Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y

Chương 123: Quan tâm cửu ca

Chương trước
Chương sau
Edit: Lan Anh

Quách Tiện Nguyệt hết sức tò mò, bên trong hộp gấm rốt cuộc là thứ gì, tại sao lại đưa cho biểu tỷ? Uyển biểu tỷ có quen biết với Vạn công tử sao?

Quách Tiện Nguyệt biết nhìn lén đồ của người khác là điều không tốt, thế nhưng mình cũng không cầm, chỉ nhìn một chút chắc sẽ không sao a...

“A tỷ a tỷ! Tỷ làm đệ đau!”

Buồng trong truyền đến thanh âm u oán của Tiểu Thiết Đản.

“Hít sâu vào, ép cái bụng mập của đệ lại!”

“Đệ không có bụng mập!”

“Đệ có, nhìn thử xem!”

“Không cho phép chọt đệ! Ha ha ha...” Tiểu Thiết Đản bị chọt ngứa ngáy khắp người, cười đến mức oằn người.

Đến lúc Du Uyển thu tay lại, hắn lại nói: “Lại đến! A tỷ đến!”

Quách Tiện Nguyệt nhìn vào trong buồng, nhẹ nhàng đưa tay ra, để trên hộp gấm, nào biết bên trong hộp gấm lại có một hộp gấm khác.

“Đừng làm rộn, không thì đệ lại đổ mồ hôi nữa, nhanh, mau đi giày vào.” Du Uyển vừa nói vừa quay người lấy chỉ màu.

Quách Tiện Nguyệt lúc này đã kịp đóng hộp lại.

Du Uyển cầm hai cuộn chỉ màu ra: “Nguyệt biểu muội, muội xem hai màu này có đúng không?”

Lúc này tâm tư của Quách Tiện Nguyệt đã không còn nằm trên cuộn chỉ, nhưng vừa nhìn qua một cái liền chấn kinh.

Màu sắc này cực kỳ đẹp, hơn nữa chất chỉ lại vô cùng mềm mại, so với sợi tơ nàng từng thấy ở La gia còn tốt hơn ba phần.

Du Uyển thấy trên mặt nàng sững sờ, hỏi: “Sao vậy, Nguyệt biểu muội, không đúng màu sao?”

“Không phải.” Quách Tiện Nguyệt vội vàng lắc đầu, “Biểu tỷ mua ở cửa hàng nào vậy? Muội cũng muốn đi mua một chút.”

Nàng không hỏi giá tiền, vì dưới cái nhìn của nàng, ngay cả Du Uyển cũng mua được thì nàng càng không cần phải nghĩ đến vấn đề tiền bạc.

Quách Tiện Nguyệt làm sao biết được, loại chỉ này được tiến cống cho cung đình, được làm từ băng tằm ti cao cấp, chỉ có Đế Hậu mới có tư cách sử dụng, đừng nói mua, muốn nhìn thấy cũng là chuyện khó khăn.

Đương nhiên chuyện này Du Uyển không biết, những cuộn chỉ màu này nằm trong rương đồ mà Yến Cửu Triêu tặng cho Tiểu Thiết Đản, Du Uyển biết nó là hàng tốt, nhưng cũng không đoán được là hàng tốt đến vậy.

“Tỷ không mua, đây là người khác đưa cho.” Du Uyển tránh nặng tìm nhẹ nói.



“Ai nha?” Quách Tiện Nguyệt tò mò.

Yến Cửu Triêu.

Nhưng danh tự của người ta, nói với Quách Tiện Nguyệt thì không tốt lắm, Du Uyển lễ phép cười cười: “Một bằng hữu.”

Du Uyển nói đến đây thì dừng, Quách Tiện Nguyệt cũng không ngốc, biết mình không nên hỏi tiếp liền đứng dậy cáo từ.

Trước khi đi, Quách Tiện Nguyệt lại không nhịn được mà nhìn cái hộp gấm trên bàn một cái.

Ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao mình lại hiếu kỳ với đồ của Uyển biểu tỷ như vậy.

Có lẽ... đồ đó là do người kia đưa?

“A tỷ a tỷ! Đệ đã mặc xong! Nguyệt biểu tỷ đâu?”

Tiểu Thiết Đản cộc cộc chạy ra đến nơi thì Quách Tiện Nguyệt cũng đã rời đi.

“Đi rồi a.” Tiểu Thiết Đản thất vọng nói.

Du Uyển bật cười: “Làm sao? Thích Nguyệt biểu tỷ đến vậy sao?”

Tiểu Thiết Đản ôm lấy cánh tay của Du Uyển: “Làm sao đệ có thể thích người khác a? Đệ chỉ thích tỷ thôi!”

Du Uyển chọc chọc cái ót của hắn, đúng là tiểu nịnh nọt!

Cơm tối là ngó sen om với miến, bánh màn thầu cùng với thịt khô xào với măng mùa xuân.

Ngó sen om cùng với bánh màn thầu là lấy từ nhà đại bá, măng mùa xuân thì đào sau hậu viện nhà mình, kích cỡ cũng không lớn, ba cái măng mùa xuân thái mỏng, trần qua nước, rồi xào lên.

Măng mùa xuân rõ ràng ngọt hơn măng mùa đông rất nhiều, lại giòn giòn nhiều nước, Du Uyển nghĩ, bữa sau hái rau dền thuận tiện đào thêm ít măng mùa xuân về.

Ban đêm Tiểu Thiết Đản đã ngủ.

Sau lập xuân, thời tiết đã đỡ lạnh hơn rất nhiều, không cần phải chen chúc nằm chung giường để sưởi ấm, Du Uyển liền dọn về phòng mình.

Du Uyển đốt một ngọn đèn dầu.

Nhớ tới lúc mình mới vừa xuyên tới đây, lúc đó nghèo đến mức ngay cả cây đèn dầu cũng không có, Du Uyển thổn thức vô cùng.

Không biết bắt đầu từ khi nào, số lần nàng nhớ tới kiếp trước ngày càng ít đi, phảng phất như kiếp trước chỉ là giấc mộng, mà kiếp này mới là thật, nàng là A Uyển, A Uyển người nhà Du gia.

Du Uyển mở hộp gấm mà Yến Cửu Triêu đưa cho nàng, bên trong có hai cái hộp gấm nhỏ hơn, mỗi hộp rộng chừng bốn tấc, dài tám tấc.

Du Uyển mở hộp bên trái ra, đồ vật bên trong khiến hai mắt nàng tỏa sáng.



Là một đôi giày thêu.

Đế giày màu trắng, thân giày màu hồng phấn, thân giày được may bằng loại vải bóng loáng như gấm, hai bên cũng không thêu thêm thứ gì dư thừa, trên mặt chiếc giày là một đóa hoa sen thanh nhã, ngay giữa bông hoa là một viên bảo thạch được đính thay cho nhụy hoa, viên bảo thạch sáng chói lại trong suốt, khiến đôi giày thêu lập tức linh động uyển chuyển hơn hẳn.

Mắt thẩm mỹ của Du Uyển vô cùng bắt bẻ, nhưng lúc này cũng không thể dời mắt khỏi đôi giày thêu này.

Nàng mang vào, lớn nhỏ phù hợp, đế giày mềm mại, cảm giác khi bước đi không thể nói nên lời, vô cùng thoải mái và dễ chịu.

So sánh một chút, đôi giày kia bị chắp vá vô cùng nghèo nàn.

Du Uyển nhớ hôm đó đi qua nhà Yến Cửu Triêu, đôi giày mình mang chính là đôi giày vải này, lúc đó đang lột quýt thì ngủ thiếp đi mất, tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường của hắn, khiến nàng giật nảy cả mình, nhưng khi đó ba tiểu bánh bao đang nằm trong lòng nên cũng không nghĩ nhiều.

Bây giờ nhớ lại, là ai cởi giày, đắp chăn cho mình?

“Còn tưởng mình mộng du.”

Nguyên lai không phải a...

Chính là lần đó hắn phát hiện đôi giày cũ này của mình sao?

Còn đo kích thước vô cùng chính xác.

Nàng, nàng không phải là không có giày mới, chỉ là làm việc nhiều nên không nỡ mang thôi.

Du Uyển cúi đầu nhìn đôi giày mới trên chân, khóe môi cong lên một đường cong đẹp mắt.

Không nghĩ tới tên kia tâm tình bất định, một khi quan tâm người ta lại khiến người ta nói không nên lời.

Du Uyển bắt đầu chờ mong món đồ bên trong cái hộp thứ hai.

Nàng hồi hộp mở cái hộp gấm thứ hai ra, là ba quyển sách.

Nhất định là sách hay.

Du Uyển nghĩ thầm.

Du Uyển lòng tràn đầy vui vẻ cầm lên, tập trung nhìn vào...

[Bí tịch...] 1,2,3.

Du Uyển mặt đen thành than!

Cửu ca, sống khỏe mạnh bình thường không tốt sao?
Chương trước
Chương sau