Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Mạn Nhu, Cao Lãng

Chương 7

Chương trước
Chương sau

Tác giả: Khiết Đan

“Là mày hay là Cao Lãng chủ động ly hôn?”

“Là con!”

Ông Ôn gầm mặt xuống, hai tay nắm chặt lại.

“Cuộc hôn nhân toàn sự sắp đặt sẽ không có kết cục hậu đâu ba!”

Chát!

Ông Ôn thẳng tay tát Mạn Nhu một cú đau điếng. Mặt ông đỏ ngầu, hai mắt trừng cô nổi cả gân đỏ.

“Đồ ngu, mày biết người tao gã mày cho là ai không hả? Là Cao Lãng đó! Ít ra mày cũng phải cho ba mày một ít của cái chứ? Mày ra về tay không như thế này có biết là nhục mặt tao lắm không hả?”

Mạn Nhu lấy tay áp lên vết tát, cố gồng lại nén nước mắt. Đến cả ba ruột cô cũng không nghe cô nói lời nào!

Người ham muốn tiền của là ba cô, chứ không phải cô! Cô cũng chỉ là một công cụ để ba cô lợi dụng!

Bây giờ thì Mạn Nhu đã hiểu vì sao Cao Lãng lại đề phòng cô đến như vậy. Cô cảm thấy tội cho ông Cao. Ông Cao tin tưởng ba cô bao nhiêu thì ba cô lại lợi dụng điều đó để lường gạt bấy nhiêu!

Đúng là nực cười!

Mạn Nhu bỏ lên phòng, nằm ôm gối mà khóc. Cuộc đời cô toàn là sự bất hạnh! Đáng ghét!

Nhưng lần này cô sẽ không vì thế mà bỏ mạng nữa!

[...]

Mạn Nhu đã gửi đơn xin nghỉ học lên trường và đi làm phục vụ ở một nhà hàng hơn 1 năm nay.

Vào đúng ngày sinh nhật của Mạn Nhu thì ba và dì cô bị tai nạn giao thông và qua đời.

Mạn Nhu xuyên suốt đám tang không hề rơi một giọt nước mắt nào. Ánh mắt cô vừa mệt mỏi vừa có chút buồn rầu.

Không thấy ông Cao đến viếng ba cô. Thế cũng tốt, đỡ phải thấy mặt nhau rồi lúng túng.

Bây giờ cô được tự do rồi. Dù mọi thứ phải tự lo hết, nhưng ít ra cô không còn bị giày vò như trước!

[...]

“Sao mày không kể gì với tao hết vậy?”

“Chuyện gì?”

“Chuyện mày kết hôn với Cao Lãng.”

Mạn Nhu đang ngồi trò chuyện với Lâm Uyển, cô bạn thân nhất của cô. Trên bàn đầy chai bia, nhưng toàn là của Mạn Nhu uống.

“Kể làm gì?”

“Tao là bạn của mày mà, không lẽ mày nhất quyết không nói với tao một tiếng nào?”

Mạn Nhu trầm mặc không trả lời, nốc hết một chai bia. Cô đặt xuống bàn cái rầm, khà một hơi, nhếch mép cười trừ.

“Thôi kệ đi, mọi chuyện qua hết rồi, nhắc lại làm gì!”

“Nhưng tại sao lại ly hôn? Anh ta đối xử tệ với mày hả?”

“Như một tên cầm thú! Một tên ác ma! Một tên trở mặt còn nhanh hơn...”

“Hơn gì?”

Mạn Nhu lại tiếp tục mở nắp bia uống tiếp. Hai má cô đã đỏ hết lên, trông như Pikachu. Lần đầu tiên cô uống bia nhưng cũng tửu lượng cũng không thua kém ai!

Bây giờ Mạn Nhu đã say mèm, không còn tỉnh táo nữa, luôn miệng vừa than vừa chửi bản thân là một đứa ngu ngốc.

“Này, đừng có uống nữa, nãy giờ mày uống nhiều lắm rồi đấy!”

“Kệ tao đi, cuộc đời này toàn là lừa đảo dối trá, không có gì tốt đẹp hết!”

Cô vừa nói xong lại nhăn mặt rưng rưng nước mắt, chưa kịp rơi giọt nào thì lại cười phá lên như một người bất ổn.

Lâm Uyển ngồi kế bên cảm thấy sợ hãi. Trước đây Mạn Nhu chưa từng uống say như này bao giờ!

“Cao Lãng, đồ khốn kiếp, tại sao tao lại nhu nhược như thế chứ? Mợ hắn!”

“Thôi kệ anh ta đi, sao này sẽ gặp quả báo thôi!”

“Hắn là kẻ vũ phu, hay hành hạ tao như vậy, chắc chắn là tên yếu sinh lí! Đồ khốn kiếp! Biết vậy tao cắt mẹ cho rồi!”
Chương trước
Chương sau