Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Là Nắng Ấm, Là Thâm Tình

Chương 3: phòng tôi kế cạnh phòng nàng

Chương trước
Chương sau
"Nhận thư tình? Giúp cậu?" Dương Minh híp mắt, đuôi lông mày hơi nhăn lại như trở thành điểm nhấn cho câu nghi vấn vừa thốt ra.

Âu Hữu Đăng cắn một miếng bánh pocky, lập tức cảm thán độ ngọt của bánh kiểu này sẽ làm sâu răng cún nhỏ, mãi sau mới đáp lại câu hỏi kia của người trước mặt.

"Ờ, chẳng phải anh đứng đây cũng nghe thấy à?"

Dương Minh so với Hữu Đăng lớn hơn 1 tuổi, Bởi vì cha của bọn họ có mối giao hảo vô cùng thân thiết nên từ đó cũng ảnh hưởng đến anh. Từ nhỏ Dương Minh đã cùng với hai anh em họ Âu chơi thân... Nói là chơi thân cũng hơi quá, bởi lẽ...

Thân này đúng hơn là thân ai nấy lo.

Dương Minh chậc lưỡi, nhún vai, đôi mắt đen như có như không xuyên qua thân hình cao lớn của Hữu Đăng mà nhìn về phía sân thượng.

"Tôi chỉ nghe được rõ một câu..."

"Hửm?" Trong lòng Hữu Đăng dù có dự cảm không lành, nhưng vẫn nán lại lắng nghe hết câu mà Dương Minh định nói.

"Em đang nghĩ vì sao anh trai em không phải là anh Can." Vừa nói, khóe môi Dương Minh vừa câu lên độ cong vừa phải, trong đôi mắt đen kia được bọc hoàn toàn bởi sự khiêu khích mà chỉ mình người có em gái như Hữu Đăng hiểu được.

"Vãi cả..., Dương Minh, nếu muốn thì về bảo dì Hạ sinh thêm một đứa em gái đi, đừng suốt ngày hở ra một tí là muốn nhích mông cướp vị trí anh trai của tôi."

"Sinh được thì đã sinh rồi, cha tôi có cho sinh nữa đâu, với cả, tôi thấy cậu làm anh cũng nhàn lắm, từ nhỏ tới lớn bé con toàn đi sau tôi gọi anh Can... Rõ ràng nó coi tôi là anh trai hơn cậu."

"Khụ khụ..." Quả nhiên không phải là điều tốt lành gì, dự cảm đã trở thành hiện thực, Hữu Đăng vừa nghe xong câu đó, đến nhai cũng không nhai kĩ mà nuốt lống phần bánh còn lại xuống cổ họng. Nếu không phải nhờ Dương Minh vỗ vào lưng mấy cái thật mạnh đem đống bánh đó trồi lên, chắc là sẽ có chiếc xe cấp cứu chạy đến trường Nguyễn Cơ này thật quá.



Nếu như vậy thì mặt mũi của Hữu Đăng này chắc chắn bị tên thần đằng đang cười tươi rói bên cạnh phá hỏng không xót một miếng nào.

Dương Minh đứng bên cạnh, chỉ cần nhìn sơ qua là biết được suy nghĩ quỷ quái trong đầu của Âu Hữu Đăng, tuy nhiên anh không muốn vạch trần ra làm gì, chẳng ai hơi đâu chấp nhất một thằng thua tuổi mình cả... Có lẽ vậy.

Với cả, ai lại đem em gái ra làm hòm nhận thư tình như vậy cơ chứ, cho dù là bất đắc dĩ thì cũng không thể được, vậy nên nghẹn như vậy là đáng đời lắm. Nghĩ đoạn, Dương Minh bất giác bật cười.

"Anh cười cái gì?" Hữu Đăng nhíu mày, đối với sự thay đổi bốn mùa trong một cơ thể như Dương Minh, hắn mãi chẳng thể tài nào hiểu nổi.

"Không có gì, chẳng phải có câu giải tích chưa làm được à, về lớp tôi chỉ cho cậu."

"Khỏi đi, đến lớp tôi thì bọn nam nữ kiểu gì chúng nó đều ồ lên như bọn khỉ đột xổng chuồng, có gì về nhà rồi làm, chẳng phải chú Dương mới mua cho anh cái căn hộ kế cạnh nhà tôi sao, tối tôi nhảy qua cửa sổ, chạy sang phòng của anh, thấy ok chứ?"

Dương Minh nghe vậy thì nhíu mày, đôi mắt đăm chiêu nhìn Hữu Đăng, chẳng mấy chốc cả hai đã xuống hết tất cả nấc thang, nhưng cho đến khi tiễn Hữu Đăng vào lớp học rồi, anh vẫn không cho hắn một câu trả lời nào.

Mãi cho đến khi tiếng chuông báo hiệu hết giờ ra chơi vang lên, điện thoại của Âu Hữu Đăng mới khẽ rung một cái, là âm thanh của tin nhắn gửi tới. Bạn cùng bàn vừa thấy hắn cầm điện thoại lên liền xích lại gần, nửa thật nửa đùa hỏi:

"Gì đấy, có em nào xin được info của cậu rồi sao nam thần?"

Tính Hữu Đăng vốn khó gần, nếu không phải là người thân thiết thì chỉ cần làm hắn hơi khó chịu là dễ dàng bị ăn đấm, nhất là mấy thằng đồng trang lứa. Bởi vậy nên khi bị hắn lườm một cái, cậu bạn kia đã quay mặt sang hướng khác, nếu để ý kĩ còn thấy cậu ta rất nhẹ nhàng nâng ghế đang ngồi lên di chuyển xa xa một chút so với khoảng cách ban đầu.

Lúc này, Âu Hữu Đăng mới nhìn lại tin nhắn, nhưng cũng từ đây sắc mặt của Hữu Đăng chuyển đổi thật nhanh chóng, ban đầu từ lạnh nhạt bất cần đời, sau đó đôi đồng tử màu hổ phách giãn ra như thể hiện sự ngạc nhiên đến không tưởng, cuối cùng là tức giận đến mức đập bàn cái rụp. Hành động bất ngờ ấy khiến cho cả lớp học đang nhao nhao lên như đàn ong vỡ tổ trở nên im bặt không tiếng động.

Hữu Đăng không biết, ở trên bục giảng, cô giáo dạy tiếng Anh đang nhìn cậu bằng ánh mắt cảm động thắm thiết, quả nhiên là học sinh ba tốt có khác. Cô giáo còn tưởng rằng cái đập bàn kia của hắn dùng để bình ổn lại cái lớp học không hề nghe thấy cô giáo vào của lớp trưởng.

Âu Hữu Đăng dĩ nhiên không quan tâm mấy cái ngoài lề như vậy, thứ hắn quan tâm chính là nội dung của tin nhắn vừa được nhận. Người gửi có tên là DM, viết tắt của Dương Minh, mà tin nhắn gần đây nhận chỉ vỏn vẹn vài chữ, rằng:



[Muốn nhảy thì nhảy ở phòng bé con ấy, phòng tôi có cái hành lang đối diện phòng em ấy.]

Khốn nạn, Dương Minh, tôi phải mách cha anh!

...

Nếu Hữu Đăng đang đau đầu vì vấn đề của em gái trong giờ tiếng anh thì cô em gái Gia Lạc lại ủ rủ với số điểm kiểm tra lần này phát ra của môn tiếng anh...

Thầy giáo nhìn bài kiểm tra, lại nhìn về phía chỏm tóc đuôi ngựa của cô gái nhỏ, phát ra âm thanh thấy vọng tràn trề...

"Âu Gia Lạc, 4 điểm."

Cầm lấy bài kiểm tra từ thầy giáo, Âu Gia Lạc ỉu xìu toan định về chỗ thì bị thầy giáo cản lại, lớp học lúc này đang rộn ràng âm thanh tra điểm của đám học sinh, rất ít người hóng lên bảng để nhìn hai người họ. Bởi vậy thầy Triệu - thầy giáo dạy anh của lớp với phong thái tự nhiên mà ngồi xổm xuống cho bằng chiều cao có hạn của Gia Lạc, thầy hỏi:

"Lần này còn thấp hơn lần trước 0.25, em có thật sự hiểu bài không vậy Gia Lạc? Bài hôm nay chỉ là kiểm tra thì quá khứ hoàn thành thôi mà. Hôm trước thầy đã cho em đứng bảng làm gần nửa tiết."

Âu Gia Lạc không biết nói gì hơn ngoài ba chữ:

"Em xin lỗi."

"Thầy nghe thầy dạy toán em nói, em chưa bao giờ để con 10 toán trượt khỏi tay..."

"Nhưng toán không cần dùng não nhiều như tiếng anh thưa thầy." Âu Gia Lạc ngước mắt lên nhìn thầy Triệu, trong con ngươi nho nhỏ là khuôn mặt ảo não của thầy giáo, âm thanh của cô bé trong trẻo nhưng vô cùng nhỏ, kiểu như muốn biện minh cho bản thân, nhưng lại sợ rằng sự biện minh của mình là không theo hướng tích cực.
Chương trước
Chương sau