Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y

Chương 57: Nhận quà cuối năm

Chương trước
Chương sau
Edit: Lan Anh

Sắp tới cửa ải cuối năm, nhà nào cũng náo nhiệt, nhưng ở vùng biên ải phía Tây xa xôi, chiến hỏa lan tràn khắp vùng Tây Bắc nghèo nàn, đến mức không cảm nhận được mùi vị của năm mới.

Gió hàn thổi đìu hiu, đêm dài đằng đẵng, toàn bộ đại doanh Tây Bắc được bao phủ trong một mảnh trắng xóa.

Lính tuần tra mặc áo giáp, bên trong được lót một lớp áo bông nhưng vẫn cảm nhận được độ lạnh lẽo của khí trời, kẽo kẹt kẽo kẹt giẫm lên mặt tuyết mà đi.

Trừ những tiếng động đó ra, toàn bộ doanh địa đều yên tĩnh.

Mặt tuyết phản xạ ra chút ánh sáng chiếu lên đại doanh, đứng trên bục quan sát là Du Thiệu Thanh, cuối cùng hôm nay ông cũng hoàn thành xong công việc của mình.

Nguyên bản theo quy củ là sau khi được làm Bách phu trưởng thì không cần đến trạm canh gác làm công việc quan sát tình hình xung quanh đại doanh, nhưng đây là do Quy Đức Lang tướng tự mình ra lệnh.

Du Thiệu Thanh cũng không oán hận câu nào, ông cũng thông báo tình huống trong lúc mình quan sát cho người canh gác tiếp theo, mặt không biểu tình mà rời khỏi doanh trướng.

Nhưng vừa ra khỏi cửa thì có người bên Nam doanh đi tới.

Nam doanh không vừa mắt Bắc doanh, cho dù là tên dịch binh nho nhỏ cũng không để Bách phu trưởng vào mắt, chứ nói chi hiện tại Quy Đức Lang tướng đang chèn ép Du Thiệu Thanh khắp nơi, tên dịch binh đồng ý tới nói với hắn một câu, còn có thể coi là chuyện hiếm lạ.

“Ngươi chính là Du Thiệu Thanh?” Dịch binh không coi ai ra gì mà nói.

Du Thiệu Thanh phẩm cấp cao hơn hắn, theo lý hắn phải gọi ông một tiếng Bách phu trưởng, lúc này lại dám gọi thẳng tục danh, đúng là dĩ hạ phạm thượng.

Chuyện này nếu như truyền đi...

Truyền đi thì sao?

Có Quy Đức Lang tướng đè ép, còn có thể để cho người đi bắt nạt Du Thiệu Thanh chịu khổ sao?

“Chuyện gì?” Du Thiệu Thanh thần sắc ung dung nói.

Dịch binh bĩu môi nhìn Du Thiệu Thanh: “Có đồ của ngươi, ở trấn Liên Hoa gửi đến, ngươi nhanh đi qua bên Nam doanh lĩnh đồ đi.”

Du Thiệu Thanh mắt dừng một chút, tựa hồ có chút khó tin, nhưng cũng không nói gì, cùng tên dịch binh đi Nam doanh để lĩnh đồ của mình.

Đó là hai bình đồ ăn, trong cái bình nhỏ là rau ngâm, trong bình lớn là thịt viên với bánh nướng.

Đồ ở trấn Liên Hoa, chắc chắn là của người nhà gửi đến.

Du Thiệu Thanh sờ cái bình lạnh như băng, thần sắc vẫn có chút khó tin.

Ngô Tam tuần tra xong, như thường lệ đi đến lều vải của Du Thiệu Thanh, hôm nay hắn không có đến ăn chực, mà là đưa rượu cho Du Thiệu Thanh.

Không phải sắp qua năm mới sao? Hắn sai người ra ngoài mua một bầu rượu, dự định uống với Du Thiệu Thanh cho qua đêm giao thừa này.

Song khi hắn đi tới thì thấy hai cái bình trên bàn.

“Đây là cái gì?” Hắn buồn bực hỏi.



Du Thiệu Thanh vẫn là mặt băng, nhưng lúc này góc cạnh trên khuôn mặt đã nhu hòa hơn: “Người nhà gửi đồ.”

Ngô Tam nghe vậy thì sững sờ, sau đó cười mỉa một tiếng: “Nha, đám kia sao lại không lấy đồ của ngươi? Từ khi nào lại tốt bụng như vậy? Ngươi cẩn thận, coi chừng bên trong bỏ thuốc.”

Ở quân doanh mấy năm này, lão Du trôi qua cũng không dễ dàng, hắn làm người không sai, chiến công cũng không ít, nhưng hắn là não cơ bắp, đắc tội không ít người, hắn gửi thư cho người nhà, nhưng toàn bộ đều bị giữ lại, nghĩ có lẽ người nhà cũng gửi thư cho hắn, nhưng tất cả lại không đến tay hắn thôi.

Tính ra đây là lần đầu lão Du nhận được đồ của người nhà a.

“Có thư sao?”

“Không có, người nhà không biết chữ.”

Ông cho là như vậy.

Ngô Tam cũng không biết chữ, cũng không cảm thấy điều này kỳ quái, hắn đi lên nhìn đồ trong bình, nhịn không được kinh hô: “Đồ ăn nhiều như vậy?!”

Có thịt viên, có rau ngâm, còn có bánh nướng.

Tất cả đều là món mà hắn và lão Du thích.

“Người nhà ngươi thật rất quan tâm đến ngươi!” Ngô Tam vừa hâm mộ lại vừa ghen tị nói, lấy ra một cái bánh nướng nặng trĩu.

Đây là bánh thật sao? Thật...thật nặng a!

Ngô Tam cắn một miếng to.

Mẫu thân nó, sao cứng như vậy?

Lại ăn một viên thịt.

Mùi vị sao kì lạ như vậy?

Cuối cùng hắn đặt hết niềm tin và hy vọng vào chỗ rau ngâm có màu sắc bắt mắt kia, nhẹ nhàng nhón lấy một miếng nhỏ, liếm liếm một cái, hai con mắt trắng dã vì mặn...

...

Kinh thành cũng bước vào màn đêm, nhưng Ngự Thư Phòng lại đèn đuốc sáng trưng.

“Ngươi nói cái gì? Đại doanh Tây Bắc hai vạn tướng sĩ sẽ bị diệt trong vòng một đêm? Không một ai sống sót?” Hoàng đế ngồi sau thư án buông xuống tấu chương, nhìn về phía Cao Viễn hỏi.

Cao Viễn khó khăn đáp lại: “Vâng, không một ai sống sót.”

Hoàng đế đập tay lên bàn quát: “Hỗn trướng! Những lời yêu ngôn hoặc chúng này là ai nói với ngươi?”

Cao Viễn hít sâu một hơi nói: “Thần... không nói những lời yêu ngôn hoặc chúng, thần thật sự đã hạ quyết tâm rất lớn mới liều chết đến đây khuyên ngăn bệ hạ.”

Hoàng đế cười: “Tốt tốt tốt, ngươi liều chết khuyên ngăn trẫm, vậy ngươi nói trẫm nghe một chút, tướng sĩ ở biên quan đi điều tra nhưng không có ai tình báo về, làm sao ngươi biết được?”

Không đợi Cao Viễn trả lời, Hoàng đế lại nói tiếp: “Ngươi kêu trẫm đem mười vạn quân ở Thông Châu đi tiếp viện cho Tây Bắc, nhưng ngươi có từng nghĩ bên ngoài thành Thông Châu có tới 15 vạn quân của Hung Nô! Bên trong thành Thông Châu có tới mấy chục vạn bách tính, ngươi nghĩ là trẫm sẽ chắp tay đem toàn bộ thành Thông Châu đưa cho tộc Hung Nô sao?”



Cao Viễn nghiêm mặt nói: “Quân tình báo đưa thông tin sai, hiện tại ngoài thành Thông Châu không đủ 15 vạn quân Hung Nô, đại quân của bọn họ đã di chuyển về phía đại doanh Tây Bắc, bọn họ đánh chủ ý lên lương thảo!”

Tộc Hung Nô vừa tiến vào mùa đông sẽ thiếu thốn vật tư, lương thảo cùng với quân lương đều dựa vào việc chiếm đoạt.

Đại doanh Tây Bắc vật tư phong phú, xác thực là miếng thịt mỡ trong mắt quân Hung Nô.

Nhưng Cao Viễn có thể nghĩ đến, thì tướng quân ở đại doanh không nghĩ ra sao? Ở đó đã sớm tăng cường bố trí canh phòng, cả đại doanh vững như một cái thùng sắt.

Huống chi bọn họ đã điều tra quân tình, biết được quân Hung Nô đã nhổ trại tiến tới ngoài thành Thông Châu, không có gì bất ngờ thì chúng sẽ tấn công thành Thông Châu.

Cao Viễn thi lễ một cái: “Bệ hạ, thần nói câu nào cũng là thật a!”

Hoàng đế lạnh lùng hừ một cái: “Ngươi thành thật trả lời trẫm, từ chỗ nào ngươi biết được quân tình?”

Cao Viễn rũ mắt xuống, hai bên thái dương đều là mồ hôi: “Thần...thần không có điều tra... Thần...thần xem chiêm tinh...”

Hoàng đế nổi cơn thịnh nộ cắt ngang lời ông: “Ngươi là tế tửu! Ngươi là Quốc tử giám chứ không phải là Khâm thiên giám! Ban đêm ngươi còn rảnh đi xem chiêm tinh?! Trẫm cho ngươi hồi kinh là để ngươi bảo vệ xã tắc chứ không phải để ngươi đi thông báo chuyện giật gân, làm nhiễu loạn quân tâm!”

“Bệ hạ...”

Hoàng đế bỗng nhiên híp mắt: “Hay là... ngươi với người Hung Nô cấu kết với nhau, những sự tình này cũng là do chúng nói cho ngươi biết? Trẫm nhớ, tiểu chất tôn kia của ngươi, dường như có nửa dòng máu của người Hung Nô!”

“Bệ hạ!” Cao Viễn chấn động, ông ngẩng đầu lên.

Hoàng đế phủi tay áo, thần sắc lạnh băng nói: “Người tới, đem Cao Viễn giải vào đại lao, chờ xử lý!”

...

Trong lao lạnh như băng, Cao Viễn lại nằm mộng.

Ông mơ thấy mình đang đứng trên tường thành Thông Châu, nhìn tuyết bay trắng xóa đầy trời. truyện đam mỹ

Bỗng có một con khoái mã chạy nhanh đến.

Nó có chở thêm một người.

Người kia cõng rất nhiều mũi tên, dường như hắn bị trọng thương, đang hấp hối ghé trên lưng ngựa, phảng phất như có thể té xuống bất cứ lúc nào.

Đợi đến lúc hắn đến gần thì Cao Viễn mới nhìn rõ, không phải là hắn cõng mũi tên, mà là hắn bị bắn trúng rất nhiều mũi tên, cả người như một con nhím, người bình thường bị thương như vậy đã sớm mất mạng, không biết là hắn có chấp niệm gì mà có thể chống đỡ đến tận bây giờ.

Hắn đưa một bức mật thư đến, cũng là quân tình quan trọng nhất.

Nhưng hắn lại không thể tận mắt nhìn thấy thành Thông Châu đã được hắn cứu.

Cao Viễn tự tay khép lại đôi mắt dần mất đi ánh sáng đó, lấy xuống thiết bài đeo trên cổ hắn, lau đi vết máu đã khô thì nhìn thấy—

Thiên phu trưởng, Du Thiệu Thanh.

Uyển Uyển: Không quan tâm, cha ta nhất định phải sống! Hừ!
Chương trước
Chương sau