Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

[Mạt Thế] Quỷ Nhân Doanh Uyên

Chương 27: Đứa con nuôi Đường gia

Chương trước
Chương sau
Dương Lộ Liên kiếp trước vì mạt thế đến cả gia đình đều chết trong miệng tang thi, cô là người duy nhất sống sót thức tỉnh được dị năng hệ thủy, thời kỳ đầu mạt thế dị năng hệ thủy chỉ yếu ớt thường hay bị người khác coi thường, trong khi đó Dương Lộ Liên chỉ là một thiếu nữ chân yếu tay mềm lại càng bị để ý.

Có một lần suýt chút nữa Dương Lộ Liên đã bị người làm nhục thì được một người cứu, sau này cô đã theo người đấy.

Đi theo người đấy một thời gian rất dài, trong một lần cô vô tình phát hiện ra người đấy có một vật rất lợi hại, vì nổi lòng tham mà đã tính kế hại người ta, vật kia cuối cùng cũng đoạt đến tay, nhưng rất nhanh Dương Lộ Liên liền phát hiện ra thứ đó không đúng, nhưng lúc phát hiện vật kia không đúng thì đã quá muộn.

Dương Lộ Liên đã bị vật đó hút sạch dị năng cho đến chết, nhưng lần nữa mở mắt ra cô ta phát hiện mình thế mà trọng sinh vào thời kỳ mạt thế mới bắt đầu, còn phát hiện đồ vật đấy cũng theo mình sống lại, trong lòng Dương Lộ Liên tràn đầy sợ hãi với thứ đấy nhưng không thể nào vứt bỏ nó ra khỏi người mình, thứ đó dường như đã nhận định cô làm chủ.

Nhưng sống lại kiếp này Dương Lộ Liên phát hiện mọi thứ đều khác kiếp trước, cô ta cũng không còn gặp người đã cứu cô ta ở kiếp trước, vật kia cũng không hút đi dị năng của cô ta mà mặc cho cô ta sử dụng, còn giúp dị năng của cô ta tăng cấp.

Nhưng mọi thứ cho tới hôm nay vậy mà khi một người xa lạ xuất hiện bảo bối đó liền có dao động mãnh liệt, Dương Lộ Liên thật sự rất sợ cách dao động điên cuồng này của nó, người khác có thể không biết nhưng cô ta lại cảm nhận rất rõ, vật đấy đang từ từ hút đi dị năng của cô ta.

______

Doanh Uyên khi đặt chân vào trong ngôi nhà này cô liền cảm nhận được khí tức gần như rất giống của mình đang dao động mãnh liệt, loại khí tức này chỉ có một mình cô mới có thể cảm nhận được, cô nhìn lướt qua một vòng, ánh mắt dừng lại trên người một cô gái.

Là Kén.

Nhưng cũng chỉ nhìn một cái chớp nhoáng rồi liền không để ý đến nữa, cô đưa mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, trong ký ức cô liền thoáng qua một cái tên " Đường Bảo Linh ".

Đường Bảo Linh đứa con gái nuôi của Đường gia, cô bé này được nhận nuôi sau khi Đường Bảo Quân chết 4 năm.

Doanh Uyên nghĩ lại lúc trước cô trở về Đường gia một lần, thấy gia đình họ thương yêu bảo vệ cô bé này liền thấy tự diễu, khi con gái mình còn sống thì không để trong mắt, đến khi chết đi thì kiếm người thay thế.

Ánh Mắt cô liền trở lên lạnh lẽo khi nhìn người trước mắt này, khuôn mặt này đúng là có vài phần rất giống cô.

Lúc nãy vì người đứng ngược sáng nên Đường Bảo Linh không nhìn kỹ người, lúc này đến gần cô mới giật mình, vì sao người này lại giống anh trai đến vậy, tuy rằng khuôn mặt nhìn cũng chỉ mới mười mấy tuổi nhưng thật sự là giống anh trai y đúc.

Cũng vào lúc này lối cầu thang liền có tiếng bước chân, một nhóm người từ trên cầu thang đi xuống, Doanh Uyên nhì qua, người của Đường gia và một nhóm nhỏ quân nhân.

Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, Đường Bảo Minh liền vui vẻ chay đến, dang tay muốn ôm người và lòng, nhưng lại ôm phải không khí, người kia thoáng cái đã cách hắn cả ba bốn mét.

Doanh Uyên thật sự không muốn để ý đến người Đường gia nữa, quay người đi thẳng đến chiếc xe.

Đường Bảo Minh thấy người chạy mất liền vội đuổi theo, đằng sau có người gọi với theo nhưng anh vẫn không để ý mà thuận thế liền leo lên xe.

Đường Bảo Linh thấy người không để ý đến mình liền dậm chân hậm hực tính đuổi theo hỏi người kia là ai, nhưng chợt nghĩ đến bạn mình bị thương nên từ bỏ việc đuổi theo hỏi mà đi về phía Dương Lộ Liên.

Từ khi Đường Bảo Linh đến Đường gia thì hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của người chị này, người Đường gia vẫn luôn giấu cô ấy, trước đây vì trong đội luôn có người bị thương vì là người có dị năng hệ chữa trị nên cô vẫn luôn ở đội thợ săn mà không trở về Đường gia vì thế không hề biết đến biến động của Đường gia vừa qua.

Mấy người Phong Miên chạy phía sau cũng đuổi đến, chiếc xe ba người lớn cùng hai đứa nhỏ ngồi vốn dĩ đã chật chội, giờ lại có một người nữa nhét vào thật sự là không biết nên ngồi thế nào.

Đường Bảo Minh thấy người đứng ngoài cửa thì có chút khó sử nhưng vẫn mặt dày không xuống.

" Em Lạc Cầm chúng ta thương lượng tí nhé, em đổi xe cùng anh ngồi cùng với Thụy Từ được chứ "

" Chuyện này… thôi được rồi em đổi chỗ cho anh " Lạc Cầm mặt thì tỏ ra bối rối nhưng rất nhanh thì đã gật đầu đồng ý, sau đó vui vẻ tung tăng đi đến xe Lạc Thụy Từ.

Doanh Uyên ngồi trong mắt trợn trắng, nhưng khi có người nhìn đến thì đã trở về vẻ lạng lùng cao ngạo.

Đồ mê trai.

Vũ An nhìn trái nhìn phải sau đó liền ôm theo em gái đuổi sau Lạc Cầm, cùng cô ấy ngồi lên xe Lạc Thụy Từ.

Bên ngoài xe rất nhanh chỉ còn lại một mình Phong Miên cô ấy chỉ có thể nhận mệnh lái xe.

Đội người rất nhanh đã rời khỏi đây đi về hướng ngoại thành phía Đông, nhưng đi chưa được bao lâu thì họ đã bị tang thi tập kích, rất may là họ đã trốn vào một xưởng sửa xe.

Bên ngoài tang thi thi nhau đập cửa sắt, cánh cửa có vẻ rất nhanh thôi sẽ kết thúc sứ mệnh của nó.

Lúc này những người dị năng hệ Kim cùng hệ Thổ nhanh chóng tạo ra những bức tường sắt cùng đất để chặn cửa, cánh cửa rất nhanh bị bịt kín, chống cự qua vài tiếng đồng hồ tiếng động bên ngoài cũng dần lắng xuống.
Chương trước
Chương sau