Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Chương 44

Chương trước
Chương sau
Quý Mộng nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi: “Tôi nghe không hiểu cô đang nói gì?”

Trong lúc nói chuyện, cô ta tiện tay đóng cửa, Lục Chinh giơ bốn ngón tay chặn cô ta trước khi cửa sắt đóng lại.

Quý Mộng: “Anh làm gì?”

Lục Chinh nói ngắn gọn: “Điều tra án.”

Sức của Quý Mộng căn bản không thể chống lại Lục Chinh, cửa sắt lại bị mở ta.

Lục Chinh không nói nhiều lời với cô ta, sải bước đi vào, bốt da phát ra âm thanh khe khẽ, bụi dưới chân bay lên rồi lại rơi xuống.

Quý Mộng lập tức đuổi theo, cản anh lại: “Anh có lệnh khám xét không? Nếu không có, chính là xâm nhập vào nhà bất hợp pháp.”

Lông mi Lục Chinh hơi nhíu lại, liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Ồ, cô hiểu pháp luật à?”

Anh đưa ra câu hỏi, nhưng lại dùng giọng điệu trần thuật.

Đôi mắt đen như mực kia mang đến cho người ta cảm giác bị áp bức đến nghẹt thở.

Quý Mộng ngửa mặt lặp lại lần nữa: “Lệnh khám xét.”

Lục Chinh đút một tay vào túi, dừng bước chân: “Ở một số tình huống đặc biệt, không cần lệnh khám xét cũng có thể tiến hành, chẳng hạn như nguy hại đến người khác hoặc an toàn công cộng, cất giữ vật phẩm có độc tính mạnh…”

Khi nói đến đây, anh dừng lại: “Không hay là, cô chiếm cả hai rồi.”

Quý Mộng siết chặt tay thành nắm đấm: “Anh không có chứng cứ.”

Lục Chinh đã đi vòng qua cô ta, tiến vào trong.

Vân Miểu đi theo phía sau anh.

Lầu một vẫn là khu vực sinh sống tràn đầy hơi thở văn nghệ như lần trước bọn họ nhìn thấy. Chỉ nhìn mỗi chỗ này, rất khó liên hệ chủ nhân của nơi này và những chuyện xấu xa kia lại với nhau.

Người có thể có rất nhiều mặt.

Lục Chinh đã lên lầu hai, chỗ này và dưới lầu hoàn toàn khác nhau.

Cửa sổ bốn mặt đều đóng kín, rèm cửa sổ sẫm màu ngăn cản phần lớn ánh sáng, tầm nhìn không tốt, không khí không lưu thông, chai thủy tinh, lon, các loại nhôm nhựa đều để trên kệ.

Vừa nhìn qua, trông giống như phòng thí nghiệm vậy.

Lục Chinh đi tới trước cửa sổ, vén rèm cửa vừa dày vừa nặng kia ra, có ánh sáng chiếu vào, chiếu những hạt bụi trong không khí chuyển động.

Rất nhanh Lục Chinh đã phát hiện ba thùng lớn nhiệt kế ở trong góc, một thùng trong đó vừa mới xé nhãn chưa bao lâu, bên trong có để một cây búa sắt.

Trong chiếc túi bên cạnh có để thức ăn cho cá, chứng cứ đều ở ngay trước mặt rồi.

Quý Mộng đã đi tới trước cửa, nhìn bọn họ đứng bên trong, cả khuôn mặt đều trở nên hơi vặn vẹo.

Lục Chinh xoay người nhìn về phía Quý Mộng: “Đi theo bọn tôi đến cục cảnh sát.”

Quý Mộng: “Tại sao tôi phải đến cục cảnh sát với mấy người? Cục cảnh sát thì có thể đại diện cho chính nghĩa sao? Tôi đã cho mấy người cơ hội chủ trì chính nghĩa, nhưng mấy người căn bản không cần, tôi chỉ đành tự mình ra tay thôi.”

Lục Chinh: “Khi đó bố cô cũng ngụy biện cho bản thân như vậy à?”

Con ngươi Quý Mộng co lại, cơ thể hơi run lên, chỉ chốc lát khuôn mặt lại bị thay thế bởi sự hận thù: “Cái rắm, sao tôi có thể giống ông ta được?”

Lục Chinh: “Cô giết chết ông ta.”

Trong mắt Quý Mộng đỏ ngầu: “Đó là vì ông ta đáng đời! Ông ta có chết một trăm lần cũng không đủ, còn cả những người dân trong thôn kia, khi đó tôi đã xông ra gọi bọn họ cứu mạng, nhưng không một ai chịu đến nhà tôi khuyên can. Mẹ tôi bị đánh chết, bọn họ cũng không chịu đứng ra nói một câu, bọn họ đều đáng chết!”

Vân Miểu: “Trong thôn vẫn còn rất nhiều trẻ nhỏ, bọn chúng làm gì sai? Bọn chúng cũng làm tổn thương đến mẹ cô à?”

Quý Mộng cười lạnh lùng: “Câm miệng, nói với tôi những điều này không có ý nghĩa. Nếu mấy người đã tìm được đến chỗ này, vậy thì đừng mong sống sót để ra ngoài nữa.”

Cô ta cụp mắt, cầm lấy chai thủy tinh màu nâu trên kệ, lắc lư trong tay.

Đón lấy ánh nắng, chất lỏng và nước trong chai thủy tinh chuyển động, phát ra ánh sáng màu bạc chết chóc. Móng tay màu đỏ của Quý Mộng đè ở bên trên trông vô cùng diêm dúa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thủy ngân cần nước để bảo quản kín.

Bên trong này đựng cái gì, không cần nói cũng biết.

Quý Mộng nhìn chằm chằm vào cái chai, nở nụ cười kỳ quặc: “Mấy người có biết chỉ một chút này mà tôi phải đập bao lâu không? Bên trong mỗi nhiệt kế chỉ có một chút ít, phải đợi rất lâu mới có thể khiến thủy ngân bên trong chảy hết ra.”

“Thủy ngân trong này có thể khiến người khắp thôn trúng độc, những mảnh vụn thủy tinh kia phải dùng nhíp gắp sạch sẽ, cá không ăn thủy tinh…”

“Nhưng tôi vô cùng thích cảm giác đó, giống như gắp từng con kiến xấu xí, buồn nôn kia diệt trừ khỏi thế giới vậy.”

Lục Chinh: “Bọn họ lạnh lùng, ích kỷ, sợ đông sợ tây, quả thực nên bị trừng phạt.”

Quý Mộng không ngờ Lục Chinh sẽ nói như vậy, cô ta hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó cô ta đã ý thức được đây chỉ là kế hoãn binh của anh.

“Nói những thứ này, chi bằng anh để lại di ngôn cho bạn gái mình đi. Tôi thích nhất là viết kết cục có tính kịch, hay là hai người quyết định một người sống, một người chết đi? Oẳn tù tì thế nào? Ba trận thắng hai hay là năm trận thắng ba đây? Hay là…”

Vân Miểu đột nhiên cắt ngang cô ta: “Không cần phiền phức như vậy, để anh ấy đi.”

Quý Mộng như nghe được một chuyện cười, khóe môi cong lên: “Cô muốn chết thay anh ta?”

Ánh mắt Vân Miểu bình tĩnh: “Đúng.”

Quý Mộng đi về phía trước: “Chậc chậc chậc, nhìn không ra cô yêu anh ta như vậy?”

Vân Miểu nhìn vào mắt cô ta: “Không liên quan đến chuyện yêu hay không yêu, tôi nợ anh ấy một mạng vẫn chưa trả.”

Quý Mộng tiếp tục như nghe chuyện cười: “Trước khi chết không tỏ tình à?”

Con ngươi Vân Miểu lạnh tanh: “Đã tỏ tình từ lâu, nói nhiều rồi, mọi người đều chán ngấy.”

Quý Mộng: “Nói thật, em gái à, tôi rất thích tính cách của cô, vẻ ngoài xinh đẹp, người lại thông minh.”

“Được rồi, đừng nhiều lời nữa.” Ngón tay Vân Miểu gõ vào chai thủy tinh kia: “Cái này là muốn tôi uống hết sao?”

Qúy Mộng: “Đề nghị không tồi, cô uống hết, anh ta sẽ an toàn.”

Vân Miểu nhận lấy chai thủy tinh từ tay cô ta, mở nắp bên trên ra, một mùi hăng bay ra.

Quý Mộng cười hơi điên cuồng: “Uống đi, uống nó đi.”

Lục Chinh bỗng nhiên vươn tay cướp lấy chai kia, anh vốn đã cao, chốc lát đã giơ chai thủy tinh đến chỗ không thể với tới được.

“Anh còn chưa nói đồng ý.”

Chuyển biến đến quá nhanh, Vân Miểu nắm lấy cổ tay Quý Mộng, lập tức bẻ ngược hai tay cô ta, đè cô ta lên trên kệ.

Quý Mộng bị Lục Chinh còng lại, áp giải ra ngoài.

Xe cảnh sát kêu suốt dọc đường, lái đi xa.

Vân Miểu dựa vào lan can nhìn mặt nước rộng lớn, hớn hở: “Đội trưởng Lục, vừa nãy phối hợp không tệ.”

Lục Chinh mỉm cười: “Ừ.”

Vân Miểu ngắt một bông hoa nhỏ cho vào nước, mặt nước tĩnh lặng xuất hiện gợn sóng nhỏ.

Lục Chinh châm điếu thuốc, dựa lưng vào lan can, nghiêng mắt nhìn cô một cái: “Kha Vân Miểu, là ai nói em nợ anh một mạng vậy?”

Vân Miểu cụp mi: “Không ai nói cả, nhưng chính là nợ.”

Lục Chinh nhấn đỉnh đầu cô: “Vừa nãy đã trả xong rồi, sau này không nợ anh nữa.”

Vân Miểu ngửa đầu nhìn anh.

Lục Chinh tay kẹp điếu thuốc, ghé lại gần, ngón tay chạm nhẹ vào chóp mũi của cô: “Lúc nãy… Thật muốn chết thay anh à?”

Vân Miểu quay mặt đi: “Anh bớt tự mình đa tình đi.”

Mắt Lục Chinh ngập nước: “Anh coi là thật rồi.”

Vân Miểu cười: “Ừ, vậy hiện giờ anh biết là giả rồi chứ?”

Lục Chinh ném điếu thuốc, ngón tay bóp lấy cằm cô: “Cô gái nói một đằng nghĩ một nẻo.”

Vân Miểu bắt lấy ngón tay anh, cắn một miếng: “Đàn ông già tự cho là đúng.”

Lục Chinh kêu một tiếng: “Đau.”

Vân Miểu: “Đau thì đừng tự cho là đúng nữa.”

Cô không nhìn nước nữa, quay người rời đi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh đi lên, nắm lấy ngón tay cô một cách vô cùng tự nhiên.

Vân Miểu: “Làm gì thế?”

Lục Chinh: “Hôm qua em gửi cho anh một trăm tệ, là làm thẻ à?”

Lông mày Vân Miểu co giật: “Làm thẻ gì?”

Lục Chinh: “Thẻ gội đầu.”

Vân Miểu trợn mắt với anh một cái: “...”

Lục Chinh nắm chặt ngón tay cô: “Đừng vội mà, nói chuyện chút đi, làm thẻ này của anh có tặng thêm phục vụ đó.”

Lông mày Vân Miểu co giật, không kìm được mà hỏi: “Tặng thêm phục vụ gì?”

Lục Chinh: “Nắm tay, ôm, số lần không giới hạn, không thu phí.”

Vân Miểu: “Anh bệnh à?”

Lục Chinh: “Sao em còn mắng người thế chứ?”

*

Quý Mộng bị bắt về cục cảnh sát.

Trong phòng thẩm vấn, Quý Mộng giơ nanh múa vuốt mắng chửi: “Mấy người các anh ở đây giả vờ chính nghĩa cái gì? Lúc đầu khi khám nghiệm thi thể của mẹ tôi qua loa như thế, chưa từng nghĩ đến những hậu quả này sao?”

“Nơi pháp luật không thể quản đến đều là tối tăm, chuyện tôi làm chẳng qua là chuyện hợp tình hợp lý, tôi có gì sai? Tôi phải thừa nhận sai cái gì?”

Lưu Vũ gãi đầu, nhìn Lục Chinh ở bên cạnh, có lẽ không thể thẩm vấn được nữa.

Vân Miểu đi tới: “Thủy ngân có thể xuyên thủng màng đỏ sinh học của sinh vật, nó sẽ tồn đọng thời gian dài trong nước, đất, vòng tuần hoàn sinh học. Việc ác mà cô làm, một chút cũng không ít hơn bố mình.”

“Mẹ cô chết rồi thì người khác nhất định phải giúp cô sao? Không giúp thì cô phải chết? Cô tìm cảnh sát một lần không được, tại sao không tìm lần hai, lần ba. Những chứng cứ này không được, tại sao không tìm chứng cứ khác? Cô thậm chí có thể phát động dư luận để điều tra vụ án năm đó, tại sao cô không làm?”

“Đừng viện lý do cho sự hèn nhát của mình.”

Quý Mộng nhìn Vân Miểu, ngạc nhiên nói không nên lời.

Cô nói đều có lý.

Khi Vân Miểu nói những thứ này, vẻ mặt chăm chú, Lục Chinh vẫn luôn ở bên cạnh nhìn cô.

Dáng vẻ mắng chửi đầy chính nghĩa của cô gái, tự dưng có chút đáng yêu.

Vân Miểu nói xong, trông thấy Lục Chinh nhìn mình chằm chằm, nhanh chóng đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

Lưu Vũ hắng giọng, tiếp tục thẩm vấn.

Lục Chinh đi ra theo: “Đi rồi à? Không nghe tiếp sao?”

Vân Miểu: “Em lại không phải cảnh sát.”

Lục Chinh: “Người bình thường cũng có thể biểu dương chính nghĩa.

Vân Miểu nhìn cây long não phía trước, ánh mắt u ám.

“Chỉ đáng tiếc người như vậy quá ít, phần lớn đều lựa chọn im lặng.”

Bằng không mẹ của Quý Mộng có lẽ sẽ không chết, là sự im lặng kích hoạt cơn hận thù của Quý Mộng.

Lục Chinh xoa đầu cô: “Ít không có nghĩa là không có, chút ánh sáng ngẫu nhiên, tuy rằng không đủ chiếu sáng cả cục diện, nhưng có thể xuyên thủng bóng tối.”

Vân Miểu liếc mắt, chạm vào đôi mắt đen nhánh của anh.

Có cơn gió thổi qua tai, lá cây kêu xào xạc, mặt trời nơi xa dần lặn xuống phía tây, tầng mây là màu hồng mềm mại.

Ánh sáng và bóng tối hơi chuyển động, mạ vào trong mắt anh.

Rất lâu sau, Vân Miểu đột nhiên nở nụ cười.

Lục Chinh: “Em cười cái gì?”

Vân Miểu: “Không gì cả.”

Cô nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên hai người gặp mặt, đó quả thực là một luồng sáng mạnh mẽ không thể tránh né.

*

Lục Chinh: “Buổi tối muốn đi xem phim không?”

Vân Miểu nhướng mày cười: “Lại là thủ đoạn theo đuổi cũ rích.”

Lục Chinh: “Đúng là hơi quê mùa, vậy đi không?”

Vân Miểu: “Tại sao không đi? Em muốn mua vé xem phim đắt nhất.”

Lục Chinh: “Được chứ, vậy mua chỗ ngồi tình nhân đi, phim ma được không?”

Vân Miểu: “Bớt chiếm hời của em đi.”

Lục Chinh: “Miểu Miểu, trước kia Vân Chinh đã gọi anh là bố rồi, em không cho anh một danh phận có phải không ổn hay không?”

Vân Miểu: “Anh có thể giữ mặt mũi chút không…”
Chương trước
Chương sau