Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính

Chương 126: Con người không bao giờ thẳng

Chương trước
Chương sau
Ồ hố.
Sao Tần Phong lại xuất hiện thế này?
Đến gửi phong bì à? Hay đại náo tiệc đính hôn?
Dư Bắc âm thầm cổ vũ cho Tần Phong.
Nhào zô!
Cướp chú rể đi!
Hạ Nhất Phàm cũng đừng nghệt ra như vậy!
Đi thôi!
Bỏ chạy nào!
Một tình tiết siêu kịch tính.
Tân lang đào hôn bạc tỷ của tiểu tử khố rách áo ôm*.
(*Chỗ này cố tình để kiểu truyện convert)
“Em cười cái gì?”
Cố Diệc Minh nghiêng người, thì thầm vào tai cậu.
“Hả? Em có cười đâu. Em cười cái gì cơ?”
“Miệng em ngoác tới tận mang tai rồi.” Cố Diệc Minh nhắc nhở cậu. “Một câu chuyện rối rắm, đau thương thế này, em đừng cười to quá.”
“…”
Cố Diệc Minh xem thường mình ghê.
Mình đâu phải loại hả hê trên nỗi đau khổ của người khác.
Dư Bắc theo dõi tình hình phía Văn Lam. Cô xiên một miếng hoa quả nhỏ, ăn từ tốn.
Người mẫu vất vả thật đấy, hết sức tận tâm với nghề.
Vì để giữ dáng, ăn cũng phải cắn từng miếng nhỏ.
Cô cắn mãi mà miếng táo chỉ hơi xước xát một chút.
“Ai vậy? Chắc là cậu bạn cùng phòng ký túc xá đại học còn lại của các anh nhỉ?”
Văn Lam đoán rất chuẩn.
Có lẽ đây là sự ăn ý khó lý giải giữa tình địch với nhau.
“Đúng, cô là vợ Hạ Nhất Phàm nhỉ? Đấy, cô xem Hạ Nhất Phàm kìa, đính hôn mà chẳng thèm báo cho tôi một câu. Có chiến hữu nào lại như vậy không?”
Tần Phong quệt mồ hôi, tự mình đi thẳng vào.
“Trông anh thế này, chạy bộ đến hả?”
Văn Lam hỏi điều mà Dư Bắc thắc mắc.
Chiếc áo thun của Tần Phong đã ướt đẫm, có thể loáng thoáng thấy đường nét cơ ngực hắn.
Dư Bắc tự kiểm điểm lại bản thân.
Một phòng ký túc xá có bốn đứa con trai mà ba ông cơ bắp cuồn cuộn, vậy mình còn tập tành cái gì?
Muốn nhìn thì cứ vơ bừa một ông là xong, không phải sao?
“Tôi lái xe chở hàng, nhân viên khách sạn không cho vào.”
“Mày tới làm gì?”
Vẻ mặt Hạ Nhất Phàm trông khá thiếu tự nhiên.
Tần Phong mặc quần đùi, xỏ dép lê y như ra chợ mua rau, chẳng hề giống đến khách sạn dự tiệc chút nào.
Tần Phong nhìn Hạ Nhất Phàm một cái, ánh mắt chứa hàm ý sâu sắc.
Cụ thể là ý gì thì Dư Bắc không hiểu.
Cậu cảm thấy giữa hai người họ có điều gì đó mập mờ, đang trao đổi ám hiệu bí mật.
Rút cục nghĩa là sao nhỉ?
Hẹn rằng Tần Phong sẽ lái xe chở hàng chở Hạ Nhất Phàm đi trốn à?
“Mày nói xem nào!”
Rõ ràng Hạ Nhất Phàm cũng chẳng bắt được sóng của Tần Phong.
“Đệt.” Tần Phong chửi một câu. “Không phải thằng thộn mày báo cho tao biết sao?”
“Ai báo cho mày?” Hạ Nhất Phàm cười khẩy khinh bỉ. “Báo mày tới làm loạn hả?”
Tần Phong sửng sốt.
“Mày đừng giả vờ giả vịt.”
“Giả vờ cái con khỉ, tao với mày ngoài việc là… bạn chung phòng bốn năm thì đếch có quan hệ gì. Ok?”
Hạ Nhất Phàm quay ngoắt đầu đi.
Tsundere quá.
(*Từ tsundere dùng để chỉ người bên ngoài lạnh lùng nhưng thực ra rất ấm áp, tốt bụng.)
Một tên tsundere công.
Không đúng, Hạ Nhất Phàm xuất thân danh giá, vốn đã hơi kiêu ngạo, sau này quen Tần Phong rồi mới càng ngày càng dễ gần hơn.
“Được.” Tần Phong nổi cáu. “Coi ông mày như bò mà dắt mũi đúng không? Ông mày đi, ok? Tao còn đếch muốn đến nhé. Đến nhìn vợ chồng mày âu yếm chắc?”
Tần Phong đứng phắt dậy, tỏ vẻ cà lơ phất phơ bỏ đi.
“Đợi đã.”
Văn Lam gọi hắn lại.
“Đều là bạn cùng phòng, đừng làm mất hoà khí.” Văn Lam rộng lượng bảo. “Chỉ thêm một chỗ ngồi thôi mà, có gì to tát đâu. Nào, Tần Phong phải không? Chúng ta ngồi xuống trò chuyện.”
“Vợ mày biết điều hơn mày đấy.”
Tần Phong ngồi vắt chân chữ ngũ.

Ngồi thì đã ngồi rồi, nhưng hắn chẳng nói gì.
Tần Phong và Hạ Nhất Phàm mỗi người quay đầu sang một bên.
“Nhìn dáng vẻ giận dỗi của hai anh cũng hợp nhau phết, không giống kẻ thù mà như oan gia vậy.”
Văn Lam cười.
Dư Bắc kinh ngạc nhìn cô.
Người ta bảo giác quan thứ sáu của phụ nữ rất đáng sợ.
Trên người chị gái này lắp radar hả?
Tần Phong cáu kỉnh nói: “Thôi, thôi, cô đừng gộp tôi và nó vào với nhau. Thằng thộn này hèn lắm, muốn gọi ông đây tới mà còn gửi tin nhắn nặc danh để thông báo, bây giờ lại không nhận.”
“Đừng tự dát vàng lên mặt nữa được không?”
“Hạ Nhất Phàm, mày…” Tần Phong tức điên đầu. “Sao mày sống chó thế?”
“Cút, tao biết thừa có mặt mày thì sẽ cãi nhau không ngừng, đính hôn thôi cũng chẳng được yên.”
“Tự mày đọc đi, ok? Đây, đây, không phải mày gửi thì Quan Âm Bồ Tát gửi chắc?!”
Tần Phong mở điện thoại ra, quẳng lên bàn.
Trong điện thoại là một tin nhắn: “Hôm nay tôi đính hôn ở khách sạn Hải Thành, cậu có thể không đến.”
Dư Bắc đọc thật kỹ, chuẩn giọng Hạ Nhất Phàm rồi.
Văn Lam thì đâu quen biết gì Tần Phong.
Hơn nữa ngữ khí lại còn vô cùng mờ ám, giống hệt bạn trai cũ vậy.
Hoặc kẻ thứ ba.
Do đó ánh mắt Văn Lam nhìn Hạ Nhất Phàm cũng thay đổi.
“Giữa hai người…” Văn Lam dò hỏi. “Có chuyện gì phải không?”
“Tôi thì có chuyện quái gì với thằng thộn này được?”
Tần Phong vội vàng phủ nhận.
Hạ Nhất Phàm im lặng, một lúc sau mới nói: “Tin nhắn này không phải do tao gửi.”
Bầu không khí trở nên hơi khó tả.
Mỗi người đều ôm suy nghĩ riêng, sau đó đồng loạt quay sang nhìn Dư Bắc.
“Nhìn… Nhìn em làm gì?”
Cảm giác như mình sắp bị đánh.
“Đâu phải em…”
Họ vẫn không rời mắt khỏi cậu.
Dư Bắc tức muốn chết.
Trông mình giống loại người nhiều chuyện lắm hả?
Ừ thì đúng, nhưng mình không hề lén lút giở trò sau lưng thật mà.
Chỉ Cố Diệc Minh có thói quen này thôi.
“Chẳng liên quan gì tới em hết! Sao mọi người không nghi ngờ Cố Diệc Minh?”
Chiêu này mang tên đổ vấy.
Cố Diệc Minh đã phải gánh chịu sự oan uổng mà đáng lẽ ra ở độ tuổi này không cần phải chịu.
“Thôi, tin này do ai gửi không quan trọng.” Văn Lam lên tiếng. “Giờ thì tôi biết rồi, hai anh chắc chắn từng làm đúng không?”
Từng làm…
Dư Bắc hoá đá.
Bà chị này phán còn chuẩn hơn cả Bạch Biết Tuốt*.
(*Là Tiểu Bạch, nếu các bạn không nhớ.)
“Vớ vẩn!” Tần Phong chối bay chối biến. “Cái quái gì cơ? Làm nó? Tôi ‘lên’ nổi sao?”
“Ý tôi nói là làm người yêu.” Lam Văn chẳng tin lắm. “Hai anh nhìn như vì yêu nên sinh hận ấy, thế mà lại không dám nhận hả?”
“Chẳng có gì là không dám nhận cả.”
Hạ Nhất Phàm đột nhiên lên tiếng.
“Hạ Nhất Phàm, mày bị ngu à?” Tần Phong ngăn anh lại. “Lo mà đính hôn đi, nói nhăng nói cuội cái gì? Đừng lôi ông mày vào!”
“Khó mở miệng đến mức ấy ư?” Hạ Nhất Phàm nhìn Tần Phong. “Từng hẹn hò mấy hôm thì sao nào? Ai mà không có người yêu cũ? Nếu không phải tại người nhà tao phá đám, chưa biết chừng chúng ta đơm hoa kết trái rồi.”
“Mày…”
Tần Phong đâu ngờ anh lại như phát điên, nói những điều này trước mặt vợ sắp cưới.
“Cô đừng nghe nó xàm, chúng tôi chẳng làm gì hết. Hai người cứ đính hôn đi, coi như tôi chưa từng xuất hiện ở đây được không?”
Tần Phong định bỏ đi.
“Quả nhiên tôi đoán không sai.”
Văn Lam bật cười khe khẽ.
Cười đến mức khiến Dư Bắc nổi da gà.
Sao mình cứ cảm thấy câu chuyện của cô ấy không hề đơn giản nhỉ?
Thâm sâu khó lường!
“Hai người từng yêu nhau thật cơ đấy.”
Văn Lam nhìn Hạ Nhất Phàm với ánh mắt lạnh nhạt.
“Tin nhắn đó là tôi gửi.” Văn Lam bảo.
Dư Bắc ôm lấy cánh tay Cố Diệc Minh, chẳng dám hé răng.
Đáng sợ quá.
Nữu Hỗ Lộc Dư Bắc còn không dây vào nổi.
“Ý cô là sao?” Hạ Nhất Phàm đanh mặt hỏi.

“Anh quen tôi lâu như vậy mà chẳng làm đám cưới, còn chạy tới Hải Thành. Nghe kể rằng anh ở nhà bạn cùng phòng hồi đại học, khiến bác Hạ phải đích thân đến tận nơi nhưng vẫn không bảo anh về nổi. Tôi hỏi bác Hạ, bác ấy chỉ trả lời lập lờ nước đôi. Việc tôi nghi ngờ là lẽ dĩ nhiên thôi nhỉ? Cứ gọi người thật tới thì mọi chuyện sẽ rõ ràng cả.”
Hạ Nhất Phàm bị chọc giận.
“Có chuyện gì cô cứ hỏi thẳng tôi, lén lút làm những việc đó có nghĩa lý gì?”
“Đương nhiên là có rồi.” Văn Lam chống cằm. “Không tự tìm ra sự thật thì tin lời anh được chắc?”
Hạ Nhất Phàm sa sầm mặt mũi.
“Tôi cũng chẳng định giấu cô. Không bàn tới việc giữa tôi và Tần Phong chưa từng tồn tại mối quan hệ gì, kể cả nó là bạn trai cũ của tôi thì hiện tại tôi với nó cũng chẳng còn quan hệ gì nữa. Vậy giờ cô định thế nào? Nếu cô không kết hôn cùng tôi, tôi tôn trọng cô.”
Văn Lam khoanh tay trước ngực, ngẫm nghĩ một lát.
“Rút cục anh thích đàn ông hay phụ nữ?” Văn Lam hỏi thẳng.
Dư Bắc cũng nghiêm túc suy nghĩ theo.
Vấn đề này khó trả lời.
Ví dụ như Cố Diệc Minh, đảm bảo sẽ nghẹn họng.
Trai thẳng và cứng đến mức ấy mà chẳng phải giờ đang quỳ mọp dưới chân mình hay sao?
Cam lòng làm một chú trâu chịu khó chịu khổ, chăm chỉ cấy cày.
Trên đời này còn có gì là chắc chắn đây?
Ngoại trừ mình, một lòng một dạ mê trai.
Có khả năng tới tám mươi tuổi mình vẫn đú đởn được.
Hạ Nhất Phàm cũng im lặng rất lâu.
“Tôi cảm thấy thích một người thì chính là thích, không liên quan đến xu hướng tính dục. Chúng ta bị bố mẹ bắt lấy nhau, chẳng thể tính là thích hay không.”
“Anh nói thế không sợ tôi buồn à?” Văn Lam hỏi.
“Tôi nói sự thật.”
“Quan hệ của hai anh tới mức nào rồi?”
Hạ Nhất Phàm không trả lời được.
“Chuyện này liên quan gì đến việc chúng ta kết hôn?”
“Được, vậy tôi biết rồi.” Văn Lam thở dài. “Đừng đính hôn nữa.”
Hạ Nhất Phàm hỏi: “Cô hối hận hả?”
“Bản thân anh còn dây dưa, lằng nhằng, chưa giải quyết xong. Chị đây không theo hầu được.”
Văn Lam đứng dậy bỏ đi luôn, mặc Hạ Nhất Phàm ngồi nghệt ra đó.
Đi tới gần cửa, Văn Lam dừng lại.
“Vậy người thân, bạn bè đã mời thì sao?” Hạ Nhất Phàm tỏ vẻ hơi khó xử.
Văn Lam đáp: “Họ hàng nhà tôi, tôi sẽ ứng phó. Bố mẹ anh, anh tự xử lý đi.”
“Mẹ tôi…”
“Nói thật nhé, mẹ anh không mắc bệnh, bà ấy giả vờ đấy. Tôi biết anh vốn cũng chẳng muốn kết hôn, là bị bố mẹ bắt ép. Con người tôi thì luôn luôn theo đuổi sự hoàn hảo, muốn mọi việc đều phải chu toàn. Song trên đời này tồn tại thứ gọi là tiến thoái lưỡng nan, bắt buộc phải đưa ra sự lựa chọn.”
Hạ Nhất Phàm đứng dậy.
“Cô đi đâu đấy?”
Văn Lam suỵt một cái. Cô đã nhấc điện thoại lên gọi cho người khác.
“Vi Vi, không đính hôn nữa. Mình chưa đến Hải Thành chơi bao giờ, cậu dẫn mình đi loanh quanh nhé… Đang ở sảnh rồi hả? Ok, mình xuống liền.”
Mọi người đều ngơ ngác vì hành động của Văn Lam, bèn theo cô xuống sảnh khách sạn.
Văn Lam vẫy tay với một cô gái. Hai người bước tới gần rồi ôm lấy nhau, sau đó bắt đầu hôn…
Hôn nhau.
Dư Bắc lập tức choáng váng.
Kỷ Vi Vi?!
Người từng là bạn gái mình.
Thế giới này nhỏ quá.
Kỷ Vi Vi tranh thủ liếc sang phía cậu, sau đó dừng lại.
“Tổng giám đốc Cố… Tiểu Bắc.”
Bị người quen bắt gặp cảnh ôm hôn thắm thiết, Kỷ Vi Vi thấy hơi ngượng.
“Mọi người quen nhau à?” Văn Lam hỏi cô.
“Vừa quay phim cùng nhau xong.”
Đầu óc Dư Bắc lùng bùng.
“Hai cô… Từ từ, để tôi sắp xếp lại đã.”
Dư Bắc đưa ra kết luận.
Bạn gái của vợ chưa cưới của bạn cùng phòng ký túc xá với mình là bạn gái cũ của mình, còn giờ mình và một ông cùng phòng khác đã nên duyên chồng chồng.
Chính là như vậy.
Không sai vào đâu được.
Quào, “chầm kảm”.
“Bọn tôi là người yêu.” Văn Lam ôm lấy Kỷ Vi Vi, nói. “Haiz, ai mà không bị bố mẹ ép kết hôn cho có?”
Trên thế gian này còn ai thẳng nữa không?
Thế gian cong veo luôn rồi.
Dư Bắc bắt đầu lo lắng cho sự sinh sôi của nhân loại.
Hai cô gái cùng nhau leo lên một chiếc siêu xe, đeo kính râm vào rồi lao vút đi. Trước khi đi, Văn Lam còn hô một câu.
“Hạ Nhất Phàm, tôi đã giúp anh nói đến mức đó rồi, hai thằng các anh mà vẫn cứ lề mề thì sẽ có lỗi với cả tôi luôn đấy!”
Hai cô gái này ngầu quá ta!
Chương trước
Chương sau