Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng, Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 139: Si tình là mèo có mạng 99+

Chương trước
Chương sau
Lúc 20 giờ 40 phút theo giờ Liên minh Thủ đô.

Thông báo bất ngờ lan truyền như ngọn lửa, phá vỡ sự bình yên của bốn vùng sao.

Đông Thiên Cung, Liên minh Thủ đô.

Tại một trung tâm giao thông quan trọng của khu thượng thành.

"Sao lên live sớm thế??"

Một thanh niên bậc cao vừa tròn 18 tuổi đang chờ đèn đỏ ở làn xe bay, bỗng nhận được thông báo phát sóng, suýt trợn tròn mắt.

Cậu đạp ga hết cỡ, phóng đi với tốc độ 300km/h, lao ra khỏi làn xe bay, bỏ mặc bữa tiệc giao lưu sắp tham dự, phóng thẳng đến một khách sạn giải trí gần nhất.

Trên đường đi, thanh niên này phóng như điên, khiến cho trung tâm giao thông thoáng chốc trở nên hỗn loạn, tiếng còi báo động của đội tuần tra thành phố vang lên inh ỏi.

"Chết tiệt! Xong rồi!"

Thanh niên chửi thầm, lanh lẹ gọi điện cho bạn bè: "Đệt! Fate live sớm một tuần! Trùng này luôn đúng giờ live, hôm nay live sớm chắc chắn có chuyện hiếm có xảy ra. Khả năng cao Fate sẽ đích thân ra tay vạch lên tấm màn đen của show tuyển chọn!! Các anh em mau lên mạng!! Hôm nay là ngày streamer Fate xuất hiện! Chúng ta phải đưa thí sinh số 12 tò vò cấp cao lọt vào chung kết trở thành Fate Wayne!!"

Vòng tay trí não nhanh chóng rung lên, tin nhắn hồi âm đến liên tiếp.

Cùng lúc đó, ở các múi giờ khác, 3 giờ 14 sáng.

Tại một căn cứ phân đoàn quân đoàn cấp cao.

Giữa đêm thanh tĩnh.

"Hỡi anh em!!! Fate livestream sớm hơn một tuần!!! Còn 10 phút nữa là bắt đầu theo giờ Liên minh Thủ đô!!!Dậy đi vote cho số 60!!!" Một âm thanh trầm bổng vang dội, phá tan bầu không khí tĩnh lặng của căn cứ.

Hệ thống phát thanh lặp lại vang dội khắp căn cứ đã được kích hoạt!

Tiếng chuông báo động đánh thức vô số quân thư đang nghỉ ngơi.

Các sĩ quan quyết đoán vừa chợp mắt: ??

Tổng tư lệnh phân đoàn vẫn miệt mài họp hành trong đêm khuya: ... ?

Bí thư quân vụ khác: ...

Nhóm tân binh trẻ vừa chợp mắt đã bật dậy khỏi giường: Ahhhhh!!

Nhóm tân binh trẻ chưa ngủ vẫn đang huấn luyện thêm: Ngao ngao!!

Lão quân thư đã ngủ nhưng bị đánh thức: ...

Xong, tối nay phạt tập luyện đến cuối năm.

"Phản rồi! Tối nay ai trực ban ở đài phát thanh vậy!!!" Tổng tư lệnh phân đoàn tại đây đập nát bàn.

Tình trạng hỗn loạn tương tự cũng xảy ra ở bốn vùng sao:

Nhanh như vũ bão!

Lượng truy cập của kênh kiến thức bùng nổ, số view lên đến hàng trăm triệu chỉ trong tích tắc, cùng với đó là hàng loạt donate hiệu ứng đặc biệt.

Lần này máy chủ của kênh kiến thức đã thành công chống đỡ được lượng truy cập khổng lồ!

Livestream của @Fate Stay Night đã leo lên đầu bảng xếp hạng khen thưởng của tổng kênh giải trí ngay sau khi bắt đầu phát sóng.

Tốc độ leo hạng nhanh đến mức, một số trùng lướt qua bảng donate bình luận: [Vừa nãy cái gì đó từ dưới bảng donate bay vèo lên trên kìa vậy??]

[OMG! Là phòng livestream của Fate! Ma quỷ ám hay lỗi BUG rồi! Chẳng phải ổng sẽ livestream tuần sau sao??]

Vô số bình luận xuất hiện chớp nhoáng trên khu vực bình luận của phòng livestream.

Thời Tấc Cẩn mở giao diện quản lý, cau mày, sao hôm nay cảm thấy hơi lag vậy?

Nhìn đồng hồ, chỉ còn vài phút nữa là đến 20:55, theo thói quen Thời Tấc Cẩn đổi nick vào khu vực bình luận xem thử.

Vẫn như mọi khi, Thời Tấc Cẩn im lặng.

Phần bình luận trong livestream không còn thấy nền màu.

Vô số bình luận hiện ra như thác nước, tốc độ làm mới như vi khuẩn vô hạn sinh sôi dưới kính hiển vi!

Cùng lúc đó, hàng loạt hiệu ứng quà tặng bùng nổ dữ dội trên màn hình! Tạo nên một màn ô nhiễm ánh sáng hiệu ứng cyberpunk.

Thời Tấc Cẩn: ...

Cảnh tượng Deja Vu.

Anh nhớ lại một lúc: Hệ điều hành Windows 7 khởi động đồng thời 20 phần mềm diệt virus, 20 phần mềm diệt virus này chiến đấu trên màn hình máy tính, tạo nên cảnh tượng kinh hoàng khi các chương trình tự nhân bản không ngừng.

"... Khục." Thời Tấc Cẩn nhíu mày, quyết định từ bỏ việc tự mình khám phá thế giới dữ liệu phức tạp.

Anh hỏi hệ thống: "Nội dung chính của những bình luận lộn xộn này là gì?"

Hệ thống tóm tắt nhanh: "Fan của anh đang chia thành hai phe ủng hộ các thí sinh lọt vào chung kết sau show tuyển chọn vừa qua!"

"Lý do chính khiến họ cãi nhau là vì thí sinh số 12 trong vòng chung kết là quân thư tò vò cấp cao đến từ Quân đoàn 3, chen vào được do điều chuyển tạm thời."

Hệ thống nói: "Số 12 chính là visual đại diện cho hội fan trùng cấp cao!"

Thời Tấc Cẩn ngạc nhiên: "Không phải đơn xin bắt đầu trận chiến hoán vị của ong vàng khiến các đơn xin điều chuyển sang Quân đoàn Tò vò bị kẹt lại rồi sao? Vậy số 12 này làm thế nào vào được?"

"Số 12 chỉ nộp đơn xin điều chuyển, nhưng chưa được hệ thống của Quân đoàn 1 phê duyệt, hiện tại tiến độ hiển thị đang trong quá trình điều chuyển sang nơi khác." Hệ thống trả lời.

Thời Tấc Cẩn:...

Quân đoàn 10 của Schrödinger.

(*) Con mèo của Schrödinger trong đây ám chỉ tình trạng không rõ ràng, mơ hồ của việc điều chuyển của số 12. Con mèo trong thí nghiệm đồng thời ở trạng thái sống và chết cho đến khi quan sát. Tương tự số 12 đồng thời ở trạng thái chưa điều chuyển và đã điều chuyển cho đến khi có xác nhận chính thức.

Hệ thống: "Không chỉ tò vò cấp cao của Quân đoàn 3 làm vậy! Các quân đoàn cấp cao khác cũng có những đơn xin như vậy xuất hiện, chỉ có tò vò cấp cao số 12 này là chiến thắng."

"Cậu chụp ảnh màn hình các bình luận liên quan đến số 12 và số 60 cho tôi xem." Thời Tấc Cẩn nói.

Hệ thống nhanh chóng trích xuất các bình luận liên quan.

Trường phái Carol ủng hộ số 12: [Thật hết nói nổi với lũ quân thư vi phạm luật chơi này, Quân đoàn 1 rốt cuộc có quản lý hay không vậy! Chẳng phải gần đây muốn ban hành luật hạn chế trùng quân đoàn lãng phí sức mạnh quân đội để đu idol sao? Sao giờ bọn trùng khốn nạn này vẫn còn kêu gọi tài khoản cấp dưới đi gian lận phiếu bầu! @Quân đoàn 1 @Quân đoàn 1! Truyền thông quân sự của Quân đoàn 1 có bản lĩnh lặn xuống nước thì cũng phải có bản lĩnh ngoi lên viết phản hồi cho tổng tư lệnh đi! Các quân thư các người hôm nay dám xúi giục cấp dưới đi gian lận phiếu bầu, ngày mai dám thao túng tính xác thực của phiếu bầu! Quân đoàn 1 các người không quản lý sao!!!]

Phe quân thư cấp trung - cao đông đảo, ủng hộ số 60: [Ôi ôi, số lượng trùng ít hơn quân đoàn nên bắt đầu gán mũ pháp luật à? Bị ngu hả! Quân đoàn lên hạng chỉ nhìn nắm đấm thôi đấy! Ba cái trò gian lận phiếu bầu của tụi mày mà làm trong top 10, thì chỉ cần 3 đấm là tụi mày đã nằm trong thùng xốp còn 2.5kg thịt!]

Trường phái Carol: [Hạch sách nhục mạ +1]

Phe quân thư: [Binh sĩ chửi thề thô tục +1, anh ruột đấm bầm dập +1!]

Trường phái Carol bị bully trên mạng x2, dùng góc nhìn mới dẫn dắt dư luận: [****!! Thật đáng buồn khi trong quân đoàn có những trùng đầu óc nóng nảy như các người! Tất cả những chiến công hiển hách của các trùng trong sách giáo khoa, tệ nhất cũng là quân ong vàng mới chết gần đây. Bọn họ lạm dụng quyền lực quân đội tàn sát các gia tộc ngoài liên minh nhằm cướp đoạt tài nguyên, tranh thủ thăng tiến sớm! Các người! Nhìn lại bản thân mình xem! Các người lạm dụng chức quyền chỉ để nâng đỡ một đồng giới lên top! Quá ghê tởm!!]

Phe quân thư: [Vậy thì sao bọn này đã bỏ 6 tỷ phiếu bầu rồi.]

(*) 60亿 = 6 tỷ, bầu cho số 60 tương đương với giá trị.

Trường phái Carol: [...]

Trường phái Carol: [6 tỷ đủ để trang bị kho vũ khí cho một quân đoàn cấp trung, các người không thấy hổ thẹn sao!! Tổng tư lệnh quân đoàn sau lưng các người làm gì vậy!! Sao có thể coi thường kho tiền dị thú mà các chiến sĩ đã đổ mồ hôi, nước mắt kiếm được, để nó trôi theo dòng nước à!]

Phe quân thư: [6 tỷ phiếu bầu của bọn này! Chung kết bắt đầu! Số 60 chính là Fate Wynne.]

Trường phái Carol: [Các người không có lòng tự trọng à! Giữ gìn hình ảnh bá đạo oai phong của quân quyền đi!]

Phe quân thư: [6 tỷ, số 60, Fate Wynne.]

"Được rồi, dừng ở đây."

Thời Tấc Cẩn cảm thấy nếu tiếp tục nhìn nữa, ấn tượng về trùng quân đoàn tàn nhẫn máu lạnh sẽ bị bóp méo.

"Ok ạ!" Hệ thống nói.

Thời Tấc Cẩn chuyển về trang quản trị, mắt không thấy tâm không phiền.

Anh bật chế độ chibi pixel, đặt những trang ghi chép đầy ắp từ khóa sang một bên, mở trình duyệt tìm kiếm Starnet trên màn hình chia đôi, sẵn sàng tra cứu và bổ sung kiến thức về trùng tộc bất cứ lúc nào khi viết.

Thời Tấc Cẩn ôn lại bản thảo trong đầu, năm phút trôi qua, anh gõ xuống ký tự đầu tiên.

@Fate Stay Night: [...]

Sự xuất hiện của chibi pixel lại một lần nữa tạo nên cơn bão bình luận và cơn mưa quà tặng.

Bình luận: [Chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại thấy một nhân vật pixel mang lại niềm vui... Ôi! Streamer Fate, anh nợ tôi lấy gì trả đây! Sở thích của ông đây méo mó rồi!]

[Ugh, ghê tởm!]

[...

Chín lần, mười lần, trăm lần, nghìn lần, mười nghìn lần, vô số lần.

Tôi đã không còn nhớ rõ mình đã quay ngược thời gian bao nhiêu lần, chỉ để hoàn toàn thuần phục những yếu tố cản trở hôn nhân giữa tôi và Milan.

Rào cản về thân phận giữa quân đoàn, rào cản về chủng tộc, những trách nhiệm cần thực hiện, những bí mật buộc phải che giấu... Hệ thống phe phái cũ năm 1600, quy tắc vận hành quyền lực, v.v., tất cả đều là những đường đua hoàn toàn mới đối với tôi.

Xin hãy đợi một lát, cho tôi thời gian sắp xếp suy nghĩ, kể tiếp phần ký ức này.

Phỏng vấn tạm dừng 20 phút.]

[Theo ký giả quan sát, ngài Joshua không thích đoạn hồi tưởng sắp được chia sẻ.]

[Nhưng may mắn thay, ngài Joshua không thất hứa với ngài Milan. Trước khi buổi phỏng vấn bắt đầu hôm nay, ngài Milan đã đảm bảo với tôi: Mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ. Rõ ràng, khi ngài Milan đưa ra lời hứa qua liên lạc, ngài Joshua đang ở bên cạnh ngài ấy, nên ngài Joshua đã cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình, cố gắng kìm nén cảm xúc âm u xuất hiện, để không thất hứa với ngài Milan.]

[Hai mươi phút sau, cuộc phỏng vấn được tiếp tục.]

...

Đây là một cuộc chiến tranh cam go và vĩ đại nhất trong lịch sử.

Năng lực bẩm sinh của tôi quả thật khác biệt.

Nhờ sự khác biệt này, tôi đã chiến thắng vang dội trên chiến trường vũ trụ bao la. Chỉ cần có dao và chiến giáp trong tay, tôi có thể tiến đến chiến thắng cuối cùng.

Nhưng trên đường đua mới, dao và chiến giáp không còn là vũ khí tiêu chuẩn.

Tôi gặp rất nhiều khó khăn trên đường đua mới này.

Nửa cuộc đời trước, qua bao nhiêu kiếp sống, tất cả mọi trùng, bậc trưởng bối và hiện thực đều dạy dỗ tôi, hướng dẫn tôi chỉ cần quan tâm đến con đường chiến tranh là đủ.

Không có trùng nào dạy tôi cách dùng phương thức phi bạo lực để tác động đến trò chơi quyền lực. Tôi chỉ có một mình, không thể lay động những truyền thống và định kiến ​​của thời đại cũ, chỉ còn cách bắt đầu học hỏi lại từ đầu.

Trên con đường này, tôi đơn độc một mình, không có thân trùng, cũng chẳng cần bạn bè.

...

Cái gì?

Ha.

Hỏi tôi có bị cô lập không hả? Ha ha! Đây là câu hỏi ngu * nhất mà tôi từng nghe..., à, vâng, tôi sẽ lịch sự hơn.

Kính thưa ký giả, đây là câu bông đùa tế nhị nhất mà tôi từng nghe.

Tôi không bao giờ bị cô lập.

Hồi quy lặp đi lặp lại khiến tôi biết rõ những thảm hoạ ắt sẽ xảy ra trong tương lai, biết rõ những thành quả chiến thắng chín muồi trong dòng chảy thời gian, và hình dạng cành nhánh của cây khoa học kỹ thuật phát triển.

Ký ức vỡ vụn khiến tôi đau đớn, những nỗi đau này lại là cái nôi kỳ lạ, ươm mầm những điều kỳ diệu mà trùng bình thường không thể tưởng tượng được trong tôi.

Lặn lội trong dòng sông thời gian, tôi nhấp nháp vị ngọt ngào kỳ lạ do khổ đau và mệt mỏi của tôi sinh ra, khác biệt hoàn toàn với những trùng chỉ có ký ức một kiếp.

Trong mắt họ tôi sinh ra đã sở hữu đôi mắt thám tử, có thể trông thấy những hành tinh tài nguyên và hang ổ dị thú lớn nhỏ trong biển sao. Thần may mắn luôn mỉm cười với tôi, mỗi tia sáng tư duy của tôi đều dẫn dắt xu hướng thời đại, tôi đi đến đâu, tương lai tươi sáng nảy nở dưới chân tôi.

Tại sao họ lại cô lập một trùng như tôi?

Họ thèm khát trở thành ký sinh trùng, bám vào da thịt, hút lấy máu thịt và tinh hoa, nuốt chửng những ý tưởng độc đáo do trời ban cho tôi.

Sau đó, ngay cả khi tôi chưa thực sự trở thành nhà vô địch của những đường đua quy tắc đó, tôi đã cảm thấy chán nản.

Kẻ thao túng quyền lực, kẻ âm mưu và vô số trùng muốn trèo cao kiếm được nhiều lợi ích hơn đều giống nhau.

Dù khuôn mặt khác nhau, ánh mắt lại giống nhau đều có tham vọng chung.

Thỉnh thoảng khi tôi họp cùng họ trong phòng họp, tôi tự hỏi, nếu tôi giết hết bọn họ ở đây, kỷ nguyên của trùng tộc sẽ chấm dứt.]

[??]

[Joshua, sau khi phản đối luật pháp của Tòa án, cậu ta còn vội vàng phản đối luật pháp của trùng tộc sao?] [Quân thư đặc quyền vũ trang cấp trên của cậu ta thoáng hiện ra phát biểu: Xin đừng mô tả hiện thực!] [Vãi chưởng lũ vũ khí hình người các người!]

[Thế nhưng tôi cũng chỉ nghĩ vậy thôi.

Tuy tôi rất ghét quy tắc xã hội do bọn trùng yếu ớt này lập ra, nhưng đôi khi bạo lực thực sự không phải là vũ khí vạn năng.

Năm 1600 là năm biến động, nhiều công nghệ và nền văn minh hơn ra đời vào năm nay, bạo lực có hiệu quả.

Song, khoa học và văn minh mới là tương lai mới.

Tôi không thể một mình dùng bạo lực để giết chết họ, Milan muốn một thế giới mới có nền y học và khoa học kỹ thuật phát triển.

Dẫu vậy nếu muốn giết họ, ít nhất tôi cũng phải hiểu rõ quy tắc vận hành xã hội mà họ nắm giữ.]

[Vẫn muốn giết chứ gì!] [Joshua: Chờ tôi học được mấy chiêu trò bẩn thỉu của lũ già này, tôi sẽ tiễn các người chầu trời.jpg.]

[Cái bản chất điên rồ của Joshua vẫn y nguyên!]

[

Lúc đó, tôi mới biết được rằng sau khi Milan bị lộ và trở về gia tộc, thế giới mà anh phải đối mặt là một thế giới như thế này.

Dơ bẩn, hèn hạ, vô liêm sỉ và bội bạc, chỉ theo đuổi lợi ích tối cao của một thế giới lạnh lùng.

Ngay cả khi tôi nắm trong tay quyền lực quân sự mạnh mẽ, tôi vẫn bị lũ tham quan làm cho phát ốm.

Dù anh mang thân xác bệnh tật, yếu thế hoàn toàn, anh vẫn kiên trì đến khi bạn bè thân thiết cuối cùng qua đời, mới nhẹ nhàng trút hơi thở cuối cùng, để linh hồn tự do được bay lên, hoàn toàn giải thoát khỏi sự im lặng.

Làm thế nào anh có thể làm được điều đó?

Ký giả, cậu hỏi tôi có cảm thấy khó làm quen khi chuyển sang lĩnh vực mới để trải nghiệm một cách sống khác hay không.

Tất nhiên là tôi không quen, tôi vô cùng ghét điều đó.

Nhưng, mỗi khi nghĩ Milan đã từng mang theo bệnh tật, âm thầm bước từng bước chân máu trên con đường này, tôi lại có thể tiếp tục thêm một ngày, một tuần, một tháng, một năm, mãi mãi.]

...

[Điều ngu ngốc nhất mà Liên minh Thủ đô đã làm trong 20 năm qua là chọc giận Fate, hài hước chết đi được, Fate mỗi lần livestream là diss tơi bời đám già thối nát của Liên minh Thủ đô.]

[Đừng chọc giận trùng biết viết truyện, kẻo bị đóng đinh lên cột nhục của văn hoá đại chúng haha!]

[Fate đừng bôi bẩn trùng quân đoàn! @Quân đoàn 1!!!]

[Tôi là quân thư, tôi nói trước! Giáo sư Fate một mình gánh vác Carnival thứ hai trong năm! Nâng tỷ lệ kết hôn giữa quý ngài và quân thư lên 20 năm! Mỗi câu chuyện tình yêu đều có một nhân vật chính là quân thư, ổng bôi nhọ mặt mũi chúng tôi thì làm sao? Bôi nhọ của giáo sư Fate là bôi nhọ sao? Đó là tình yêu thương anh em khác ba khác bố! Ai giống mấy đứa trường phái Carol, mấy cái tát của giáo sư Fate cũng không chịu nổi mà còn xứng làm fan? Giáo sư Fate viết hết mình đi! Quân đoàn của chúng tôi không như Liên minh Thủ đô hay Toà án, bên chúng tôi hoàn toàn tự do sáng tác!!]

[Tôi là quân thư, đã xác nhận.] xN

[Bọn quân thư các người bị bệnh hả!]

[Sao vậy? Không kéo cả quân đoàn cắn giáo sư Fate được nên nổi đóa rồi à?]

...

[Tuổi thơ Milan đặc biệt, quyền lực và lợi thế của tôi mạnh mẽ, tôi có thể dùng vô số kiếp trùng trong khoảng thời gian dài để thử nghiệm cho Milan.

Chắc chắn sẽ có một ngày, tôi có thể thử ra một cục diện tốt cho cả hai chúng ta.

Tôi tin tưởng điều đó.

...

Cậu hỏi tôi có cảm thấy nhàm chán không?

Có cảm thấy hết thảy sẽ trở thành hư vô vô nghĩa vì cảnh đời trùng lặp mãi mãi? Có cảm thấy đau khổ vì điều đó không?

Có cảm thấy sự kiên trì này vô nghĩa không?

[Ký giả ghi chép, ngài Joshua im lặng hồi lâu trước câu hỏi này.]

Nếu tôi nói nó không nhàm chán không tra tấn, ai có thể tin được?

Trong hành trình luân hồi vô tận, không thể nhớ nổi, từng khoảnh khắc, từng giây phút, ngày qua ngày, năm qua năm, tôi tỉnh lại, tôi học tập, tôi làm việc.

Tôi nắm dao đâm hàng ngàn cái chết giành lấy chiến thắng, bước trên con đường chiến thắng lặp đi lặp lại, đối mặt với vô số trùng tộc hình dạng khác nhau nhưng chung một đôi mắt tham vọng.

Cuộc đời tôi trở thành một trò hề không bao giờ hạ màn, hư vô len lỏi khắp nơi, tẻ nhạt là gia vị trong bữa ăn hàng ngày của tôi.

Nhưng, chỉ cần nghĩ đến việc một ngày nào đó tôi sẽ thành công thay đổi nửa đời còn lại của Milan.

Anh có thể sống đến 40 tuổi, sống đến cái chết tự nhiên mà anh mong muốn.

Có lẽ 50 năm sau, anh sẽ cảm thấy thật may mắn khi được đến với thế giới này.

Cảm giác hư vô và tẻ nhạt đối với tôi chỉ đơn giản như vậy.

Tôi yêu anh ấy, đây là bản tâm của tôi.

Tôi kiên định vì bản tâm của mình, mọi thứ đều có ý nghĩa.

Hư vô thực sự tra tấn, nhưng chúng sẽ không bao giờ chiến thắng được tôi.

Từ lâu tôi đã là chiến lợi phẩm của Milan.

...

Cậu hỏi tôi có từng gặp Milan trong những kiếp sau không?

Có chứ, nhưng tôi ít khi trực tiếp tìm đến anh ấy như những lần trước.

...

[Ký giả ghi chép, ngài Joshua lại im lặng lần nữa.]

Tôi thừa nhận.

Có một kiếp nào đó, tôi đã hại Milan thê thảm.

Tôi đã khiến anh bại lộ, mỗi lần tôi tiếp cận đều khiến tình cảnh của anh trở nên tồi tệ hơn.

Trong một kiếp nào đó, anh đã căm hận tôi.

Tôi có thể là tướng quân Warsaw với bất cứ trùng nào khác.

Nhưng trước mặt Milan, tôi chỉ là Joshua, tinh thần yếu đuối, tâm hồn mong manh, chỉ cần kích thích nhẹ cũng không kiềm chế được tuyến lệ.

Kể từ đó, tôi không bao giờ xuất hiện trực tiếp trước mặt Milan nữa.

Cậu có thể nói tôi hèn nhát, yếu đuối.

Nhưng, tôi mãi mãi không thể nào quên được ánh mắt căm hận của Milan.

Mắt anh thuần một màu đen, như một cặp ngọc trai đen ma mị sáng bóng, là châu báu truyền đời mà chỉ cần nhìn một lần là không thể nào quên.

Nhưng khi hận thù ngự trị trong đôi mắt đen của anh, nó cũng trở thành vĩnh cửu.

Tôi sợ hãi khi gặp anh.

Tôi sợ hãi khi nhìn lại đôi mắt anh lần nữa.

Sau đó tôi luôn né tránh anh.

Tôi nghĩ, tôi sẽ rèn luyện bản thân đến mức hoàn hảo trước, rồi đến gặp anh vào thời điểm hoàn hảo nhất.

Nhưng những mảnh ký ức vụn vặt khiến tôi bỏ lỡ nhiều cơ hội.

Về sau tôi không gặp Milan nữa.

Cậu hỏi thời gian cụ thể!

Mười lần? Hai mươi lần hồi quy? Trạng thái tinh thần của tôi ngày càng tồi tệ, tôi không nhớ rõ số lần chính xác.

...

...

[Ký giả thăm dò hỏi một câu hơi mạo phạm: Thưa ngài Joshua, vậy trong những thế giới hồi quy mà tình trạng của ngài càng tồi tệ, ngài có từng nghĩ đến việc tìm kiếm giúp đỡ từ các quý ngài khác hay không? Rốt cuộc mục tiêu cuối cùng của ngài là mang lại cho ngài Milan một tương lai hạnh phúc thực sự, trong quá trình thực hiện kế hoạch, nếu có lúc ngài cảm thấy không thể tiếp tục, ngài có cân nhắc đến kích hoạt biện pháp phòng ngừa khẩn cấp hay không?]]

[Câu hỏi chí mạng!!!]

[Fate lại bắt đầu đưa chân đá qua lại trên lằn ranh bùng nổ của Toà án, anh gồng lại một tí đi! Đừng chọc Toà án nữa!!]

[Cái gì mà tự vệ khẩn cấp? Fate dám viết Joshua tự vệ khẩn cấp, ngày mai Tòa án sẽ xóa luôn từ "tự vệ khẩn cấp" khỏi từ điển! Truy nã Fate khắp nơi!]

[Fate lễ phép với quý ngài chút đi!]

[

...

[Trước đó, ký giả đã trao đổi vấn đề này với ngài Milan, ngài ấy đồng ý cho tôi đưa vấn đề này vào danh sách câu hỏi. Sau một hồi im lặng, ngài Joshua đã trả lời.]

...

Câu hỏi của cậu tuy mạo phạm đến tôi.

Nhưng cũng đúng trọng tâm.

Milan là điểm tựa cho cuộc sống trùng lặp nhàm chán của tôi.

Việc xa cách anh ấy, không được nhìn thấy gương mặt và ánh mắt của anh ấy khiến tinh thần tôi sa sút không thể cứu vãn.

Ngày xưa tôi từng chế giễu Josko cố chấp và ngu xuẩn, nhưng sau này tôi cũng đi theo con đường của anh ấy.

Trong lúc tuyệt vọng nhất, tôi nghĩ rằng có lẽ đây là lời nguyền rủa của Josko dành cho tôi vì tôi đã phản bội tình anh em.

Dù tôi cố gắng đến đâu, tôi cũng chỉ mãi là bé trùng đuổi theo bóng hình của họ.

Tôi lặp đi lặp lại con đường họ đã đi, nhặt nhạnh những viên sỏi từ dấu chân của họ, ảo tưởng rằng những điều tốt đẹp cũng sẽ thuộc về mình.

Đối với tình trạng tinh thần ngày càng tồi tệ của bản thân, tôi chọn cách xử lý sai lầm nhất.

Tôi tự chịu đựng.

Kiếp trước, tôi hoàn toàn không thể phân biệt được đặc điểm của thân sinh, mắc chứng bệnh rối loạn nhận diện khuôn mặt không thể chữa khỏi.

Sau đó, khả năng tạo ra cảm xúc vui vẻ của tôi dần biến mất, tôi mất khả năng cảm nhận hormone.

Đây đối với trùng tộc, không khác gì việc bị khuyết tật về mặt sinh lý.

Nhưng tôi không thể nhận biết mùi vị hormone của các trùng tộc khác về mặt ý thức tự chủ, tuyến sản xuất hormone của tôi vẫn còn nguyên vẹn, khiến thân sinh và các bác sĩ của tôi vô cùng hoang mang.

Cuối cùng họ cũng không đào sâu thêm.

Bởi vì năng lực chiến đấu và lý trí của tôi không bị hormone làm ảnh hưởng.

Về mặt chức năng cơ thể, tôi, Joshua Warsaw vẫn hoàn toàn khỏe mạnh.

Họ nhanh chóng gán cái "tật nhỏ" này vào hồ sơ rồi bỏ qua nó.

Sau này tôi mới biết đó là tín hiệu cầu cứu từ cơ thể tôi, tinh thần tôi sắp chết.

Nhưng lúc đó, không ai nhận ra.

Bởi vì tướng quân Joshua Warsaw vẫn chiến thắng vang dội.

Nên không còn ai quan tâm nữa.

...

Cậu hỏi tôi về cảm giác khi không còn cảm xúc ư?

Ừm.

Giống như lạc vào biển chết lạnh lẽo và đặc quánh.

Nước biển lạnh giá len lỏi từ dưới chân lên cao, nhớp nháp và nặng nề, đóng băng cảm xúc của tôi khiến tôi không còn vui vẻ được nữa.

Đôi khi sáng dậy, tôi cần nghe tiếng nhắc nhở nhịp tim từ vòng tay trí não để phân biệt được mình vẫn còn sống.

Rối loạn cảm xúc của tôi rất nghiêm trọng, tuyến thể hormone ở sau gáy đã biến thành một mảng thịt mềm vô dụng, tôi không thể ngửi được bất cứ pheromone nào.

Nếu cậu muốn biết, trong hàng ngàn kiếp sống, liệu có kiếp nào tôi có quyền lực tối cao được vô số quý ngài theo đuổi khiến con tim rung động, tạm thời kết hợp với một quý ngài nào đó để ổn định tinh thần hay không.

Thì câu trả lời là: Không có.

Trong những năm tháng đó, tôi đã mất đi khả năng tạo ra cảm xúc, mất đi khả năng tạo ra niềm vui.

Trái tim tôi chia thành hai nửa, một nửa vẫn là chiến binh, xông vào lãnh thổ mà tôi coi thường để đập phá và học hỏi.

Nửa còn lại chìm nghỉm lặng lẽ, tan vỡ trong biển chết.

Tôi là chiến lợi phẩm của Milan, tôi đã không thể rung động với bất cứ trùng đực nào khác ngoài anh.]

[Nạp đạn lên nòng, thưa ngài Fate, không có trùng nào lịch sự với quý ngài hơn ngài đâu!]

[Quá văn nghệ rồi, bro nào đó cho xin cái bản tóm tắt đi.]

[Tóm tắt: Joshua qua nhiều kiếp luân hồi đã vô cảm, bất lực. Liệu đây là lời nguyền của Fate hay có bằng chứng khoa học? Nhấp vào link để thảo luận trên diễn đàn! Đừng bỏ lỡ cuộc tranh luận sôi nổi của các chuyên gia!]

[Hả? Đừng mà! Phe quân thư nhập vai Joshua hít quý ngài Milan có gì sai đột nhiên bị thành bất lực!!!]

[Cái quỷ gì mà bất lực, Fate có biết chữ không!!! Anh gọi hành động hôn Milan nhiều lần trong phỏng vấn là bất lực đấy hả???]

[Ai mà ngờ anti-fan lớn nhất của Joshua lại chính là streamer Fate!]

[Hỡi lũ độc thân đáng thương bao năm nay... nước mắt ghen tị của tôi chảy ra từ miệng, Joshua thiếu ham muốn tình dục, nhưng rõ ràng đã được Milan bẻ lại bình thường. Không dám tưởng tượng Milan có bao nhiêu kỹ xảo OOOO, cả hai thật sự là OO, OOOO! Joshua trực tiếp OOOOO!]

[[-- Tài khoản kênh xx bị cáo buộc vi phạm pháp luật, tài khoản bị khóa vĩnh viễn! Hãy văn minh khi sử dụng internet, hãy tuân thủ pháp luật --]]

[Lạy Chúa tài khoản trước đã nói từ gì thế, viết trại đi nhiều vậy mà vẫn bị quản lý khóa tài khoản cảnh cáo!]

...

[...

Trong trạng thái này, tôi thực sự không thể phân biệt được mình đã trải qua bao nhiêu kiếp sống.

Ký ức về Milan trong tôi ngày càng vơi đi, chúng như những viên kẹo mỏng manh, mỗi lần tôi ngậm sẽ tan chảy một viên.

Dần dần, hộp kẹo của tôi chỉ còn lại một lớp mỏng.

Giờ đây tôi có thể trôi chảy kể lại tất cả những mảnh ký ức là nhờ Milan chữa trị.

Anh đã kiên nhẫn hàn gắn mọi thứ của tôi, tôi nhớ lại rất nhiều khoảng thời gian xưa cũ. Một ngày nọ, tôi lại có thể nhìn rõ mặt thân sinh và mặt của chính mình.

...

Cái gì? Cậu hỏi tôi, một kẻ tinh thần suy sụp như thế này làm thế nào tìm ra thời điểm chính xác?

Ký ức ngày càng tan rã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc tìm kiếm thời điểm chính xác Milan bị thương ở cột sống. Mỗi kiếp tôi đều học hỏi, nhưng cũng bỏ lỡ nhiều điều.

Cho đến kiếp này, tôi không còn cảm giác đau đớn, nhưng có linh cảm mách bảo tôi rằng tinh thần mình đang đến giới hạn.

Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể chết trong giấc ngủ.

Vì vậy, kiếp này tôi buông xuôi cho nỗi nhớ sâu kín bấy lâu nay quyết định lựa chọn cuối cùng của tôi.

Kiếp này tôi không tham dự lễ phong thiếu tướng của mình, mà chọn dẫn dắt đội quân đi đến khu vực gần căn cứ quân tò vò.

Hệt như đó là trò đùa của số phận, hay như thể số phận cuối cùng cũng mỉm cười với tôi.

Tôi cảm nhận được cái chết đang đến gần, buông xuôi nỗi nhớ, để nỗi nhớ dẫn lối.

Và rồi, ngày tôi không thể chịu đựng thêm nữa, ngày tôi chết, lại chính là ngày Milan bị thương cột sống.

Sau vô số lần luân hồi mà tôi không thể nhớ rõ, cuối cùng tôi cũng tìm ra thời điểm để thay đổi số phận.

...

Lúc ấy tôi chỉ là một cỗ máy rỉ sét, vô cảm thực hiện những ám ảnh đã lặp đi lặp lại hàng ngàn lần.

Khi tìm thấy Milan trên vách đá đó, tôi không thể tin rằng mình đã thực sự tìm thấy anh.

Chính lúc đó, Milan lại cứu vớt tôi lần nữa.

... Hả? Đúng vậy, tôi không nói sai, chính Milan bị thương đã cứu vớt linh hồn tôi lần nữa.

Lúc đó Milan mắc kẹt trong mớ thép đan xen, một cảnh tượng vô cùng thê thảm, toàn thân anh ấy đầy máu.

Đầu anh ngẩng cao, một vết thương ghê rợn kéo dài từ cằm đến môi, suýt hủy đi khuôn mặt của anh.

Cuối cùng tôi cũng biết được nguồn gốc của vết sẹo nhỏ trên môi Milan kiếp trước, đáp án đáng sợ này khiến tôi đau đớn như xé nát trái tim.

Tim tôi lại chảy ra máu tươi, cảm xúc bắt đầu dâng trào.

Máu từ vết thương ở hàm chảy dài trên mặt anh, như những giọt nước mắt chảy ngược.

Nhưng bản thân Milan không hề khóc.

Ánh mắt anh tan rã, tay vẫn duỗi ra, anh cố gắng vươn dài hết cỡ, đặt bàn tay lên nơi xa nhất có thể chạm tới.

Lần nữa tôi nhìn vào mắt anh, đen sâu thẳm như hố sâu vực thẳm, ẩn chứa trong đó là linh hồn đang kêu cứu của anh.

Milan đang cầu cứu.

Ý thức của anh mơ hồ, nhưng bản năng sinh tồn vẫn đang kêu cứu bên ngoài.

Đó là lần đầu tiên trong đời tôi dùng ánh mắt chạm vào linh hồn Milan.

Trên khuôn mặt anh hiện vẻ thanh thản không đau đớn, tựa như đã buông xuôi.

Nhưng cơ thể anh, bản năng sinh tồn vẫn đang níu giữ.

Ngón tay Milan gập lại, bám chặt vào thanh thép bên cạnh, lòng bàn tay đầy máu, không thể nắm chặt.

Nhưng anh vẫn đưa tay ra, như thể chỉ cần vươn thêm một chút nữa, anh sẽ có thể nắm chặt thanh thép, nắm lấy chút hy vọng trong tuyệt vọng.

Thảm họa không thể dập tắt ý chí sống mãnh liệt trong lồng ngực Milan.

Đã lâu rồi tôi không thể tự tạo ra cảm xúc.

Nhưng, vào khoảnh khắc đó, tôi bỗng sống lại.

Vô số lần tái sinh như lưỡi dao sắc bén, đã sớm bào mòn hết niềm vui, nỗi buồn và khao khát của tôi, chỉ còn lại một lớp mỏng manh.

Nếu không phải lần này tôi cảm thấy bản thân không thể tái sinh thêm lần nào nữa, tôi cũng sẽ không để lớp ký ức mỏng manh cuối cùng trào ra, để nó dẫn đường, đưa tôi đi gặp Milan lần cuối cùng.

Tôi đã trở thành một vùng đất hoang tàn, ánh mắt Milan là cơn mưa rào cuồng bạo, dữ dội và không thể ngăn cản, nhấn chìm mảnh đất khô cằn.

Đầu óc của tôi trống rỗng, vô số kế hoạch 123 hoàn hảo mà tôi đã tưởng tượng ra để cứu anh đều tan biến.

Tôi lại làm điều ngu ngốc.

Sau khi gỡ bỏ những thanh thép đó, phản ứng đầu tiên của tôi là hôn anh ấy.

Trái tim tôi bơm ra những niềm vui và ký ức xa xôi, những niềm vui ấy hóa thành dòng máu chảy cuồng nhiệt, hóa thành hơi thở của tôi.

Tôi ngu ngốc vô cùng, hoàn toàn quên mất mình có mang theo thuốc tiêm khẩn cấp.

Tôi như biến thành một con thú hoang dã nguyên thủy, thoái hóa.

Lúc ấy.

Tôi muốn truyền trái tim và máu của mình qua hơi thở sang người anh ấy, trao cho anh ấy cuộc sống của tôi, để anh ấy sống lại.

Trong cơn mê man, Milan vươn tay về phía ánh sáng, cố gắng níu lấy tia hy vọng sống sót.

Thế giới không cho anh ấy.

Tôi có thể.

Vô số lần luân hồi sinh tử chỉ còn một bước nữa là kết liễu cuộc đời tôi.

Tôi đã trải qua bao kiếp khổ đau, chết đi sống lại, đánh mất mọi cảm xúc, nếm trải đỉnh cao quyền lực, cũng từng bước vào con đường cùng chết trong cô độc.

Tôi tưởng rằng mình sẽ không bao giờ có thể quay trở lại ban đầu.

Nhưng, Milan đã làm được một lần nữa.

Bản năng sinh tồn trong đôi mắt tan rã của anh, đưa tôi trở lại chính tôi lúc đầu.

Anh đang cầu nguyện cho một tia hy vọng.

Tôi có thể là tia hy vọng đó, tôi có thể, tôi chính là nó.

Giây phút này, Milan trở thành tử thần trong cuộc đời của tôi, thần trừng phạt của tôi, thần tình yêu của tôi, thần dục vọng của tôi.

Tôi đã chết vì anh hàng ngàn lần, cũng có thể vì anh mà vươn lên từ biển chết, vì anh mà sống.

Tình yêu của tôi ở trong anh, ham muốn của tôi cũng ở trong anh.

Linh hồn của tôi, cảm xúc của tôi, niềm vui của tôi...

Tôi đã sống lại từ đôi mắt đen láy của Milan.]

Tác giả có lời muốn nói:

Thử dùng nhập liệu giọng nói.

...

Mắc cỡ muốn chết, không bao giờ dám thử lại!
Chương trước
Chương sau