Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Hoàng Hậu, Trẫm Muốn Thị Tẩm

Chương 3

Chương trước
Chương sau
Gương mặt Kiều Tiệp dư giống như hoa đào, môi hàm xuân mật, lông mibuông xuống, một đôi tay nhỏ bé không biết để vào đâu mới tốt.
Cố Song Huyền gặp nhiều nữ tử bộ dáng xinh đẹp khiếp nhược, cũng lơđễnh, chỉ trấn an hai câu, đang định vùi thân xuống, ngoài điện vang lên một giọng hét to đến bể ống: “Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương sắpsinh.”
Cố Song Huyền nghiến răng nanh, chậc chậc, sinh cái gì sinh? Nơi này tiểu hoàng thượng của hắn sắp nấu chín.
Hắn tự tay vòng ra sau cổ Kiều Tiệp dư, dùng sức kéo, cái yếm đangtreo liền lỏng lẻo, uyên ương hồng hồng dán tại ngực trơn trơn, còn cảmgiác vui sướng.
Kiều Tiệp dư khiếp đảm hướng chỗ sâu trong giường rút lui, nhu nhược gọi: “Hoàng… Hoàng Thượng…”
Cố Song Huyền nghiêm mặt, mười phần sắc lang: “Kêu trẫm lục lang.”
Kiều Tiệp dư kinh hỉ đan xen, mũi chân nhẹ nhàng cọ xát bắp đùi hắn,lập tức hăng hái lui đến dưới mông. Cả người như con thỏ nhỏ vân vêthành một đoàn, ra sức ngửa đầu, mềm nhũn. Cố Song Huyền móng vuốt dàira, nội tâm lang sói kêu gào, đứng dậy sắp bổ nhào vào nàng…
Trong điện, cách một cánh cửa, lại một lần nữa vang lên giọng công công: “Hoàng Thượng, tam hoàng tử sắp sinh ra .”
Hứ, hắn chỉ có hai hoàng nhi, tam hoàng tử đến từ nơi nào.
Thân thủ chụp tới, nhanh chóng đem váy lót của tiểu bạch thỏ mở ra, bàn tay lớn ma sát mu bàn chân tiểu bạch thỏ, chậc chậc, thực tinh tế.
“Hoàng Thượng!” Tiếng gọi to đến phá cổ họng dây dưa không ngớt ở bên tai. Thái giám tay sai của Hoàng hậu nương nương –Tiểu Quái Tử đứng ởđầu giường, dập đầu nói: “Hoàng hậu nương nương đã lâm bồn .”
Tay Cố Song Huyền còn đang đặt trên chân tiểu bạch thỏ dừng lại, nói: “Đã biết.” Nhìn ý tứ của hắn là không định rời đi. Tiểu Quái Tử bĩumôi, âm thầm suy nghĩ hết thảy đều như hoàng hậu sở liệu, biết HoàngThượng vô luận thế nào đều phải cho hoàng hậu chướng ngại thì trong lòng mới thoải mái. Lâm bồn là đại sự, cho dù ở hoàng cung cũng là mẫu tửphải đi một vòng Quỷ Môn quan, lúc nào cũng có khả năng một xác haimạng, Hoàng hậu nương nương lại là lần thứ nhất mang thai, càng thêmgian nan.
Hoàng thượng không đến, để chó cắn hắn đến! Trước đấy lĩnh mệnh, hoàng hậu đã dặn dò như thế.
Hoàng hậu nuôi dưỡng chó ngao bất động là hắn, như vậy, làm một gã tiểu thái giám được tin cậy, hắn cũng có tuyệt chiêu.
Tiểu Quái Tử âm thầm thở dài, vì người mới đến là Kiều Tiệp dư nhỏmột giọt nước mắt cá sấu, sau đó, từ trong tay áo của mình lấy ra mộtcái lồng sắt nhỏ chạm rỗng, đem cửa nhỏ bên trên mở ra một tiếng, ‘Hưu’, bên trong một con chuột mập mạp vui vẻ xông ra, trực tiếp chạy tới dưới váy Kiều Tiệp dư.
“A ——!” Kiều Tiệp dư kêu lên sợ hãi đúng như ý nguyện của người nào đó, vung chân đá đả.
“A…” Hoàng đế đang bị sắc mê hoặc liền ngộ thương.
Cố Song Huyền ôm mệnh căn của mình, run rẩy chỉ vào Tiểu QuáiTử: “Ngươi, ngươi mới vừa nói cái gì?”
“Nô tài nói, hoàng hậu chuẩn bị sinh cho Hoàng Thượng tam hoàng tử . Hoàng hậu có lệnh, thỉnh Hoàng Thượng đi tới Phượng Huyền cung.”
Cố Song Huyền ra vẻ trấn định hỏi: “Nàng đã sắp sinh?”
Tiểu Quái Tử lui ra phía sau từng bước, cung kính nói: “Vừa mới đau bụng sinh.”
Cố Song Huyền trầm giọng, hỏi lại: “Truyền Thái y không?”
Tiểu Quái Tử nhịn không được lui thêm vài bước nữa, thân mình dừng ở sau bình phong bát bảo, khom người: “Truyền.”
Cố Song Huyền bỗng nhiên cầm một cái gối kê ở đầu của hắn ném: “Hoàng đế còn chưa vội thái giám đã vội, ngươi rốt cuộc là con dân Đại Nhạnhay nô tài Hạ gia?”
Tiểu Quái Tử phù phù một tiếng quỳ trên sàn nhà, lồng sắt nhỏ lăn rachỗ tấm mành, mành hoa mai hồng, cái lồng nâu đậm, ở một chỗ hoà hợpvới nhau như máu lỏng xâm nhuộm. Ánh mắt Cố Song Huyền nhấp nháy, chỉcảm thấy chỗ sâu nhất trong lòng có cái gì bị cắt đứt đi ra. Hắn liềnxốc lên làn váy của Kiều Tiệp dư, không thấy bóng dáng con chuột, lạinhìn trái phải xung quanh.
Kiều Tiệp dư chỉ vào mép giường, trong đầu buồn bực nhìn con chuột: “Ở nơi này!”
Cố Song Huyền trừng nàng một cái, đau đớn cùng kinh hoảng thoángchốc, lấy tay bắt, đã túm được đuôi con chuột. Con chuột nhỏ màu trắnggiãy dụa trên không trung kêu chít chít, ánh mắt sợ hãi , phía sau nólà nữ tử cũng đồng dạng run rẩy, mềm mại đáng yêu. Tùy tay vung, đem con chuột ném vào ót Tiểu Quái Tử: “Rất gầy.” Ánh nến tối lại, người đã đixuống giường, không hề nhìn về phía tiểu bạch thỏ nhu nhược khóc lóc.
Rất gầy, là muốn Tiểu Quái Tử nuôi cho béo hơn? Tiểu thái giám quỳtrên mặt đất tự kết luận. Không kịp ngẫm nghĩ nữa, lại thông minh đứnglên hầu hạ Hoàng Thượng mặc quần áo, cài xong đai lưng, kim quan cònchưa mang, Cố Song Huyền đã vội vàng đi, bước nhanh tới cửa đại điện.Dừng một chút, quay lại ngắm nữ tử đang khóc đến lê hoa đái vũ trêngiường, càng xem càng thấy quen mắt, càng xem trong lòng càng phát rabuồn khổ.
Chân thật, rốt cuộc không phải người kia.
Nếu nàng chịu yếu thế đối với hắn, hắn cũng không tội gì làm khổ nàng.
Yếu đuối, hình như là trời sinh Hạ Lệnh Thù đã bị thiếu hụt. Cho dù là lúc sinh nở một đường sống chết, nàng vẫn dùng ngữ khí bình tĩnhtuyệt đối để nhắc nhở hắn: làm hoàng đế, ngươi có trách nhiệm cùng nghĩa vụ làm bạn ở bên cạnh hoàng hậu.
Lạnh lùng đến mức làm người ta hận, cao ngạo đến mức người ta ghentỵ, còn làm cho hắn không thể không trở thành quân cờ trong bàn cờ củanàng.
Đoàn người rõ ràng cước bộ bối rối, bên ngoài xem ra cũng thấy runrẩy, chậm chạp đi đến Phượng Huyền cung. Thái Hậu cùng đội ngũ cũngmang đèn đuốc sáng trưng từ một đầu khác chạy tới, mẫu tử hai mặt nhìnnhau, Cố Song Huyền lên tiếng tiếp đón, để Thái Hậu vào cung điện trước, chính mình đuổi kịp sau.
Trương ma ma cùng Phương ma ma là vú nuôi đi theo Hạ Lệnh Thù, từ lâu đã đi nội điện, các Thái y cách một tầng sa mỏng để nghe mạch, nhóm ynữ sai người chuẩn bị nước ấm đâu vào đấy, nhìn thấy dược vật cácloại…, nơi nơi đều là thân ảnh bận rộn.
Cố Song Huyền chưa từng gặp cảnh nữ tử sinh con, đột nhiên nhìn thấynhiều người đi lại trong cung điện, mặt ai cũngcó vẻ thận trọng cùngkhẩn trương, tâm không khỏi níu chặt, trên mặt lại không biểu lộ mảymay, sai người dâng trà, ung dung tán gẫu cùng Thái Hậu.
Thái Hậu là mẹ ruột của Triệu vương, là tỷ muội với Tĩnh An Thái Hậuđã qua đời. Ở thời điềm đại hoàng tử bức vua thoái vị, Tĩnh An Thái Hậubị người ta hại chết, Hoàng Thượng ghi nhớ những cống hiến của Triệuvương với Đại Nhạn triều, hơn nữa Hiền phi mưu hại Tĩnh An Thái Hậu cũng bị Thục phi ra lệnh tử hình, sau khi lên ngôi, mới phụng Thục phi khiđó lên làm Tĩnh Thục Thái Hậu, bảo dưỡng ở hậu cung.
Hai người trước kia cũng là mẹ hiền con thảo, hiện tại Thái Hậu mộtlòng lo lắng cho hoàng hậu đang lâm bồn, Cố Song Huyền miễn cưỡng duytrì cuộc nói chuyện không nổi, không bao lâu liền trở nên trầm mặc.
Nội điện trừ bỏ tiếng các Thái y nhỏ giọng thảo luận về phương thuốc, thanh âm y nữ nhẹ nhàng phân phó, quả thực không hề có tiếng Hạ LệnhThù kêu đau. Cho dù là Cố Song Huyền hắn cũng mơ hồ có điểm lo lắng,nhớ tới tỷ tỷ của hoàng hậu là Hạ Lệnh Ngọa lúc sinh con kêu thảmthiết, chỉ cảm thấy quái dị.
Đứng dậy đi hai bước, gọi cung nữ hỏi: “Hoàng hậu thân mình hiện giờ như thế nào?”
Cung nữ bị vẻ hung ác của Cố Song Huyền làm hoảng sợ, lắp bắp trảlời: “Hoàng hậu không chịu phát ra tiếng, bọn nô tỳ cũng không biếtngười… Người rốt cuộc đau đớn bao nhiêu, chính là, bụng hoàng hậu độngtĩnh rất lớn, nước ối chảy hơn phân nửa , Thái y nói, nói…” Còn chưa nói xong, Trương ma ma đã đi ra, hai mắt đỏ bừng bẩm báo với Thái Hậu:“Nương nương nói mình không được, sai người đi Hạ phủ mời Triệu vươngphi, người có di chỉ muốn dặn dò.”
“Cái gì, cái gì?” Cố Song Huyền kêu lên sợ hãi, lên tiếng xong mớiphát hiện tiếng nói của mình có điểm tàn tạ, trong giọng nói lộ rahoảng hốt giống như một dây đàn bị đứt, phát ra tiếng vọng ong ong. Hắnchắp hai tay sau lưng, cực lực xem nhẹ bề ngoài run rẩy, bình tĩnh hỏi:“Hoàng hậu không phải đang tốt sao, dặn dò di chỉ cái gì. Ngươi là vúnuôi của nàng, nói chuyện phải biết kiêng kị.”
Trương ma ma là nô tài hồi môn của Hạ Lệnh Thù, hết sức rõ ràngchuyện tình giữa Hoàng hậu và Hoàng thượng, vì thế không sợ hãi, biểutình còn lãnh đạm hơn cả Hoàng đế , nói: ” Từ lần trước, sau khi nươngnương bị người hạ độc, cho đến bây giờ chưa từng dễ chịu. Sợ đem độc sót lại truyền cho hoàng tử trong bụng, đích thân ra lệnh cho các Thái ydùng dược đè xuống độc tính ở phế phủ (phổi). Sau đó HoàngThượng ra lệnh cho nương nương rời cung tới nơi khác ở tạm, nơi đấy lạilà chỗ chuyên dùng nghỉ hè, không gian thoáng mát, mỗi ngày nương nươngđều ho khan không ngừngnhưng vẫn lui tới Hoàng Ương điện thẩm tra việchọc của các hoàng tử công chúa, thân mình từ lâu đã không chịu nổi gánhnặng. Hôm nay bị kích thích, sau khi trở về đã nói ngực đau, sớm đi ngủ . Bọn nô tỳ cứ nghĩ sẽ không có chuyện gì, sao biết bất ngờ lâm bồn, lúc nãy Thái y bắt mạch, hỏi nương nương là bảo vệ người hay đứa nhỏ.”
Hôm nay kích thích là cái gì? Chỉ có hai chuyện, chuyện thứ nhất làtuyển tú nữ, chuyện còn lại tự nhiên là Cửu vương gia nói trước mặtnàng. Người nào không biết Hạ gia là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, HoàngThượng muốn khai đao với nhà mẹ nàng hiển nhiên cũng là đã tính toánxong việc vứt bỏ hoàng hậu, kinh sợ xuất hiện làm ảnh hưởng tới thai khí cũng là bình thường.
Cố Song Huyền ấp úng không nói.
Thái Hậu ở một bên nói: “Hoàng hậu thân mình vẫn cường kiện, mặc dùlà mang thai lần thứ nhất cũng không đến nỗi mẫu tử âm dương cách trở.”
Trương ma ma đối với những gì Thái Hậu nói chỉ thở dài: “Vốn là không ngại. Chính là, ” nàng nhìn chằm chằm Cố Song Huyền, phẫn nộ bên trong không sao che dấu nổi: “Mới vừa rồi Tiểu Quái Tử đi tìm Hoàng Thượng,bị người ngăn ở bên ngoài lâu đến nửa canh giờ, chỉ nói hôm nay là đêmKiều Tiệp dư động phòng hoa chúc, làm hoàng thượng mất hứng không tốt.Tiểu Quái Tử quay lại nói, độc tính vẫn bị áp chế trong cơ thể hoàng hậu liền phát tác.”
Thái Hậu cùng Cố Song Huyền sắc mặt đại biến, Trương ma ma tiếp tụcnói: “Các Thái y nói, nước ối mau hết, nếu còn sinh không được, sẽ mổbụng đem đứa nhỏ lấy ra. Nói vậy, tính mạng hoàng hậu tất nhiên là…” Làcái gì, đã không cần nói rõ .
Thái Hậu hốc mắt ửng đỏ, khoát tay: “Đi mời Triệu vương phi cùng HạLê Thị vào cung, còn cả Hạ gia tam phòng đại công tử, đúng rồi, thiếuchủ Liễu gia cũng mang đến. Làm cho bọn họ toàn gia gặp mặt lần cuốicùng.”
Cố Song Huyền nhìn Trương ma ma kiên quyết phân phó người xuất cung,che giấu bàn tay siết chặt dưới ống tay áo. Một lúc lâu mới nói: “TháiHậu, trẫm muốn đi xem nàng.”
Thái Hậu thấy hắn vẫn còn có thể khắc chế lời nói và hành động, bấtgiác tâm lạnh, rốt cuộc không phải là con trai ruột của mình, nàng cũngkhông nên nhiều lời, chỉ gật đầu.
Hạ Lệnh Thù nằm ở trên giường chạm khắc long phượng, màn che đỏ thẫmcàng làm nổi bật gương mặt nàng có vẻ diễm lệ mất tự nhiên. Cách mànche, hắn có thể nhìn thấy bụng nàng dưới lớp áo mỏng đang dao động kịchliệt, đó là biểu hiện đứa nhỏ giãy dụa muốn sinh ra. Nhất định là rấtđau, Hạ Lệnh Thù lại cắn răng đến chảy máu cũng không rên một tiếng, cốchấp làm cho người ta đau lòng.
Các cung nữ nhìn thấy Hoàng Thượng tiến vào, giật nảy mình, các Thái y là người đã quen cảnh sinh ly tử biệt, nhìn Hoàng Thượng, trên khuônmặt trắng muốt là ánh mắt đờ đẫn, liền hiểu duyên cớ, không lên tiếngchào hỏi, sai các cung nữ lui xuống. Nhóm Thái y đều núp ở bình phongbên ngoài, nhỏ giọng bàn bạc chi tiết việc mổ bụng.
Phương ma ma nắm tay Hạ Lệnh Thù, nói: “Nương nương, hoàng thượng tới.”
Trên mặt Hạ Lệnh Thù là mồ hôi cùng nước mắt, nàng từ từ nhắm haimắt, quay đầu đi không nhìn hắn. Cố Song Huyền đứng ở đầu giường, nhìnnàng từng đợt đau đến co rút, trên bụng rõ ràng có thể nhìn thấy taychân đứa nhỏ vạch lên cái bụng, tựa hồ dùng sức một chút là có thể phá thủng da. Bởi vì trúng độc, từ khe hở vạt áo đang mở rộngcó thể thấyxương quai xanh hiện lên màu xanh, có lẽ đợi cho chất độc lan tràn đếntoàn thân, chính là thời điểm nàng bị mất mạng.
Ma xui quỷ khiến, theo theo bản năng hắn đưa bàn tay đặt lên trênbụng, cùng đứa nhỏ chưa ra đời ở bên trong chào hỏi. Một thoáng chốc, có thể cảm giác dưới da thịt có tay nhỏ bé chạm vào đây, ấm áp, run run,nho nhỏ, ấm áp từ trong lòng bàn tay lan tràn đến đáy lòng, sau đó, mộtbàn chân đá mạnh đến, hắn sợ tới mức lập tức thu tay, bên tai truyền đến tiếng kêu của Hạ Lệnh Thù. Hắn đưa tay muốn an ủi, giơ đến giữa khôngtrung liền ngừng lại.
Hạ Lệnh Thù vất vả thở một hơi, nhẹ giọng gọi: “Nước…”
Cố Song Huyền nghe hai lần mới hiểu được, nhìn hai bên không cóngười, đành phải tự mình rót cho nàng một chén trà, Hạ Lệnh Thù đã không có thần chí, càng không ngừng ứa ra mồ hôi lạnh, một lúc gọi ‘Mẫuthân’, một lúc lại bảo ‘Tỷ tỷ’, lại cách một chút ngay cả ‘Cha’ cũng hôlên. Cổ tay Cố Song Huyền run rẩy, bát trà cũng bưng không được. Phụthân Hạ Lệnh Thù bởi vì giúp nạn thiên tai mà bị ôn dịch, ở đầu đêm 30về nhà mấy ngày liền mất . Trước khi ông chết, hắn làm con rể lại không đi thăm một lần, thậm chí ngay cả một tiếng an ủi với Hạ gia cũng không có, là kẻ mười phần bất trung bất hiếu.
Hạ Lệnh Thù gọi cha nàng, biểu thị cái gì, hoặc là, trong lúc hôn mê nàng nhìn thấy gì?
Mây đen phủ đầy, tự dưng khiến toàn thân hắn rét run, một tay bưngnước trà, một tay lay động Hạ Lệnh Thù. Hắn không biết cách chiếu cố ai, cũng chưa từng thấy người khác chiếu cố như thế nào, chỉ biết lung laynàng, kêu nàng tỉnh lại. Hạ Lệnh Thù mơ mơ màng màng nhìn ảo ảnh ở đỉnhđầu, giơ tay nắm vào hư không, thấp giọng gọi: “Lục lang…”
Cố Song Huyền sửng sốt, sau đó chợt thấy quen thuộc. Lục lang, là lúc ban đầu hai người còn thân mật, lúc Hạ Lệnh Thù hờn dỗi đều thích gọinhũ danh của hắn. Mỗi khi nàng nhỏ giọng nỉ non, mặc kệ hai người có mâu thuẫn lớn đến đâu, hắn đều không nhịn được mềm lòng để nàng muốn gìcũng được.
Nước mắt Hạ Lệnh Thù dính ướt lông mi, bàn tay gầy trơ cả xương bắtvài lần không chạm tới hắn thì vô lực buông xuống giường, hơi cong lại : “Mẫu hậu… từ từ, ta theo ngươi đi, để cho đứa nhỏ lưu lại, mẫu hậu…Ngài dù sao cũng phải để ta sinh cho Lục lang đứa nhỏ… Một mình ta sẽtheo ngươi đi…”
Mẫu hậu, người có thể được Hạ Lệnh Thù gọi như vậy chỉ có mẹ ruột hoàng thượng -Tĩnh An Thái Hậu.
Hạ Lệnh Thù, thật sự sắp chết sao?
Nàng bị phi tử hạ độc không chết, bị Hiền phi đuổi giết cũng không chết, cuối cùng lại bởi vì con của hắn mà chết sao?
Trong thâm cung, tiếng đồ sứ rơi xuống vang lên quanh quẩn trong cung điện trống rỗng.
Thái Hậu hơi mở mắt ra, nghe tiếng Cố Song Huyền như rắn phun, khàngiọng gầm nhẹ: “Mẫu tử đều phải sống, nếu không, tất cả các ngươi sẽchôn cùng hai người họ.” Lão nhân gia vừa nâng mắt, liền nhìn thấy trênkhóe miệng Trương ma ma hiện lên ý cười
Chương trước
Chương sau