Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Không Thể Rời Bỏ Nàng

Chương 53: Tự do (1)

Chương trước
Chương sau
"Hay là chúng ta đến thiên lao xem một chút?" Trên đường đến yến hội, Đỗ Hàn Yên đột nhiên dừng lại và quay sang nói với Xuân nhi.

Xuân nhi ngây người nhìn nàng, giống như không thể hiểu những gì nàng vừa nói. Sau khi xác định được sự nghiêm túc trong mắt Đỗ Hàn Yên, nàng ấy giảm âm lượng xuống và nói: "Nương nương, người đang nói cái gì vậy? Bây giờ là ban ngày, bị bắt cũng không thể lừa gạt cho qua được!"

Sắc mặt Đỗ Hàn Yên tái nhợt. Tất nhiên nàng biết điều đó là không thể, nhưng vào lúc này, nàng không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.

Bọn nàng đã dành cả buổi sáng để nghiên cứu chiếc hộp đó nhưng không có tiến triển gì. Ổ khóa có thể cạy, nhưng phần thân chính của hộp gần như không thể phá hủy, cho dù có bị đập thì ngay cả một kẽ hở hay khe hở nào cũng không có. Hy vọng của bọn họ đều đặt ở chiếc hộp này, nếu không mở được chiếc hộp này thì còn hy vọng gì nữa?

Bây giờ nàng chỉ muốn ở bên Tích nhi, đảm bảo rằng nàng ấy không sao, hỏi nàng ấy xem có lạnh không và có đói không.

Xuân nhi nhìn xung quanh một hồi, sợ có người đi ngang qua nghe được cuộc đối thoại của bọn họ: "Nương nương, người không nên xúc động. Chúng ta đã tìm được Công chúa điện hạ, người phải tin tưởng nàng ấy, tin tưởng Tiểu Thần cô nương chứ!"

Đỗ Hàn Yên đứng yên, Xuân nhi tiếp tục khuyên nhủ: "Nương nương, người hãy cố gắng chống đỡ, người ở bên ngoài phải tốt thì khi Quý nương nương ra ngoài mới có thể trùng phùng chứ."

Đúng như dự đoán, chỉ có chuyện Quý nương nương ra ngoài mới có thể làm nàng lay động, sau một hồi, Đỗ Hàn Yên lại khó khăn bước từng bước. Xuân nhi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không thể hoàn toàn thư giãn. Nương nương cả đêm không nghỉ ngơi, tinh thần gần như bị đẩy đến cực hạn, nàng ấy sợ nàng sẽ hấp tấp làm ra chuyện gì đó.

Đến nơi tổ chức, rất nhiều hoàng thân quốc thích đã chờ không kịp, Hoàng đế vội tuyên bố bắt đầu mở tiệc. Vẻ mặt của ông vẫn như thường lệ, dù sao đối với Đỗ Hàn Yên, điều khiến cuộc sống bị đảo lộn đối với Hoàng thượng mà nói thì nó chỉ là một trong rất nhiều công việc chính sự hàng ngày. Đỗ Hàn Yên chỉ cảm thấy buồn nôn khi nhìn cảnh chúc rượu và uống rượu.

Tích nhi đang ở trong tù chịu khổ, nàng dựa vào đâu mà phải ngồi đây tận hưởng?

Vũ Văn Ngưng ngồi ở ghế trên nhìn Đỗ Hàn Yên có vẻ mặt tràn đầy bi thương, trong lòng cảm thấy đau lòng. Cùng là người đem lòng yêu nữ nhân, nàng là Công chúa nên cuối cùng có cách để ở bên người mình yêu mãi mãi, nhưng Đỗ Thừa huy bước vào hậu cung của Thái tử trước mới gặp được tình yêu đích thực của mình, cả đời phải chịu sự phục tùng của hoàng gia. Chuyện hậu cung như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nếu có thể bình an vô sự đến già cũng là chuyện tốt, nhưng ông trời lại nhẫn tâm cầm tù bọn họ, giống như tình yêu nữ nhân còn chưa đủ gian khổ vậy.

"Ngưng nhi, ta... ta thật không nghĩ tới muội sẽ trở lại." Vũ Văn Dương ngồi ở bên cạnh nói với nàng, trong mắt tràn đầy vui mừng. Vũ Văn Ngưng mặc kệ hắn, nàng hận vị ca ca này đến tận xương tủy, nếu không phải vì Đỗ Thừa huy thì nàng cũng không muốn quay lại nhìn thấy bộ mặt ghê tởm của hắn.

Lý Lương đệ đang ngồi cạnh Thái tử, nàng ta nhìn Vũ Văn Ngưng bằng ánh mắt tràn đầy cảnh giác. Nàng ta là nữ nhi của Thái phó, quen biết với các hoàng tử từ nhỏ, đương nhiên cũng biết rõ sự si mê của Vũ Văn Dương dành cho muội muội hắn, ban đầu thấy nàng cao chạy xa bay đi ở goá khiến nàng ta rất vui mừng, sao bây giờ còn trở về? Nếu cần thiết, nàng ta sẽ không hạ thủ lưu tình với nàng.

"Công chúa điện hạ, cùng là nữ nhân nên thần thiếp vô cùng cảm thông với những chuyện mà người gặp phải trong quá khứ. Khi người quyết định ở góa, thần thiếp lo rằng người sẽ cực kỳ bi thương. Tuy nhiên, hôm nay nhìn thấy người trông hồng hào và rạng rỡ, ta tin rằng linh hồn của phò mã gia ở trên trời cũng sẽ cảm thấy được an ủi."

Sau khi nói xong, những người xung quanh nghe được cuộc đối thoại của bọn họ đều im lặng, âm thầm kinh hãi nhìn về phía Lý Nghiên.

Không ai dám nhắc tới phò mã gia trước mặt Công chúa, Lý Nghiên không chỉ nhắc tới mà lời nàng ta vừa nói nghe còn có chút trách móc. Có vẻ như đang nói rằng Công chúa không giữ gìn chuẩn mực của nữ nhân, trông không giống như ở goá.

Hoàng thượng cũng nghe ra những lời này, cau mày không tán thành: "Quả phụ tuy rằng nên ở goá, nhưng cũng không nên quá đau lòng mà ảnh hưởng đến cuộc sống, Công chúa đã làm rất tốt."

"Thần thiếp cũng nghĩ như vậy." Lý Nghiên cười nói.

Mọi người nơm nớp lo sợ lén nhìn vẻ mặt của Vũ Văn Ngưng, chỉ thấy nàng dường như không nghe thấy gì, tự mình ăn cơm, khiến mọi người đổ mồ hôi lạnh thay cho Lý Nghiên.

Trong cung mọi người đều biết, từ khi Công chúa điện hạ rời đi, Hoàng thượng nhớ nàng nhất, nếu như Công chúa điện hạ không vui, Hoàng thượng nhất định sẽ tức giận.



Trong yến tiệc, Hoàng thượng đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói với Vũ Văn Ngưng: "Ngưng nhi, bây giờ con đã là cô cô rồi đó!"

Vũ Văn Ngưng nghe xong hơi kinh ngạc, nàng hoàn toàn chưa từng nghe nói đến chuyện này: "Là vị phi tần nào sinh vậy ạ?"

Vũ Văn Dương ra hiệu chỉ về phía Đỗ Hàn Yên: "Cái bụng không biết tranh giành, đã sinh ra một bé gái."

Vũ Văn Ngưng nghe thấy miệng chó của hắn không thể khạc ra ngà voi, mặc dù muốn bóp cổ hắn đến chết, nhưng nàng cũng bị sốc trước câu trả lời của hắn.

Vậy mà lại do Đỗ Thừa huy sinh ra... cuộc sống của họ còn khốn khổ hơn nàng tưởng tượng... Nếu họ không được đoàn tụ, nàng thực sự sẽ rất hổ thẹn với lương tâm của mình.

Vũ Văn Ngưng âm thầm đưa ra quyết định rằng mình phải cứu Quý Lương viên bằng mọi giá, cho dù có phải khổ trước sướng sau thì hôm nay nàng cũng phải cho bọn họ được đoàn tụ.

"Phụ hoàng, thành thật mà nói lần này con trở về còn có một yêu cầu."

Lâu lắm rồi mới nghe con gái gọi mình là phụ hoàng, Hoàng đế kích động nói: "Con mau nói đi, chuyện phụ hoàng làm được thì nhất định sẽ làm cho con!"

Vũ Văn Ngưng suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: "Từ khi con một mình ở goá thường được hàng xóm chăm sóc, có một cặp phu thê có con gái là người ở trong cung, họ thường nhờ con viết thư nhà cho họ, gần đây gia đình đó không nhận được tin tức của nàng ấy. Con gái về chuyến này, ngoài nhớ thương phụ hoàng thì còn muốn báo đáp công ơn chăm sóc của họ, muốn hỏi phụ hoàng xem có thể vì con mà chăm sóc cho cô nương này không?"

"Không có gì to tát cả, cô nương kia tên gì? Trẫm lập tức cho người đi tìm."

"Tên nàng ấy là Quý Liên Tích."

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh trợn tròn mắt. Đỗ Hàn Yên đang không chú ý nhiều đến cuộc trò chuyện của họ cũng cảm nhận được rằng mình đã nghe thấy tên của Tích nhi và ngẩng đầu lên nhìn về phía này.

"Quý Lương viên?" Hoàng thượng kinh ngạc lặp lại.

Vũ Văn Ngưng giả vờ không biết nói: "Lương viên? Hộ gia đình kia chỉ nói nàng ấy là phi tần trong cung, chẳng lẽ nàng ấy là người của Thái tử?"

"Dâm phụ kia!" Vũ Văn Dương đột nhiên chửi một tiếng.

Việc Thái tử thốt ra những lời tục tĩu trước công chúng là bất lịch sự, Hoàng thượng liếc cảnh cáo hắn, sau đó quay sang nói với Vũ Văn Ngưng: "Quý Lương viên... đang bị giam trong thiên lao."

Vũ Văn Ngưng giả vờ ngạc nhiên.

"Dâm phụ kia lén lút qua lại với tên khốn nạn ở bên ngoài ngay dưới mí mặt ta, sao còn chưa xử tử."

"Dương nhi, chú ý lời nói của con, trước mặt mọi người đừng nói lung tung, nếu còn tái phạm thì con trở về đi." Đứa con trai ngu ngốc này cho rằng thanh danh của mình còn chưa đủ xấu sao?

"Hừ." Với tính tình đó của Vũ Văn Dương thì làm gì có chuyện hắn đành lòng thuyết giáo, tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không nói thêm lời nào. Có lẽ là vì muốn ở bên cạnh Vũ Văn Ngưng thêm một lúc nữa, thậm chí còn tỏ ra nịnh bợ khác thường: "Phụ hoàng, là nhi thần lỗ mãng. Nhi thần rót rượu cho người, người đừng nóng giận, bảo vệ sức khỏe."

Hoàng thượng để Vũ Văn Dương rót rượu cho mình, nói với Vũ Văn Ngưng: "Bằng chứng Quý Lương viên hồng hạnh xuất tường đã chắc chắn, sợ rằng..." Sẽ không có kết cục tốt.



Vũ Văn Ngưng bày ra vẻ mặt không thể tin: "Nhất định là có hiểu lầm gì đó. Phụ hoàng, người đã điều tra rõ chưa?"

Vũ Văn Dương không khỏi xen vào: "Đương nhiên, ta đã xem tất cả những bức thư tình ngọt ngào thâm tình giữa nàng ta và tình phu* đó, chúng thực sự viết về việc phản bội ta. Hơn nữa, không chỉ có một bức thư, có thể thấy rằng nàng ta và tình phu đó đã âm thầm qua lại rất lâu, có chỗ nào dành cho sự hiểu lầm à?"

*Tình phu (情夫): tình nhân của người phụ nữ đã có chồng

"Có bằng chứng thì phải có nhân chứng, ngươi nói Quý Lương viên có tình phu, vậy thì tình phu đó đâu?" Vì Đỗ Hàn Yên còn yên ổn ngồi ở chỗ đó, nhất định là chưa bị điều tra ra. Vũ Văn Ngưng có ý định bám chắc vào điểm này.

"Tiện..." Nói giữa chừng, Vũ Văn Dương tự giác thay đổi lời nói: "Quý Lương viên không chịu nói ra, nhưng một ngày nào đó ta sẽ điều tra ra, đến lúc đó tên kia cũng đừng hòng sống tốt."

Vũ Văn Ngưng trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: "Vậy ta muốn hỏi, tất cả thư từ tìm được đều là từ tay Quý Lương viên sao?"

Vũ Văn Dương quá bốc đồng, hỏi hắn chuyện này không thích hợp nên Vũ Văn Ngưng nhìn Hoàng thượng.

Hoàng thượng nói: "Để tránh đổ oan cho Quý Lương viên, trẫm đã phái người đi điều tra, nhưng nó thực sự là chữ viết tay của nàng."

Chuyện này không thể làm giả được, những bức thư này đều do Quý Lương viên viết thật.

Vũ Văn Ngưng nghe xong không hề hoảng sợ mà bình tĩnh nói: "Nếu đúng như vậy thì càng không nên trừng phạt Quý Lương viên."

Vũ Văn Dương khó hiểu cau mày, Hoàng thượng cũng nghi ngờ hỏi: "Con nói trẫm nghe xem."

"Các người nói không chỉ có một bức thư, mà tất cả đều do Quý Lương viên viết, vậy chẳng phải nàng ấy chưa từng gửi đi những bức thư đó, cũng chưa từng nhận được hồi âm sao? Thế thì âm thầm qua lại ở đâu?" Vũ Văn Ngưng nhìn thấy Hoàng thượng và Vũ Văn Dương đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lập tức biết rằng họ chưa bao giờ nghĩ về điều này.

Vũ Văn Dương lắp bắp nói: "Nhưng nên giải thích nội dung bức thư thế nào đây! Xét theo nội dung thì trái tim nàng ta không ở trên người bổn Thái tử là sự thật."

Vũ Văn Ngưng yên lặng liếc nhìn hắn, sau đó lại chuyển ánh mắt về phía Hoàng thượng: "Phụ hoàng, cùng là nữ nhân nên con hiểu được tâm tư của Quý Lương viên. Cùng người khác hầu hạ Thái tử là lẽ đương nhiên, nhưng cô đơn cô quạnh là điều khó tránh khỏi. Nếu là con thì con cũng không thể không nghĩ đến người xưa ở quê hương. Cảm xúc không tên đó bị kết án tử hình chỉ vì viết một lá thư để giải tỏa nỗi buồn thì thật quá đáng, là nữ nhân, nếu có hai lòng thì bị phạt vài trượng là được, cả đời còn lại nàng phải ở trong cung, cần gì phải đuổi cùng giết tận chứ?"

Tất nhiên là Vũ Văn Dương không muốn, nhưng lòng tự trọng của hắn chịu không nổi. Nếu như hắn không giết gà dọa khỉ, sau này tất cả hậu cung của hắn đều có hai lòng thì sao? Chê hắn bị đội một chiếc mũ xanh còn chưa đủ à?

Có điều Hoàng thượng dường như đang nghiêm túc suy nghĩ về những lời của Vũ Văn Ngưng. Thấy có cơ hội lợi dụng, Vũ Văn Ngưng lập tức bổ sung: "Phụ hoàng, người coi như là vì con, để con trở về giải thích với lão phu phụ được không."

Hoàng thượng cau mày, dùng mũi hít một hơi thật sâu rồi thở ra, giống như đang suy nghĩ chính sách của quốc gia đại sự, một lúc lâu mới nói: "Trẫm hiểu rồi. Ngưng nhi, chuyện này là nể mặt con."

Hoàng thượng vừa dứt lời, Vũ Văn Ngưng lập tức thở phào nhẹ nhõm, Đỗ Hàn Yên nhanh chóng cúi đầu. Bởi vì nàng cảm thấy mình sắp khóc vì sung sướng, mặc dù sau đó Tích nhi có thể sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt nghiêm khắc, nhưng còn tốt hơn là mất tính mạng!

Vũ Văn Ngưng chú ý tới ánh mắt của Vũ Văn Dương đầy bất mãn với quyết định của Hoàng thượng, nàng hung dữ nhìn hắn một hồi, đôi môi mím chặt. Mà Lý Nghiên nghiêng người về phía hắn và ở bên tai hắn thì thầm điều gì đó.

Vũ Văn Ngưng không đoán được hắn muốn làm gì nên chỉ cau mày nhìn hắn, thấy hắn không cãi cọ với Hoàng thượng vì chuyện này, ngược lại nâng ly nói với Hoàng thượng: "Phụ hoàng tài đức sáng suốt vì phúc lợi của bách tính, nhi thần kính người!"
Chương trước
Chương sau