Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Long Đồ Án

Quyển 20 - Chương 687: Thần án

Chương trước
Chương sau
Triển Chiêu một đêm “Mộng đẹp” mỹ mãn rời giường, đang ăn điểm tâm thì bên ngoài Vương Triều Mã Hán chạy vào.



Tứ đại hộ vệ Khai Phong phủ vừa chạy vào vừa hô, “Triển Đại nhân!”



Triển Chiêu trừng mắt nhìn… Không phụ sự mong đợi của mọi người, Tứ đại hộ vệ hô tiếp, “Xảy ra chuyện không may rồi!”


Những người khác đang cùng ăn điểm tâm vui vẻ gật đầu.



Triển Chiêu gặm một cái bánh quẩy, nhìn bốn người.



Công Tôn vừa đút cháo cho Tiểu Tứ Tử vừa hiếu kỳ, “Xảy ra chuyện gì?”



“Tai nạn chết người!” Tứ đại hộ vệ lại một lần nữa không phụ sự mong đợi của mọi người.



Triển Chiêu một tay cầm bánh quẩy, một tay túm Bạch Ngọc Đường, đi tra án mạng thôi.



Tiểu Tứ Tử cũng lấy một cái bánh quẩy, rồi đi lấy hòm thuốc nhỏ.



Công Tôn gõ gõ chén cháo.



Tiểu Tứ Tử ôm cổ tay Công Tôn, nói một câu, “Nam tử hán đại trượng phu, sự nghiệp làm trọng!” Nói xong, kéo cha bé đi.



Mọi người ngồi sửng sốt một lát, rồi cùng xoay mặt nhìn Triệu Phổ đang cúi đầu ăn mỳ.



Cửu Vương gia vừa nhai vừa khó hiểu nhìn mọi người —— Sao? Đại gia ta đã sớm thành công sự nghiệp, bây giờ ăn điểm tâm mới là trọng yếu!



Tiểu Lương Tử bưng chén cháo chạy theo Tiểu Tứ Tử, mọi người lại nhìn Triệu Phổ đang ăn mỳ.



Triệu Phổ bất mãn —— nhìn cái rắm a!



Long Kiều Quảng lắc đầu —— ngươi còn không hiểu chuyện bằng đồ đệ ngươi, đáng kiếp độc thân cả đời!



Âu Dương sột soạt húp cho xong cháo, rồi chạy đi xem là ai bỏ mạng, có cần xuất động Hoàng thành quân không.



Bên kia, cửa phòng mở… Lâm Dạ Hỏa vừa rời giường đang xoa xoa cổ, “Ai nha, sái cổ rồi!”



Trâu Lương đi tới giơ tay vỗ vỗ.



Lâm Dạ Hỏa che cổ lại, cảnh giác nhìn hắn, “Ngươi làm gì đó?”



Trâu Lương chỉ vào mũi mình, “Ta cầm tinh con cọp.”



Lâm Dạ Hỏa chớp mắt mấy cái, “Ngươi không phải cầm tinh cẩu sao? Nhìn giống a…”



Trâu Lương khóe miệng giật giật, cầm tinh con gì mà cũng nhìn ra?



“Hơn nữa người cầm tinh con gì thì liên quan gì tới ta? !” Lâm Dạ Hỏa ôm cổ.



Một bên, Bao Duyên đang ăn điểm tâm nói với Lâm Dạ Hỏa, “Có một bài thuốc dân gian nói là khi bị sái cổ, tìm một người cầm tinh con cọp tới vỗ vỗ vài cái là ổn.”



Lâm Dạ Hỏa há hốc miệng, “Có loại sự tình này?”



Tất cả mọi người gật đầu.



“Ác!” Lâm Dạ Hỏa buông tay, thân dài quá không công nhất tiệt cái cổ, nhượng Trâu Lương xao.



Trâu Lương vỗ hai cái, Lâm Dạ Hỏa xoay xoay cổ, chớp mắt mấy cái, “A? Hình như ổn hơn rồi …”



Trâu Lương nhướn mày, đi tới ngồi xuống bàn.



Lâm Dạ Hỏa xoa cổ ngồi xuống hỏi, “Đám Triển Chiêu vẫn chưa dậy à?”



Long Kiều Quảng đáp, “Có án mạng nên đi tra rồi.”



“Chậc, mới sáng sớm đã có chết người a.” Lâm Dạ Hỏa bĩu môi, “Lại nói, gần đây ban đêm ở Khai Phong chó sủa nhiều hơn bình thường a!”



Tất cả mọi người nhìn Lâm Dạ Hỏa.



Triệu Phổ sờ sờ cằm… Lâm Dạ Hỏa chính là siêu cấp cẩu si, cẩu ở Khai Phong căn bản hắn đều quen, thường ngày đi ra ngoài bàn chuyện mà không đúng giờ trở về thì không cần hỏi, nhất định là đang bận ở ngoài chơi với chó. Bởi vậy nếu Lâm Dạ Hỏa nói gần đây chó sủa nhiều thì nên tin hắn … Chó buổi tối kêu có thể do nó nghe được tiếng động lạ, một vài con sủa có thể hiểu được, nhưng rất nhiều con sủa … Vậy có chút khác thường.



Mọi người ăn xong rồi điểm tâm, cũng ra Khai Phong phủ, muốn đi tìm đám Triển Chiêu xem hiện trường.



Nhóm Triển Chiêu cũng không khó tìm, ngay trong một ngõ nhỏ ở thành bắc, đầu ngõ có ba vòng người vây xem, nhóm nha dịch đang ngăn lại.



Triệu Phổ và mọi người đi vào từ góc có Vương Triều Mã Hán canh gác, thấy đầu ngõ, Bạch Ngọc Đường đang đưa lưng về phía ngõ nhỏ, đứng ở đầu ngọn gió để thông khí, Triển Chiêu ôm cánh tay dựa vào tường, ngay phía sau Bạch Ngọc Đường, đang nhìn bên trong ngõ nhỏ.



Trong con hẻm, Tiểu Tứ Tử bưng một hòm thuốc nhỏ, Công Tôn đang ngồi xổm bên cạnh nghiệm thi.



Mà nhìn sang thi thể, mọi người hít sâu một hơi… Chỉ thấy trong ngõ nhỏ, có một cái xác không đầu đang “quỳ” … Phía trước thi thể là một cái bồn … Chính xác là một oai bồn.



Lâm Dạ Hỏa nhảy dựng, “Oa!”



Tất cả mọi người đi qua nhìn, chỉ thấy trong oai kim bồn có một cái đầu người, thoạt nhìn đã đứng tuổi, chòm râu màu muối tiêu đã bị máu nhuộn đỏ, hai mắt trợn tròn, chính là chết không nhắm mắt.



Triệu Phổ nghiêng đầu nhìn một hồi, hỏi, “Sao quen mắt vậy?”



Long Kiều Quảng híp mắt nhìn kỹ, “Đây là người của Cao Hà trại đúng không? Một trong đám lão đầu ngày đó chạy ra ngoài cửa biệt viện đối đầu với ta.”



“Đó không phải đồ đệ của Biển Thịnh sao?” Lâm Dạ Hỏa hỏi, “Dựa vào tuổi tác hắn là đệ tử có bối phận rất cao đi?”



“Hắn gọi là Tiễn Thông Kiền.” Bạch Ngọc Đường nói.



Tất cả mọi người hiếu kỳ, “Tiễn Đồng Tiền, tên kêu như chuông vậy a?”



Bạch Ngọc Đường cũng lười pha trò với đám người này, “Tiễn Thông Kiền là lão tam trong số Tứ đại đệ tử mà Biển Thịnh thu nhận sớm nhất, nhân xưng Kim Chỉ Tiễn, công phu tốt, hắn luyện ngạnh công, đồng đầu thiết cốt, bình thường dùng kim trảo làm vũ khí…” Nói, chỉ vào ngón tay Tiễn Thông Kiền đang đặt xuôi bên người.



Mọi người theo hướng Bạch Ngọc Đường mà nhìn, thấy trên ngón tay Tiễn Thông Kiền có đeo một bộ bao tay vàng …



“Tay hắn sao nhìn mất tự nhiên vậy?” Bàng Dục buồn bực.



Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nói, “Mười ngón tay của hắn đều bị chặt đứt!”



Tiểu Hầu gia nhe răng, nghe thôi cũng thấy đau.



“Là người có nội lực mạnh hơn hắn rất nhiều lần dùng một chưởng tạo thành.” Triển Chiêu nói, “Tiễn Thông Kiền công phu rất cao, bị người phế đi hai tay đá gãy xương chân, không có sức hoàn thủ quỳ trên mặt đất, sau đó lại một đao bêu đầu.”



Triệu Phổ nhíu mày, “Kim bồn bêu đầu trong Tội điển?”



Công Tôn gật đầu, nâng cái đầu người lên nhìn một chút, lắc đầu, “Hung thủ ra đao rất nhanh! Thủ đoạn tàn nhẫn, cùng với…”



Tất cả mọi người nhìn Công Tôn.



Công Tôn chỉ chỉ thi thể Tiễn Thông Kiền, “Ta có một suy nghĩ này, các ngươi lật vạt áo lên cho ta xem lưng hắn!”



Triển Chiêu lật y phục phía sau Tiễn Thông Kiền lên, mọi người nhìn vào lưng hắn, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc … Chỉ thấy trên lưng hắn, có một vết chân xanh tím!



“Đây là…” Triển Chiêu nhìn vết chân kia, phát hiện nhỏ hơn người thường nhiều, là một thiếu niên, hoặc là một nữ nhân có vóc dáng nhỏ.



“Hung thủ đạp lên lưng hắn để chặt đầu … Nên được dùng chính là đoản đao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.



“Không sai!” Công Tôn gật đầu, loại thủ pháp này nhìn khá quen mắt, không cảm thấy sao?



Tất cả mọi người thoáng cái minh bạch.



“Cũng là người giết chết Biển Thanh?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.



Tất cả mọi người gật đầu.



Triển Chiêu híp mắt nhìn xem trong tay Tiễn Thông Kiền có thiệp mời các loại gì đó không.







Chính lúc này, bên ngoài đoàn người truyền tới tiếng xôn xao.



Triển Chiêu đưa tay xoa cằm, Lâm Dạ Hỏa bên cạnh ôm cánh tay hỏi hắn, “Có phải người Cao Hà trại tới không?”



Triển Chiêu cười khổ —— nghe khí thế có vẻ giống.



Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Cao Hà trại đã chết hai người…



Quả nhiên, chỉ thấy đoàn người bị đẩy ra, vài đệ tử Cao Hà trại vọt vào.



Bọn nha dịch muốn ngăn, Triển Chiêu sợ đám người giang hồ đang bi phẫn này sẽ làm bị thương nha dịch, nên phất tay áo với người của Khai Phong phủ.



Nhóm nha dịch tránh ra một đường.



Chỉ thấy ba lão đầu đi đến, phía sau còn có một ít hậu bối.



Long Kiều Quảng và Âu Dương liếc mắt —— ba lão đầu này ngày đó đứng cùng Tiễn Thông Kiền, phỏng chừng cùng một bối phận.



Quả nhiên, một lão đầu nhào tới chỗ thi thể Tiễn Thông Kiền, “Tam ca!”



Công Tôn nâng tay ra hiệu cho hắn không nên đụng vào thi thể.



Lão nhân kia lúc này hai mắt đỏ ngầu, thấy Công Tôn cầm thanh trúc đao, Tiểu Tứ Tử ôm hòm thuốc đứng một bên, liền rống lên, “Đám quan phủ các ngươi không được động vào thi thể tam ca ta …”



Triệu Phổ nâng tay bảo vệ Công Tôn và Tiểu Tứ Tử, vốn dĩ với tính cách của hắn, lão nhân này vừa quát Công Tôn và Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ phỏng chừng có thể một cước đạp hắn ra ngoài. Bất quá Cửu Vương gia cũng là người trọng tình nghĩa huynh đệ, có thể thông cảm cho tâm tình của hắn khi thấy huynh đệ chết thảm, bởi vậy nhẫn nại một chút, lão nhân này thương tâm cũng không giống giả vờ …



Ba lão đầu này và Tiễn Thông Kiền, chính là bốn đệ tử có bối phận cao nhất ở Cao Hà Trại.



Lão đại Trần Mặc trên giang hồ cũng là tiền bối, hắn ngăn cản lão nhị cũng đang căm phẫn, hỏi Triển Chiêu, “Triển Đại nhân, đây là có chuyện gì?”



Triển Chiêu chỉ chỉ ngõ nhỏ đối diện, “Ở đó có một nhà bán điểm tâm của một đôi lão đầu lão thái, cẩu nhà bọn họ hôm nay từ khi trời chưa sáng đã bắt đầu sủa. Đến hừng đông, lão đầu mở môn, cẩu liền chạy đi … Lão đầu chạy theo, phát hiện tình cảnh này liền báo quan, chúng ta vừa mới đến.”



Trần Mặc nhíu mày, “Ghê tởm! Là ai hại chết tam đệ ta hung ác như vậy? !”



“Lần cuối các ngươi thấy hắn là lúc nào?” Triển Chiêu hỏi.



Trần Mặc nhíu mày, “Tối hôm qua lúc tách nhau ra.”



Bạch Ngọc Đường khó hiểu, “Tách ra?”



Trần Mặc ậm ờ, như có gì không muốn nói.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, không giải thích được.



Lúc này, bên ngoài lại vào thêm vài người, là đám người Biển Phương Thụy và Bạch Mộc Thiên … Mấy nhân vật chủ chốt của Cao Hà trại đều tới.



Bạch Mộc Thiên và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, hơi nhướn mày, như muốn hỏi —— chuyện gì xảy ra?



Bạch Ngọc Đường lắc đầu, ý bảo hắn cũng không rõ ràng lắm.



Trần Mặc thấy Biển Phương Thụy tới nên đi an ủi hai sư đệ, Biển Phương Thụy tới bên Triển Chiêu.



Triển Chiêu hỏi hắn, “Cao Hà trại các ngươi cao thủ như vân, hẳn là không ai vào biệt viện bắt hắn tới đây được chứ? Cho nên là ban đêm hắn xuất môn đi đâu đó đúng không? Hẹn với ai hả?”



Biển Phương Thụy nhìn xung quanh một chút, chỉ chỉ một bên, là muốn nói riêng với Triển Chiêu.



Lâm Dạ Hỏa bên cạnh né ra, để lộ một góc vắng người.



Triển Chiêu và Biển Phương Thụy đi qua đó.



Biển Phương Thụy thấp giọng nói, “Hôm qua tất cả chúng ta đều không ở Cao Hà trại.”



Triển Chiêu khó hiểu nhìn hắn —— các ngươi buổi tối tập thể đi ra ăn khuya sao?



Biển Phương Thụy nhíu mày nói, “Không gạt ngươi… Cha ta biến mất hai ngày rồi.”



Triển Chiêu sửng sốt, “A?”



Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa cũng ở một bên nghe, lập tức nhìn nhauu —— Ý của Biển Phương Thụy là … Biển Thịnh mất tích?



Mấy người Triệu gia quân cũng buồn bực —— vậy còn rửa tay chậu vàng hay không đây?



“Hắn không nói là đi đâu sao?” Triển Chiêu hỏi.



Biển Phương Thụy lắc đầu, “Buổi sáng hôm trước chúng ta rời giường thì phát hiện không thấy hắn đâu, chỉ lưu lại tờ giấy bảo chúng ta dựng thông thiên lôi, kết quả nháo ra một hồi phong ba. Nhưng tới tối hôm qua hắn còn chưa trở về… Cha ta chưa bao giờ vô thanh vô tức biến mất như thế, hắn xuất môn mà không nói gì, nên tối qua chúng ta tản ra khắp Khai Phong thành tìm hắn.”



“Các ngươi tìm một đêm?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.



Biển Phương Thụy lắc đầu, “Chúng ta tìm đến nửa đêm mới trở lại biệt viện, không có phát hiện đầu mối… Thế nhưng Tiễn sư huynh không có trở lại.”



Triển Chiêu nhíu mày, “Nga…”



Biển Phương Thụy nói, “Sư huynh có vài bằng hữu ở Khai Phong, nên chúng ta cũng không nghĩ nhiều, cho rằng hắn đi tìm bằng hữu thôi … Ai ngờ …”



“Tối hôm qua ta đã nói đi tìm tam đệ, ngươi lại nói hắn chỉ đi tìm bằng hữu thôi không có chuyện gì đâu!”



Đối diện, lão nhị Nhạc Minh Thiên trong số Tứ đại đệ tử có vẻ vô cùng bất mãn với Biển Phương Thụy, “Nếu không phải ngươi ngăn ta không chừng ta có thể cứu sư đệ!”



Trần Mặc vỗ vỗ huynh đệ, để hắn đừng nói nữa.



Nhìn nữa hai bên… Hiển nhiên, môn hạ của Tứ đại đệ tử bên kia và môn hạ bên cạnh Biển Phương Thụy cũng có chút thủy hỏa bất dung.



Triển Chiêu nhìn ra được … Ở đây có vẻ chia làm hai phe! Phe của Tứ đại đệ tử và phe của Biển Phương Thụy. Hai phe đều phải tranh Trại chủ vị, Tiễn Thông Kiền chết rồi sẽ có lợi cho phe Biển Phương Thụy, bởi vậy khó tránh khỏi Tứ đại đệ tử bên kia nảy sinh nghi ngờ, mâu thuẫn hai bên có vẻ đã trở nên gay gắt.



Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày —— mãi mà không thấy Biển Thịnh đâu, không lẽ lão đầu cố ý lưu lại cục diện rối rắm để đệ tử đấu nhau ngươi chết ta sống để đoạt Trại chủ vị? Nếu vậy thì cũng không khỏi quá mức kỳ cục đi.



Lâm Dạ Hỏa thân là Chưởng môn đệ nhất đại phái Tây Vực, vuốt cằm hài lòng —— vốn tưởng mình đã là thứ Chưởng môn kỳ cục nhất rồi, nhưng mà nếu so với Biển Thịnh, người ta dù sao cũng là lão tiền bối a! Quả thực thái quá.



Triệu Phổ hỏi, “Biển Thịnh công phu cao như vậy… Muốn lặng yên không một tiếng động bắt cóc hắn hầu như không có khả năng nhỉ?”



Bạch Ngọc Đường lắc đầu.



Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa cũng lắc đầu —— Biển Thịnh công phu tương đương Lục Thiên Hàn, cứ cho là Ân Hầu và Thiên Tôn xuất mã cũng không chắc có thể vô thanh vô tức bắt cóc ngoại công của Bạch Ngọc Đường! Trừ phi Thiên Tôn Ân Hầu liên thủ… Hai lão thần tiên liên thủ đùa dai với Lục Thiên Hàn thì may ra, nhưng Biển Thịnh… Bọn họ lại không quen, cần gì phải phí sức đùa giỡn.



Bạch Ngọc Đường nhìn một chút Bạch Mộc Thiên.



Bạch Mộc Thiên vô tư nhìn lại.



Bạch Ngọc Đường ra hiệu hắn nhìn oai kim bồn nọ —— ngươi nếu biết cái gì thì nói nhanh, mạng người quan trọng!



Bạch Mộc Thiên cười cười với Bạch Ngọc Đường —— kim ti linh nha? Có kim ti linh, ta liền nói cho ngươi.



Bạch Ngọc Đường nhíu mày, không thèm nói nhiều với hắn.



Triển Chiêu chú ý thấy tình huống bên này, khẽ sờ sờ cằm, đột nhiên hỏi Biển Phương Thụy, “Cha ngươi có kim ti linh đúng không?”



Triển Chiêu vừa nói ra, Bạch Ngọc Đường cũng có chút ngoài ý muốn.



Triệu Phổ đều Lâm Dạ Hỏa đều xoa cằm.



Công Tôn và Tiểu Tứ Tử nghiêm mặt, hai mắt long lanh.



Bạch Mộc Thiên bất đắc dĩ liếc Ngọc Đường, ý là —— ngươi đúng là không giấu hắn cái gì a?



Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái —— vì sao phải giấu hắn? Rõ ràng ta thân thiết với hắn hơn ngươi.



Bạch Mộc Thiên thở dài.



Biển Phương Thụy ngẩn người, sau đó gật đầu, “Ách… Là có.”



Công Tôn và Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, “Có thể xem không?”



Biển Phương Thụy trả lời, “Cha ta đều tùy thân mang theo, bây giờ cũng đã lớn tuổi, không dối gạt các vị, bởi vì khi còn trẻ hắn luyện công quá mức khắc nghiệt, nên mấy năm nay thân thể không được quá tốt, kim ti linh phải đeo trên người mới tốt.”



“Hắn không lấy ăn sao?” Triển Chiêu hiếu kỳ.



“Phải đến lúc thân thể không chịu được nội lực bắt đầu tiêu tán mới có thể ăn.” Biển Phương Thụy nói, “Cha ta mấy năm nay bởi vì thân thể không tốt nên tương đối chú ý điều trị, có thể sẽ không có ngày mà nội lực tiêu tán. Hơn nữa, kim ti linh có thể tục mệnh cũng chỉ là một lời thuật lại, ai cũng chưa thử qua, cha ta nói có thể không ăn thì không nên ăn, vạn nhất ăn vào lại chết.”



Công Tôn và Tiểu Tứ Tử đều gật đầu a gật đầu —— đúng là dược tính bất minh, nghe mỗi lời thuật lại thì vô ích a, có thể nghiên cứu hàng thật thì tốt rồi…
Chương trước
Chương sau