Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Khi Chiếm Đoạt Hoá Thành Tình Yêu

Chương 2

Chương trước
Chương sau
2

- Là tao - Dục Mạc Sâm! Tao không những dành người mà còn bắn nát sọ mày nếu mày dám chạm vào người vợ tao!

Tên mua người kia quay mặt lui sau, nhìn thấy thân ảnh cao ráo hiện dần qua ánh đèn đường liền trợn trừng mắt.

- Dục...Dục Mạc...à không! Dục đại ca!

- Biết gọi tao một tiếng đại ca mà không biết người mày đang rờ đến là ai à?

Ông ta hoảng hồn quỳ xuống, ra dấu cho thuộc hạ trả cô lại cho hắn. Hắn đứng trên cao phóng ánh mắt lạnh nhạt về tên trước mắt, rất nhanh nhẹn ôm lấy cô đã ngất vào lòng.

- Em xin lỗi đại ca! Em không biết con bé...cô gái này là vợ của đại ca! Em trót dại, xin đại ca tha cho mạng này!

Những lời van nài kia không hề lọt vào tai hắn một chút nào. Hắn chuyển ánh mắt sang kẻ vẫn đang đứng sững, giọng thấp lại:

- "Ba vợ"!

Hai chữ đơn giản mà chứa bao nhiêu sự uy hiếp. Ba cô giật nảy mình, mồ hôi ướt đẫm áo. Hắn bế thốc cô lên trên tay, quay lưng:

- Ba đến thăm con không cần chuẩn bị "món quà" đặc biệt thế này. Nếu ba còn khách sáo, con không biết mình sẽ đối đãi với ba thế nào đâu!

Bóng lưng cao ráo khuất dần trong bóng tối. Tên mua người lúc này mới đứng dậy, cay cú mắng chửi hồi lâu.

Ba cô nghiến răng nhìn cô bị bắt đi mất, cảm thấy nổi điên vì "túi tiền di động" ngang nhiên bị cướp đi.

- Đại ca! Dục Mạc Sâm đến đây có một mình, tại sao chúng ta không xông lên đánh hắn?

- Mày ngu à? Mày biết hắn là ai không? Không muốn chết thì đừng có mà chạm đến hắn!

Vài tên thuộc hạ lén thở dài, vỗ vai nhẹ tên lính mới kia. Anh chàng này vừa mới vô "nghề", ắt hẳn chưa biết nhiều đến Dục Mạc Sâm.

- Còn ông nữa! Sao ông không nói con bé đó là vợ của hắn rồi hả?

- Tôi nghĩ Dục Mạc Sâm chỉ chơi bời con bé thôi, ai ngờ...

- Khốn khiếp! Mém nữa thì tôi mất mạng rồi có biết không? Từ nay về sau ông đừng hòng lấy được một xu nào từ chỗ của tôi!

Đám người thay nhau bỏ đi, ba cô đứng tại chỗ vừa ngậm ngùi vừa điên tiết vì mất đi số tiền rất lớn.

Trong lúc đó, sau khi đưa cô về nhà, Dục Mạc Sâm cẩn thận đặt cô xuống giường. Hắn đưa tay cởi áo khoác trên người cô, sau đó lần lượt trút bỏ sạch lớp quần áo còn lại. Ngắm nhìn cơ thể nàng thiếu nữ tươi xanh mơn mởn, hắn chỉ lạnh nhạt quét mắt qua một cái. Rất nhanh chóng, hắn lại bế cô lên rồi đưa vào trong phòng tắm.

Hắn bỏ cô vào bồn, mở vòi xịt lên rồi xịt thẳng vào người cô. Đừng hỏi nước lạnh nửa đêm là như thế nào! Cô lập tức bị cơn lạnh làm tỉnh cơn mê. Trúc Lam ban đầu còn hoảng hốt vì cơ thể loã lồ và ánh mắt sắc lạnh của hắn, nhưng sau đó lại dần dần xúc động đến mức rơi lệ.

- Ông đã cứu tôi!

- Tắm cho sạch sẽ! Tôi không thích cơ thể em bị vấy bẩn bởi bàn tay của kẻ khác!

Không hiểu sao câu nói đầy tính chiếm đoạt kia lại khiến cô rất vui. Cô nhào lên ôm chầm lấy hắn, oà khóc:

- Ban nãy tôi đã gọi tên ông, chỉ mong ông đến cứu tôi! Tôi không ngờ rằng mình lại có một người cha tệ như vậy!

Hắn mặc cho cô ôm lấy mình, da thịt ướt át kia cọt sát vào lồng ngực dưới lớp áo sơ mi của hắn. Đợi cho đến khi cảm thấy cô khóc đã đủ, hắn mới đẩy nhẹ cô ra, đôi tay to lớn nắm chặt cằm cô:

- Không được khóc! Tôi không cưới phụ nữ yếu đuối!

Là ra lệnh thì tuyệt đối phải nghe lời!

- Vợ của tôi không được phép nhu nhược! Sau này gặp nguy hiểm phải tự mình giải quyết. Chỉ khi nào việc của em ảnh hưởng đến quyền lợi của tôi, Dục Mạc Sâm này mới bắt đầu nhúng tay vào.

- Vậy tại sao ban nãy ông còn cứu tôi?

- Tôi đã nói rồi, chỉ khi ảnh hưởng đến quyền lợi của bản thân tôi mới nhúng tay vào. Mà em, lại chính là một trong số những quyền lợi đó!

Trúc Lam gật nhẹ đầu, đưa tay lau đi nước mắt lưng tròng. Hắn cảm thấy có chút hài lòng, bật ra môi một câu khen ngợi khó cầu:

- Tốt! Nghe lời tôi, tôi dám đảm bảo em sẽ sung sướng cả đời. Chống đối tôi, tôi cho em muôn đời muôn kiếp chỉ toàn đau khổ!

Hắn xoay lưng định bỏ ra ngoài, nhưng đột nhiên cô lại nắm lấy tay hắn, sau đó lập tức ngã nhào xuống. Hắn vội vàng đỡ lấy cô, lắng nghe cô thì thào vài tiếng:

- Cơ thể tôi...nóng quá!

Hắn cau mày cảm nhận da thịt dưới bàn tay đang nóng dần lên, khuôn mặt cô cũng dần lộ ra vẻ yêu chiều quyến rũ. Hắn bế thốc cô lên, sải từng bước dài vào lại phòng ngủ:

- Em bị bỏ thuốc rồi.

- Tôi...nóng quá!

- Muốn thì nói ra!

Cô gắt gao cắn môi dưới, quằn quại níu giữ bàn tay hắn:

- Làm ơn!

Hắn gật đầu dùng tay còn lại cởi áo sơ mi trên người mình ra, để lộ vùng ngực rắn chắc có một vết sẹo dài trông khá đáng sợ. Nhưng điều đó không làm cô chú ý nữa. Trong cơn mơ màng, cô cảm nhận được có thứ gì đó đang di chuyển khắp cơ thể mình. Trúc Lam thu hết ý thức thốt ra vài chữ:

- Tôi sợ đau, vậy nên ông có thể nhẹ nhàng thôi được không?

Dục Mạc Sâm trườn người lên hôn vào đôi môi của cô, quấn quýt không rời:

- Tôi dùng danh dự của mình để thề với em! Sẽ nhẹ nhàng! Tôi nhất định sẽ nhẹ nhàng!

#Pann
Chương trước
Chương sau