Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Hoa Tàn (Tình Địch Cũ)

Chương 62: Đêm Náo Loạn

Chương trước
Chương sau
Nó đúng hơn là một sự may mắn mà Phí Anh không thể không cảm thấy biết ơn ông trời. Nếu không phải bọn chúng đưa cậu đến công trình này thì chắc là mọi sự cũng không cứu vãn được. Nếu như chúng kiên nhẫn hơn mà đem cậu đến một nơi vắng vẻ khác, ma không hay quỷ không biết thì chắc chắn sẽ không có màn đánh trả quyết liệt như bậy giờ.

"Phải làm sao đây?"

"Làm sao là làm sao? Chuyện này để đến tai giám đốc dự án thì không yên đâu."

"Dự án Kỳ Sơn Lý Gia này mãi mới được cấp phép xây dựng. Xong việc rồi cũng không thèm ngó ngàng gì để cho người ngoài vào đây làm loạn. Tôi nói có ai đó mà tọc mạch to nhỏ với sếp lớn thì cả đám ăn đủ."

Phí Anh trong lúc hăng tiết cũng nghe ra được cái tên Kỳ Sơn Lý Gia trong lời những người đang vây quanh trận chiến. Cậu không hận bọn họ sao không vào phụ mình đánh một chút mà hận vì tại sao lại tạo ra hỗn chiến ở dự án mà nhà họ Lý làm chủ đầu tư. Hơn nữa, Kỳ Sơn Lý Gia cũng là dự án xây dựng đầu tiên mà Diệp Châu nắm vai trò quản lý. Cậu cũng không biết việc này sẽ làm ảnh hưởng đến hắn như thế nào nhưng nếu để người nhà họ Lý biết là cậu ở nơi này làm loạn thì ác cảm sẽ lại tăng lên gấp bội.

"Báo cảnh sát đi!"

"Khoan đã! Đừng báo cảnh sát."

"Đừng báo cảnh sát!"

Phí Anh và cả bốn tên kia cùng nhau lên tiếng ngăn cản người của công trình báo cảnh sát. Nhưng thời điểm mà họ chịu dừng lại thì cũng đã quá muộn rồi. Chuyện đánh nhau này đã kinh động đến nhiều người và nhất là Phí Anh còn dùng cây đánh cho hai tên trong băng đảng này bị thương cũng không nhẹ.

"Có người bị thương rồi."

"Là nó làm, nó là người gây ra thương tích."

Phí Anh từ nạn nhân biến thành tội nhân khi mà trong một phút quá nóng nảy đã khiến người khác bị thương. Cậu cũng không dám nói với người khác rằng trước khi bọn họ tìm đến thì cậu suýt nữa là nãn nhân của một vụ cưỡng hiếp. Mà có khi nói ra sẽ chẳng ai tin đâu, bởi vì họ không bao giờ tin rằng một nam nhân lại có thể bị đám đàn ông khác muốn giỏ trò đồi bại. Nếu nói ra sự thật chỉ e là làm trò cười cho thiên hạ, cảm thông thì ít mà cười nhạo và khinh bỉ thì nhiều.

"Anh hai!"

"Có chuyện gì mà khuya khoắt thế này lại gọi rồi? Xảy ra chuyện gì?"

"Em đánh nhau với người ta, hai kẻ bị thương rồi."

Phí Anh gọi điện thoại cho Phí Dĩnh để nhờ can thiệp. Thật đúng lúc, Phí Dĩnh giờ này còn đang nhún nhảy trên giường với Diệp Phong ở căn hộ ở ngoại ô. Vừa nghe cậu nói thì mọi thứ đều miễn cưỡng dừng lại, Phí Dĩnh xem như cả người bỉn rủn hết cả, không còn tâm trí để mà giao hoan nữa.

"Sao thế?"

"Anh Anh bị người ta đánh. Bây giờ em phải đến đó để giải quyết cho nó nếu không sẽ lớn chuyện."

"Ở đâu?"

"Khu dự án Kỳ Sơn Lý Gia."

Diệp Phong cũng bất đắc dĩ theo Phí Dĩnh đến nơi xảy ra chuyện. Hai kẻ bị thương được người ta đưa đến cấp cứu rồi, hiện tại cảnh sát cũng đang có mặt để giái quyết ẩu đã giữa hai bên.

"Anh Anh!"

"Anh hai...anh cả...anh cũng đến sao ạ?"

Diệp Phong nhìn Phí Anh cả người trầy trụa, tả tơi thì nhíu mày. Thái độ này của anh khiến cậu không biết phải cư xử như thế nào cho phải. Trong đầu cậu chỉ nghĩ rằng mình đang làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của nhà họ Lý cho nên cũng cảm thấy có lỗi mà cúi đầu không dám nói gì nữa.

"Sếp tổng! Thằng oắt này với mấy người kia có xích mích rồi kéo nhau vào công trình vừa hoàn thành của chúng ta giải quyết. Chúng tôi cũng không định báo cảnh sát nhưng mà tính chất vụ việc đã trờ nên nghiêm trọng cho nên..."

"Sao không cản nó lại mà để cho nó đánh đến mức này?"

"À...cái này là vì...chúng tôi cũng vừa mới biết chuyện thôi nên không kịp ngăn cản trước khi sự việc đi quá xa thế này."

Diệp Phong nhìn người quản lý dự án đang không ngừng đổ hết trách nhiệm lên người Phí Anh thì nhíu mày không hài lòng. Anh chưa muốn truy xét trách nhiệm của bọn họ vội mà chỉ lên tiếng cảnh cáo trước.

"Chỉ với việc để người ngoài tự ý vào đây giải quyết mâu thuẫn thì đã là một sai phạm lớn rồi."

"Vâng! Đó là lỗi của chúng tôi."

"Ngày mai tôi sẽ trích xuất camera giám sát ở đây để xem thử rốt cuộc mọi thứ có như các người nói hay không? Chỉ với việc một đống người giám sát nhưng lại không thể quản nổi một vụ ẩu đả để dẫn đến hậu quả nghiêm trọng thế này đã là chuyện khó tin rồi. Nếu để tôi biết các người đứng ở ngoài xem vui, mặc kệ cho họ đánh nhau ở đây thì đừng có trách."

Xem ra lời của Diệp Phong còn nặng đô hơn cả cảnh sát có mặt ở đây. Anh hoàn toàn có thể dàn xếp vụ này trong nháy mắt và nó cũng không đủ khả năng làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Lý gia. Tuy nhiên những việc tương tự như vậy cần phải sớm loại bỏ ngay từ bây giờ nếu như không muốn xảy ra những rắc rối không đáng có trong tương lai.

Phí Dĩnh đã gặp riêng cảnh sát để thương lượng cho Phí Anh. Anh ký cam kết sẽ bồi thường tiền viện phí cho những kẻ bị cậu đả thương nhưng với điều kiện sau khi anh làm sáng tỏ nguyên nhân.

"Cái này là chắc chắn rồi, chúng tôi sẽ phối hợp để điều tra rõ nguyên nhân sự việc. Nếu như cậu đây là tự vệ chính đáng thì sẽ không phải bồi thường thiệt hại. Còn nếu như sự việc như lời tố cáo của họ thì sẽ có mức ná phạt phù hợp."

"Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh!"

Phí Dĩnh thương lượng với cảnh sát xong thì mới đến chỗ Phí Anh mà nhìn cậu thở dài.

"Rảnh quá phải không?"

"Không như anh nghĩ đâu."

"Nói sau đi! Trước tiên đến bệnh viện xem qua vết thương một chút rồi anh đưa về. Nói cho Diệp Châu biết chưa?"

Phí Anh lúc này vừa lắc đầu vừa rơi nước mắt. Cậu mím môi thật chặt để ngăn không cho bản thân mình trở nên yếu đuối trước Phí Dĩnh. Nhưng mà mọi cố gắng cũng trở nên vô nghĩa khi mà cậu được anh trai ôm vào lòng trấn an.

"Không sao hết! Không có khóc! Đánh người ta ra nông nỗi đó rồi còn ấm ức làm gì?"

Phí Dĩnh nói xong câu đó thì cũng cảm thấy chưa cam tâm mà ghé sát vào tai Phí Anh nói nhỏ.

"Làm tốt lắm! Hôm nay mày đánh chúng nó ra bã thì anh cũng lo được cho mày. Yên tâm đi! Anh sẽ điều tra rõ mọi thứ sau đó bón cho chúng nó tí hành để ngày ngày nằm ác mộng."

"Anh..."

"Suỵt! Đừng có nói với ai cả, anh đây đéo thể nhịn được khi thấy chúng nó hội đồng mày. Cho dù mày không muốn thì anh cũng phải cho chúng nó biết tay. Tiên sư chúng nó!"

Phí Anh lúc này mới khóc lớn, cậu ôm chặt Phí Dĩnh không buông sau đó thì nấc lên từng tiếng nghẹn ngào làm Diệp Phong cũng không thể không để ý.

"Đưa nó đi bệnh viện đi."

"Vâng!"

Phí Anh lúc này hoàn hồn rồi mới nhìn đến Diệp Phong sau đó mới nhìn đến Phí Dĩnh mà hỏi.

"Nhưng mà sao hai người lại đến cùng lúc vậy? Anh nói cho anh cả biết sao?"

"Ừ thì..."

"Không phải là lúc tò mò đâu, mau lên xe anh đưa đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào. Trông cái mặt này mà đánh nhau không chừa một ai thế hả?"

Phí Anh được đưa đến bệnh viện kiểm tra vết thương. May mắn là cậu không có vết thương nào nghiêm trọng cả, đa số là tổn thương ngoài da. Cậu cũng không dám khoe khoang là ban nãy khi mà hai ông anh này chưa đến thì cậu cầm cả một thanh cọc dài mà đánh bọn người kia đâu. Cũng không biết lúc đó máu điên ở đâu dồn đến nhiều thế nữa, nghĩ đánh là đánh chứ cũng chẳng màng đến sống chết gì.

"Không gọi cho Diệp Châu à?"

"Không ạ! Anh ấy chắc là ngủ rồi."

Diệp Phong đứng ở một bên nghe Phí Anh nói vậy thì thở dài.

"Nó mà ngủ thì tao làm con của hai đứa mày."

Phí Dĩnh vừa nghe thấy câu này thì nhìn đến Diệp Phong với ánh mấy đầy tình tứ mà nói.

"Anh này kì ghê, tự nhiên cái đòi làm con của hai đứa nó làm gì? Lúc đó anh phải gọi em là bác à?"

"Dĩnh...có muốn anh phạt mày nặng hơn không?"

"Không muốn! Anh ác lắm, đừng có hở tí là phạt!"

Phí Anh lúc này cũng không hiểu hai người này đang nói cái gì cho nên lay lay tay Phí Dĩnh gặng hỏi.

"Anh lại làm gì để anh cả giận à? Có phải là chuyện của em không?"

"Không đâu! Anh với anh cả chơi lại trò hồi nhỏ, đứa nào làm sai thì ăn phạt đó mà."

"Thế anh toàn sai à? Anh cả có khi nào sai không? Nếu có thì bữa nào cho em tham gia với, em cũng muốn một lần phạt anh cả."

Diệp Phong nghe qua lời này của Phí Anh mà nóng ran cả mặt. Quả nhiên làm anh lớn cũng không dễ dàng gì, suốt ngày phải đi theo sau giải quyết vấn đề cho em út lại còn phải ngậm đắng nuốt cay nghe chúng nó chuyện ở trên trời.

"Cái này mày và Diệp Châu không được phép chơi."

Giữa đêm, Phí Anh được Diệp Phong và Phí Dĩnh đưa về tận nhà. Cậu cũng không quên ghé tiệm canh hầm kia mua cho Diệp Châu một phần lớn. Cậu cũng không cho phép hai người kia nói chuyện này cho hắn biết mà muốn tự mình xử lý.

"Anh cả đưa anh Dĩnh về nhà giúp em với."

"Mau vào đi! Anh cũng phải về đây, nhớ uống thuốc đầu đủ biết chưa."

"Vâng! Cảm ơn anh!"

Sau khi Diệp Phong lái xe đưa Phí Dĩnh rời khỏi thì Phí Anh mới trở vào nhà. Trong nhà tối đèn nhưng cậu biết là Diệp Châu vẫn chưa ngủ. Hắn thấy cậu về muộn cũng không gọi chắc là nghĩ cậu lại qua lại với Trần Kính Đằng. Dạo gần đây hai người rất hay xảy ra chiến tranh lạnh mà hầu như lần nào cũng là về vấn đề liên quan đến Trần Kính Đằng cả.

"Anh ngủ chưa?"

"Ngủ rồi!"

"Ngủ rồi mà sao còn lên tiếng được? Em mua canh hầm cho anh, chưa ngủ thì dậy ăn đi, em hâm nóng lại cho."

"Không ăn!"

Diệp Châu nằm ở trên giường, giọng có chút mỏi mệt mà hướng Phí Anh trả lời đầy lạnh nhạt. Cậu cũng không để bụng hắn mà tự động bật đèn bếp hâm nóng canh cho hắn. Sau khi chuẩn bị mọi thứ tươm tất cậu cũng lẳng lặng đi tắm rửa mà chẳng hề kêu than lấy nửa lời. Xem như chuyện vừa xảy ra chưa từng tồn tại vì cậu không muốn hắn lại bận tâm thêm chuyện gì nữa.

"Anh dậy ăn đi, em đi tắm rồi đi ngủ."

"Đã nói là không ăn!"

"Em hâm nóng rồi! Cũng vất vả lắm mới mua được nó."

Diệp Châu nắm chặt chiếc điện thoại trong tay mình mà lặng lẽ khóc. Hắn đã soạn biết bao nhiêu tín nhắn để gửi cho cậu nhưng cuối cùng cũng không gửi đi. Trước đó khi mà hắn thấy cậu về trệ đã gọi nhiều lần nhưng mà cậu không bắt máy. Hắn vừa lo lắng lại vừa giận dữ đến tuyệt vọng, thậm chí còn nghĩ nếu cậu xảy ra chuyện thì hắn cũng chẳng còn thiết sống nữa.

Phí Anh ở trong nhà tắm cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy. Cậu nhìn trong gương thấy từng vết thương trên người mình đỏ ửng lên thì không ngăn được tâm trí nhớ lại chuyện vừa xảy ra. Đến bây giờ cậu vẫn còn sợ và cậu cũng không thể tin là mình đã thoát được một cách kì diệu như vậy.

Chai sữa tắm bị dốc xuống gần một nửa chỉ vì Phí Anh muốn đem nó tẩy rửa hết những ô uế bám lên trên người mình. Nghĩ lại mấy tên đó chạm vào cậu lại muốn nôn. Cái cảm giác bị xâm phạm đó khiến cậu vừa ghét bỏ, vừa hận lại vừa muốn quên đi nhưng mà không được. Lúc này cậu chỉ muốn ôm Diệp Châu, muốn nhõng nhẽo với hắn một chút nhưng mà chẳng hiểu sao lại không có can đảm làm.

"Anh Anh!"

"Sao thế? Anh đã ăn chưa?"

"Em ở trong đó lâu quá! Khuya rồi đừng có ngâm nước, sẽ bệnh đấy."

Phí Anh nghe Diệp Châu nói ở bên ngoài mà không kìm được khóc rồi. Cậu cảm thấy tủi thân vô cùng khi mà cuộc đời mình lại có ngày trở nên bế tác đến vậy. Trốn đi cũng không được mà ở lại cũng không xong vậy nên cứ phải gồng mình lên để chống cự với đủ thứ khó khăn không lường trước được.

Diệp Châu vẫn cứ kiên trì ở ngoài cửa gọi khiến Phí Anh cũng không thể giấu mình mãi trong nhà tắm ẩm ướt được nữa. Ban nãy cậu lựa bộ đồ ngủ kín đáo nhất của mình mặc vào để che đi những vết thương ban nãy. Dù sao thì cậu cũng phải mạnh mẽ trước mặt hắn để không cảm thấy mình bị lép vế. Thứ hai nữa là cậu thực sự không muốn hắn phải lo lắng cho cậu một chút nào cả.

"Em xong rồi đây."

"Lai khô người chưa?"

"Rồi! Anh đã ăn chưa?"

Diệp Châu nhìn Phí Anh lắc đầu sau đó lại nắm lấy tay cạu mà dẫn đến chiếc bàn ăn để sẵn tô canh hầm còn nóng kia.

"Ngồi xuống đây!"

"Để làm gì?"

"Cùng ăn!"

Diệp Châu vẫn còn rất bức bối trong người vì ngày hôm nay Phí Anh đã về trễ mà không thèm nhắn cho hắn. Hại hắn ngủ không được lại còn nghĩ đến chuyện chết đi. Hắn đang giận nhưng mà lại không chịu nói ra, cứ thế mà đối xử với cậu nhẹ nhàng như thường ngày.

"Mặt làm sao đây? Sao lại có vết bầm đỏ?"

"Hôm nay lúc em làm việc không may bị va vào máy nên nó bầm thôi."

"Va vào máy nào mà đến mức này? Em đã gặp chuyện gì ở bên ngoài?"

Phí Anh cật lực lắc đầu cho nên Diệp Châu cũng không hỏi thêm nữa. Hắn nghĩ là hắn sẽ tìm hiểu mọi thứ vậy nên lúc này hắn sẽ không ép cậu phải nói, cậu tự nguyện nói ra có lẽ sẽ tốt hơn.

"Há miệng ra anh đút canh cho."

"Anh ăn đi! Em mua nó cho anh tẩm bổ mà."

"Anh không muốn ăn một mình."

Phí Anh ngoan ngoãn há miệng ra cho Diệp Châu đút canh. Từ đầu tới cuối ánh mắt của cậu không hề dời khỏi gương mặt của hắn. Mỗi lần nhìn hắn cậu lại có cảm giác dường như bản thân đã yêu hắn nhiều hơn một chút. Làm sao mà cậu lại cứ thương hắn trong khi tâm trí lúc nào cũng nghĩ là hắn đang lừa gạt mình. Cái này có lẽ là sự ngu dốt mà cậu tự gán cho mình. Càng dặn lòng không đươc tin tưởng hắn quá nhiều thì lại thương đến không thể dừng lại được.

"Diệp Châu!"

"Ừm..."

"Có phải anh đang gận em không? Hôm nay em đã không nghe cuộc gọi của anh, rất nhiều lần."

Diệp Châu nghe Phí Anh hỏi như vậy thì cũng không vội trả lời. Hắn vẫn cứ đều đặn đút canh cho cậu rồi lại bày ra vẻ mặt bình tĩnh mà nói.

"Anh giận nhưng mà nó không đáng là bao cả, anh lo lắng cho em đến nỗi còn nghĩ là sống không nổi. Sợ em xảy ra chuyện gì...nếu...nếu mà em xảy ra chuyện gì thì anh sẽ..."

"Đừng nói nữa! Là em không tốt khi không nghe điện thoại của anh. Em chỉ là cảm thấy trong lòng có chút bức bối cho nên muốn yên tĩnh một mình. Vì thế cho nên em đã đi dạo một chút rời mới về nhà. Em chỉ đi một mình, không đi cùng bất cứ ai cả nên anh đừng nghĩ nhiều."

Diệp Chậu cảm thấy người nên nói câu đó là mình mới phải. Là hắn năm lần bảy lượt tạo ra sóng gió khiến Phí Anh chịu thiệt thòi. Không những vậy cậu còn bị người nhà của hắn ghét bỏ rồi nói những lời khiến cậu tổn thương. Hắn càng nghĩ càng dằn vặt nhưng lại không có cách nào giải bày ra được.

"Anh xin lỗi!"

"Xin lỗi gì chứ? Em không thích nghe đâu. Thay vì nói xin lỗi thì chi bằng mình sống tử tế một chút là được mà. Sao lại cứ phải gây ra lỗi rồi lại nói xin lỗi làm gì, nó chẳng có giá trị gì cả."

"Ừm...em nói đúng!"

Diệp Châu vẫn rất quan tâm vết bầm tím trên mặt của Phí Anh nhưng mà lại không cách nào hỏi được. Hắn cùng cậu ăn hết tô canh hầm lớn sau đó lại nhìn đến đồng hồ đã gần ba giờ sáng mà thúc giục.

"Đi ngủ thôi! Ngày mai em xin nghỉ ở nhà một ngày đi, anh không nghĩ là vết thương của em nhẹ đâu."

"Em không sao."

"Nghe lời! Em nghỉ làm một vài ngày cũng không sao cả. Nếu sợ thiếu tiền thì xài tiền của anh, đừng cố gắng làm khi cơ thể không cho phép."

Phí Anh lúc này mới cảm thấy sức chịu đựng của mình thấp đến tệ hại. Diệp Châu chỉ nói mấy câu như vậy mà cậu đã không nhịn được mà khóc thành tiếng.

"Diệp Châu! Bọn chúng ức hiếp em, bọn chúng...muốn làm hại em..."

"Là ai? Bọn chúng là ai?"

"Em không biết, em không biết đâu...huhu"

Diệp Châu xem như là đã thành công khiến Phí Anh nói ra rồi. Hắn vẫn rất ôn tồn mà ôm lấy cậu vỗ về, nhất định là phải cho cậu một chỗ dựa đủ vững chắc thì hắn mới cảm thấy nhẹ lòng.

"Cho anh xem vết thương của em."

"Không có đâu."

"Nghe lời! Anh biết là không phải chỉ có ở trên mặt không đâu. Anh ôm em mà em cảm thấy đau cơ mà."

Phí Anh không nói gì mà chỉ ôm Diệp Châu chặt thêm. Hắn cũng không nói nhiều nữa mà nhẹ nhàng cởi ảo ngủ của cậu ra kiểm tra. Ở bên trong đều là vết trầy xước, bầm tím kín hết cả người. Hắn không nói mà cứ thế nghiến răng đến độ nước mắt cũng rơi xuống.

"Đau không?"

"Một chút!"

"Anh sẽ giết chúng nó!"

Diệp Châu cởi hẳn chiếc áo ngủ của Phí Anh ra sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cậu nằm xuống mà nói.

"Nói cho anh biết, chúng nó hiện tại đang ở đâu?"

"Anh hai...anh hai đã giải quyết với cảnh sát rồi."

"Ngày mai anh đi tìm thằng Dĩnh, cho đến khi anh giải quyết xong em phải ở nhà. Em không thể đi làm với một cơ thể đầy vết thương như vậy được. Em chịu đựng được nhưng anh thì không, anh không thể nhìn em bị đối xử như vậy."

Diệp Châu càng nói càng khiến Phí Anh như chết chìm trong mật ngọt. Cậu cũng không hiểu mình bị cái gì nữa, cơ thể đang đau thế này mà lại muốn cùng hắn ân ái. Trách sao được khi mà tình yêu của cậu dành cho hắn đã quá nhiều.

"Diệp Châu! Em muốn..."

"Không được!"

"Em muốn..."

Sau đó không đợi Diệp Châu bác bỏ đề nghị, Phí Anh đã vội vàng ôm lấy hắn mà hôn. Nụ hôn này có phần ướt át vì chính sự chủ động của cậu khiến mọi thứ không thể dừng lại.

"Anh Anh..."

"Chuyện gì đó thì để mai tính đi, bây giờ em muốn anh, muốn lắm..."

"Vậy...anh sẽ nhẹ nhàng."

Ngày hôm sau, Tô Duệ nhận được tin là kế hoạch đã thất bại thì cô ta cuống cuồng tìm cách để giái quyết. Suốt một ngày trời cô ta không làm được việc gì mà chỉ đi lui đi tới trong phòng vì sợ mấy tên kia sẽ khai ra cô ta là người đứng đằng sau giật dây. Trong lòng thấp thỏm không yên cho nên cọ ta toan tính sẽ lấy lòng mẹ Lý trước để có thể xoay chuyện tình thế bất lợi thành có lợi cho mình.

Diệp Phong cũng xem trích xuất camera nhưng chỉ thấy được một chút. Quá trình như thế nào thì lại không thể thấy rõ vì nới đó vừa hay lại bị khuất tầm nhìn. Nhưng nhìn kiều gì cũng thấy là đám người này ban đầu lôi Phí Anh vào phía trong. Xét tình hình thì chính là một chọi bốn, nếu như có xảy ra chuyễn ngoài ý muốn thì cũng xem tình tiết này là thứ có lợi.

"Thế nào anh?"

"Không xem kĩ quá trình được vì chỗ đó bị khuất tầm nhìn. Trước mắt thì Phí Anh có chút bất lợi vì nó đã đánh trọng thương hai tên trong số đó. Vậy nên là chúng ta cũng thu xếp ổn thỏa trước đi, tránh để bọn chúng cắn bậy rồi lại rắc rối."

"Mẹ chúng nó! Sao mà em muốn đánh chết chúng nó thế không biết."

Diệp Phong thấy Phí Dĩnh kích động như vậy thì khẽ hôn lên trán cậu một cái trấn an.

"Bình tĩnh đi! Trước mắt thì mọi thứ không có lợi cho Anh Anh nên chịu khó nhận nhịn một chút. Chỉ cần dàn xếp ổn thỏa ở phía cảnh sát là được. Anh nghĩ là chúng ta nên chọn phương án dĩ hòa vi quý để cảnh sát không dính đến chuyện này nữa. Sau khi ổn rồi thì chúng ta sẽ giải quyết riêng với bọn chúng sau."

"Vâng! Anh Anh không bị truy cứu trách nhiệm vào lúc này là được. Với cả em lo lắng nếu như hai bác biết chuyện Anh Anh gây rắc rối ở khu dự án của nhà họ Lý thì họ sẽ lại ghét nó hơn."

"Cái đó thì để anh lo, anh nghĩ là không ai rảnh đến mức đi tọc mạch với ba mẹ anh đâu."

Diệp Châu sau khi biết chuyện của Phí Anh thì cũng tìm đến tìm Diệp Phong. Hắn cũng như Phí Dĩnh lo sợ cha mẹ mình sẽ biết chuyện xảy ra ở Kỳ Sơn Lý Gia mà thêm ghét bỏ Phí Anh.

"Chỉ cần giữ danh tính của nó là được. Chuyện không quá nghiêm trọng đến mức đó đâu nhưng mà nếu để ba mẹ biết thì cũng gay go thật."

"Em sẽ tìm ra mấy thằng khốn đó!"

"Diệp Châu! Hiện tại mày không được gây chuyện nữa. Anh đã nói là để anh lo rồi còn gì."

Diệp Châu nghĩ về những vết thương trên người Phí Anh mà không kìm được tức giận. Hắn đấm mạnh vào tường khiến các đốt ngón tay xước đến chảy mà mà cũng không cảm thấy đau đớn.

"Nếu như người mà anh yêu xảy ra chuyện như vậy liệu anh có thể đứng yên chờ người khác giải quyết thay được không? Dù sao thì danh tiếng cũng nát như cứt chó rồi, em gây chuyện thêm một lần cũng chẳng khác đi mấy đâu."
Chương trước
Chương sau