Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Mê Án Đường Triều

Chương 138: Ngọc bội

Chương trước
Chương sau
"Chuyện này ái khanh cứ yên tâm." Lý Long Cơ đáp một cách mạnh mẽ: "Trẫm đã truyền chỉ xuống rồi, cho dù phải lật tung kinh thành cũng phải tìm được."

Lúc này một thái giám chấp sự bước vào: "Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái Bình công chúa tới rồi ạ."

"Mau mời vào." Mắt Lý Long Cơ sáng lên.

Lời vừa dứt, một nữ tử khoác cung sa màu lam nhạt bước vào. Cơ thể bà đẫy đà, trán cao cằm rộng, tư thái vô cùng nho nhã.

"Làm phiền cô cô thanh tu rồi." Lý Long Cơ khách khí nói.

"Hoàng chất." Không hề nổi giận nhưng vẫn uy nghiêm, bầu không khí oai nghiêm bao trùm cả điện Tử Thần. "Việc này đã có đối sách chưa?"

"Cô cô, trẫm đã phái người âm thầm điều tra tổ chức thần bí này, do đó trẫm muốn xin cô cô giúp một việc."

Thái Bình công chúa liếc mắt nhìn Lý Long Cơ một cái rồi nói: "Thế lực ngầm này đã tồn tại rất lâu, khiến lòng người trong triều hoang mang. Bọn chúng đến và đi không một dấu viết, cả Hoàng cung lại không thể xử lý được đám người này, đến cả bản cung cũng suýt nữa bị liên luỵ. Cháu thân là Hoàng thượng, mà chuyện này cũng không xử lý tốt lại còn tới hỏi bản cung."

Lý Long Cơ nén cơn giận, nói: "Xin cô cô bớt giận, chuyện này bắt buộc phải nhờ cô cô giúp sức. Nếu không diệt trừ tận gốc thế lực này, e rằng xã tắc Đại Đường sẽ bị dư nghiệt Vi thị chiếm đoạt. Nhớ lại khi xưa trẫm và cô cô bắt tay diệt Vi mới có được thiên hạ, nay thế lực này lại đang uy hiếp chúng ta, đây không phải lúc cô cô so đo với trẫm. Mà an nguy của cô cô càng quan trọng hơn, vì vậy xin cô cô nghĩ lại, nếu đồng lòng diệt Vi, chất nhi có thể thành toàn cho cô cô."

Sao Thái Bình công chúa lại không biết hậu quả chứ, nếu như để tổ chức thần bí này ngày một lớn mạnh, không chỉ uy hiếp đến Lý Long Cơ mà còn ảnh hưởng đến bản thân mình. Nay sự việc nguy hiểm tại Phù Dung viên vẫn chưa chìm xuống, nếu như thành công tiêu diệt dư nghiệt Vi thị thì Thái Bình công chúa chính là công thần, địa vị trong triều càng được củng cố, còn sợ Lý Long Cơ làm gì được mình sao?

Nghĩ đến đây, Thái Bình công chúa nói: "Hoàng chất cứ nói muốn giúp như nào?"

"Hôm xảy ra sự việc, ngự tiền thị vệ trong cung đã đuổi theo đến được hang ổ của người này. Trẫm hi vọng cô cô cí thể chỉnh đốn lại binh lực tinh nhuệ, cùng trẫm xuất chinh tiêu diệt tận gốc dư đảng Vi thị.

* * *

Cung Dịch Đình

Dưới tán liễu, Trần Cẩn Phong cầm cây tiêu ngọc, phóng tầm mắt về phương xa. Tiểu Đào bưng một đĩa điểm tâm cầu kì đứng sau lưng chàng.

" Phong thiếu gia, huynh ăn một chút đi. "

Nghe thấy tiếng động, Trần Cẩn Phong quay người hỏi:" Tiểu Đào à, Nhã Lâm vẫn chưa quay lại sao? "

Nghe đến hai chữ Nhã Lâm, Tiểu Đào chỉ khẽ lắc đầu:" Vừa mới sáng sớm Nhã Lâm cô nương đã ra ngoài, giờ đã hoàng hôn nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng cô ấy đâu. "

" Cô ấy không nói đi đâu sao? "

" Không có. "

" Hầy, muội nghỉ ngơi đi, ta đi dạo một lát. "

Đi qua nơi cha mẹ từng đi, Trần Cẩn Phong thở dài. Ngày trước khi phu thê Trần huyện lệnh chịu đủ mọi sự dày vò dưới cây liễu, bản thân lại ung dung tự tại trong biệt uyển. Giờ đây đứng dưới gốc liễu, cảnh còn người mất, dù gần trong gang tấc nhưng lại cách người thân một chân trời. Nghĩ đến đây, Trần Cẩn Phong ứa nước mắt, giờ đây chàng chỉ còn nơi này để giãi bài tâm tư.

Bất giác Trần Cẩn Phong đã bước ra khỏi nơi ở, đó là phòng của Nhã Lâm. Lúc này tuy người không ở đó nhưng trong phòng lại có ánh sáng mờ mờ. Trần Cẩn Phong nhẹ đẩy, tiếng két vang lên, cánh cửa mở ra.

" Nhã Lâm, muội về rồi sao? "Trần Cẩn Phong bước vào nhưng không nhìn thấy bóng dáng Nhã Lâm đâu. Đang định rời đi thì chợt thấy một thứ màu đỏ đặt bên cạnh gối Nhã Lâm. Đây là thứ gì nhỉ?

Trần Cẩn Phong nhẹ nhàng kéo ra, là một hộp gấm màu đỏ. Bỗng chàng nhớ lại khi còn ở Lâm Tri phủ cùng Nhã Lâm, có một hôm Nhã Lâm vừa ôm một chiếc hộp vừa thẫn thờ, khi nhìn thấy chàng liền vội giấu hộp đi. Lúc đó muội ấy nói đây là di vật cha mẹ để lại, một cảm giác bất thường dâng lên trong lòng Trần Cẩn Phong. Cô nương này rốt cuộc đang giấu bí mật gì? Nt, Nguyệt Tiên Hồng, thị nữ của Thái Bình công chúa? Từng thân phận đều khiến người ta không hiểu được. Từ lúc điều tra ra được ba thân phận của muội ấy đến nơi, vốn định chôn vùi tất cả những gì mình biết trong lòng, không gợi lại những chuyện đau lòng của muội ấy nữa. Nhưng những thân phận mơ hồ ấy cứ quanh quẩn trong đầu chàng, chàng hoàn toàn chỉ là tò mò chứ không hề có ý gì khác.

Mở hay là không mở đây? Trần Cẩn Phong lắc đầu, nếu muội ấy đã không muốn mình xem thì thôi bỏ đi. Nghĩ vậy, chàng lại vén gối lên, định đặt chiếc hộp về chỗ cũ.

" Huynh được làm gì đấy? "Vừa hay lúc này Nhã Lâm xông vào phòng, nhìn thấy chiếc hộp trong tay Trần Cẩn Phong, nàng kêu lên:" Phong ca ca, huynh đang làm gì? "Nói đoạn nàng lao tới cướp chiếc hộp gấm lại. Trần Cẩn Phong không ngờ Nhã Lâm lại phản ứng mạnh như thế. Chàng giật mình, buông tay khiến chiếc hộp rơi xuống đất, làm lộ vật bên trong ra. Đó là một miếng ngọc bội trắng, trên ngọc bội có khắc hình một nữ tử, tay cầm một chiếc quạt màu xanh phỉ thuý, tư thái nho nhã. Miếng ngọc bội trắng trong, sáng lấp lánh.

" Đây là? "Khi nhìn rõ miếng ngọc bội, chàng không khỏi kinh ngạc, nỗi nghi ngờ trong lòng càng dấy lên mạnh mẽ hơn. Nhã Lâm thấy vậy thì vội nhặt miếng ngọc lên, sau khi kiểm tra cẩn thận một hồi thấy không bị tổn hại gì mới nhẹ lòng. Nàng trợn mắt nhìn gã tội đồ trước mặt, quát lớn:" Trần Cẩn Phong, ta coi huynh là chính nhân quân tử, không ngờ huynh lại nhân lúc ta không có nhà vào phòng ta lục lọi đồ đạc? Huynh tra án nhiều quá, đến ta cũng không bỏ qua sao? "

" Nhã Lâm, ta không có ý do thám muội, chỉ là vô tình nhìn thấy đồ của muội, định đặt lại chỗ cũ thôi chứ không.. "

" Hừ, huynh nói xem ta còn tin huynh được không? Ta vốn tưởng huynh luôn tin tưởng ta, hóa ra vẫn luôn có sự đề phòng. Huynh đi đi. "

" Nhã Lâm, muội hiểu lầm rồi. "Trần Cẩn Phong vội giải thích, nhưng thấy Nhã Lâm quay lưng lại với mình, tự biết có giải thích cũng vô dụng, chi bằng cứ đợi muội ấy hết giận rồi nói sau.

Nghĩ vậy, chàng thở dài:" Nhã Lâm, muội nghỉ ngơi đi nhé, mai ta lại tới thăm muội. "Nói rồi chàng ra ngoài, đóng cửa lại.

Quay trở về phòng, Trần Cẩn Phong cảm thấy vô cùng phiền muộn, chàng không buồn ăn tối, cứ thế mặc nguyên quần áo rồi lên giường nằm.

" Phong thiếu gia. "Bên ngoài có tiếng gọi khe khẽ của Tiểu Đào.

Nghe thấy âm thanh, Trần Cẩn Phong mệt mỏi ngồi dậy:" Tiểu Đào, có việc gì sao? "

" Phong thiếu gia, huynh chưa ăn tối nên muội có làm ít đồ ăn đêm, huynh nếm một chút đi. "

" Tiểu Đào, ta không thấy thèm ăn, ta không ăn đâu. "

" Tiểu Đào biết Phong thiếu gia không vui, nhưng có thực mới vực được đạo, Tiểu Đào phải có trách nhiệm với sức khoẻ của Phong thiếu gia. "

Trần Cẩn Phong chỉ đành đứng dậy mở cửa để Tiểu Đào vào.

" Phong thiếu gia nhìn sắc mặt không tốt lắm, huynh bị ốm sao? "Tiểu Đào lo lắng.

Trần Cẩn Phong chỉ lắc đầu.

Tiểu Đào suy nghĩ một chút, bèn nhỏ giọng an ủi:" Phong thiếu gia, chẳng phải Nhã Lâm cô nương đã về rồi sao, sao huynh vẫn còn không vui nữa? "

" Nhã Lâm? "Trần Cẩn Phong than thở:" Ta cũng chẳng biết sao nữa, đột nhiên muội ấy nổi trận lôi đình. Nếu là di vật của cha mẹ thì sao không cho người khác xem được?"
Chương trước
Chương sau