậu làm việc quá nóng vội. Nghe xong, cậu chỉ biết cười trừ, cậu thừa biết là bản thân quá hấp tấp nhưng thật sự nếu còn chờ nữa thì cậu sợ sẽ lỡ mất Tư Nhuệ.

Còn về phía Hoài Du và Thụy Phong, cả hai người có cái nhìn thoáng hơn về sự việc này. Hai người không những ủng hộ, mà còn khuyên anh nên tiếp tục tiến xa hơn, để mối quan hệ của cậu và Tư Nhuệ có thể nhanh chóng gặt hái được thành quả mong muốn. Đối với lời khuyên của hai anh trai này, cậu cảm kích nhưng vẫn chưa thể áp dụng ngay vào thời điểm này được.

Tiểu tổ tông của cậu vẫn còn đang tránh mặt cậu, cho nên dù cho cậu có muốn tiến xa hơn cũng là một chuyện khó thực hiện được.

Lưu Quân Hạo ngẫm nghĩ lại những lời mà các anh trai vừa nói, đau đầu không thôi. Cậu vừa nghĩ vừa bước xuống lầu, nhìn thấy Mã Khuynh Xuyên đang ngồi ở sofa thay giày. Cậu vội nhìn xung quanh, tìm bóng dáng của Nghiêm Tư Nhuệ.

"Không cần tìm, Nhuệ Nhuệ lên phòng rồi."

Mã Khuynh Xuyên nói.

"Oh, vậy em lên lầu tìm Tư Nhuệ ca." Lưu Quân Hạo nhận được thông tin, cậu liền quay người chuẩn bị lên lầu tìm người.

"Đứng lại đó."

Lưu Quân Hạo dừng bước, quay lại nhìn Mã Khuynh Xuyên

"Lại đây ngồi nói chuyện với anh một lát."

Lưu Quân Hạo không hỏi lại, ngoan ngoãn đi xuống ngồi đối diện với Mã Khuynh Xuyên.

Nghe giọng điệu, có thể đoán được Xuyên ca là muốn nói chuyện nghiêm túc với cậu. Mà việc duy nhất hot nhất của nhóm, thì chắc chắn lại là chủ đề của cậu và Tư Nhuệ.

"Mã ca, em thật sự đang rất rối. Anh muốn mắng em hay đánh em thì có thể để hôm khác không?"

"Anh không dư hơi, dư sức để đánh em."

"Vậy anh... muốn nói gì với em?" Lưu Quân Hạo ngờ nghệch hỏi.

"Ban nãy, anh và Nhuệ Nhuệ đã nói chuyện với nhau về việc xảy ra. Anh cảm thấy Nhuệ Nhuệ không giận em về việc bị em hôn, mà giận vì sau khi việc đó xảy ra em không giải thích hay đề cập đến nữa mà chọn cách im lặng." Mã Khuynh Xuyên trực tiếp vào vấn đề.

"Anh ấy có cho em cơ hội nói đâu, anh ấy toàn tránh né em thôi." Lưu Quân Hạo ấm ức.

"Anh không quan tâm, anh chỉ đến nhắc nhở em thế thôi. Em cảm thấy oan ức thì coi như anh chưa nói gì, việc của hai đứa tự giải quyết đi." Mã Khuynh Xuyên đứng dậy, tiện tay ném áo khoác bên cạnh qua cho Lưu Quân Hạo "Đem áo đưa cho Nhuệ Nhuệ dùm anh."

"Cảm ơn Mã ca." Lưu Quân Hạo nói.

Mã Khuynh Xuyên hơi mỉm cười, vỗ vỗ vai Lưu Quân Hạo.

"Cố lên..."

[...]

Tại phòng Văn_Nghiêm



Cốc... cốc... cốc~

"Tư Nhuệ ca, em vào được không?"

Nghiêm Tư Nhuệ đang thu dọn quần áo, nghe tiếng gõ cửa thì dừng lại.

"Vào đi."

Lưu Quân Hạo mở cửa bước vào, nhìn thấy Nghiêm Tư Nhuệ đang xếp đồ vào vali, cảm giác bất an dâng lên.

"Anh thu dọn đồ làm gì vậy?"

"Anh về trường ở một thời gian." Nghiêm Tư Nhuệ trả lời, tay kéo khoá vali lại.

"Sao đột nhiên lại về trường? Anh cũng hoàn thành bài luận cuối kì rồi mà." Lưu Quân Hạo vội đi đến hỏi.

"Bài luận có chút vấn đề, anh phải về trường sửa gấp." Nghiêm Tư Nhuệ vẫn né tránh Lưu Quân Hạo, anh dựng vali lên kéo vòng sang một hướng khác để đi, ánh mắt còn cố ý né tránh.

"Đi luôn bây giờ à?"

"Ừm~ " Nghiêm Tư Nhuệ vừa nói vừa đi.

Lưu Quân Hạo nhanh chân đứng chắn trước cửa.

"Anh rõ ràng là đang tìm cớ tránh mặt em."

"Quân Hạo, em đừng náo nữa." Nghiêm Tư Nhuệ nói, tay siết chặt vali "Anh thật sự phải về trường, em đừng làm khó anh."

Lưu Quân Hạo ấn khoá chốt cửa.

"Xuyên ca nói với em, anh giận em vì đã không nói rõ chuyện tối hôm đó với anh."

"Không có."

Miệng thì phủ nhận nhưng trong lòng thì thầm chửi: Mã Khuynh Xuyên, anh vậy mà lại cùng phe với Lưu Quân Hạo? Anh làm vậy mà coi được sao?

Xét xem thái độ người trước mặt là không muốn cho anh đi, đành ở lại nghe giải thích thôi.

Anh đi sang bàn trà nhỏ ngồi xuồng.

"Nếu em muốn nói về chuyện tối đó, thì anh cho em một cơ hội giải thích. Anh không muốn chấp nhất kẻ say, nhưng anh muốn nghe em em nói gì về việc em say rượu làm loạn." Nghiêm Tư Nhuệ nói, thật tâm muốn nghe lời giải thích từ phía người gây ra cớ sự khó xử kia.

"Em không làm loạn." Lưu Quân Hạo vừa nói vừa đi đến chỗ của Nghiêm Tư Nhuệ "Những lời em nói lúc đó đều là thật."

Nghiêm Tư Nhuệ gật đầu.

"Anh biết, lời của người say luôn là thật."

"Vậy nên anh hiểu rõ tâm ý của em rồi?" Lưu Quân Hạo vui mừng trong lòng.



"Anh đương nhiên hiểu."

"Cho nên... cho nên anh thấy thế nào?" Lưu Quân Hạo gấp gáp đến nói lắp.

"Anh thấy gì chứ?" Nghiêm Tư Nhuệ khó hiểu hỏi lại, sau đó tức giận khoanh tay trước ngực "Em say rượu, tưởng tượng anh thành người em thích mà cưỡng hôn anh. Anh đang muốn em xin lỗi anh, em lại hỏi anh cảm thấy thế nào?"

Lưu Quân Hạo:!!???????

"Anh đang nói gì vậy?"

"Em còn hỏi lại? Lưu Quân Hạo, anh rộng lượng bỏ qua việc em nhầm lẫn hôn anh lúc say. Em cũng nên tự giác xin lỗi anh, để anh đỡ tức chứ ha? Giờ em còn giả ngơ với anh? Muốn anh cho em một trận ha?"

Nghiêm Tư Nhuệ nói một tràn dài.

Giơ nắm tay ra trước mặt Lưu Quân Hạo doạ nạt.

Lưu Quân Hạo sắc mặt đen kịt.

Cậu trăm kế, vạn kế nghĩ cách mượn rượu tỏ tình nhưng cậu không ngờ tiểu tổ tông nhà cậu lại nghĩ thành cậu tỏ tình nhầm người.

Điên rồi.

Cậu cảm thấy người duy nhất có khả năng dùng suy nghĩ bức điên cậu, trên đời này chỉ có thể là Nghiêm Tư Nhuệ thôi.

Lưu Quân Hạo không muốn trả lời nữa, cậu trực bắt lấy bàn tay đang giơ trước mặt mình.

Mượn lực đẩy xuống.

Nghiêm Tư Nhuệ không kịp phòng bị liền ngã thẳng ra sau, khó chịu nói: "Lưu Quân Hạo, em còn dám đẩy anh? Em... ưm~"

Môi bị chặn lại.

Lời muốn mắng chửi cũng không thốt ra được.

Nghiêm Tư Nhuệ hơi hoảng, nhưng ý thức được tình hình thực tế nên anh cắn chặt răng không để Lưu Quân Hạo thuận lợi xâm chiếm.Đột nhiên eo bị một bàn tay xoa nắn, Nghiêm Tư Nhuệ không nhịn được muốn la lên. Lưu Quân Hạo nhân cơ hội, cứ thế luồng lách vào bên trong tìm kiếm chiếc l.ưỡi nhỏ đang tìm cách tránh né.

Công cuộc đấu tranh thất bại, anh bị Lưu Quân Hạo dẫn dắt trong nụ hôn một đoạn dài. Đến khi nhịp thở không theo kịp, anh mới được tha.

Mắt của Nghiêm Tư Nhuệ phiếm hồng, không phải vì muốn khóc đâu, mà là do bị ngạt.

"Em.. em.. có bệnh à?" Nghiêm Tư Nhuệ muốn chửi người, nhưng cảm thấy không chửi nổi.

Lưu Quân Hạo nhìn người đang bận hít lấy hít để không khí, nên không thể chửi mình mà vừa bất lực vừa buồn cười.

Sao lại có người vì hôn mà nín thở vậy?

"Không có mùi rượu, nụ hôn lần này là hoàn toàn ở trạng thái tỉnh táo. Lưu Quân Hạo hôn anh khi bản thân không bị mất kiểm soát, mà là ở trạng thái bình thường hơn mức bình thường." Lưu Quân Hạo trầm giọng nói "Em là muốn hôn người em thích, em là muốn Nghiêm Tư Nhuệ chứ không phải ai khác."
Chương trước
Chương sau