Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Họ Biến Thân, Ta Biến Nhân!

Chương 53: Trùng mèo

Chương trước
Chương sau
Gâu gâu!"

Đại Minh vừa trong cửa hàng liền hướng trong quầy sủa lớn, Đỗ Phong đi bên cạnh thấy vậy cũng liền kéo căng tình thần cảnh giác.

Lục cục, lục cục.

Cầm theo cây thương bình tĩnh đi tới, ánh mắt Phong tràn đầy tính cảnh giác.

Vụt...

Từ trong quầy hàng bỗng vụt qua một cái bóng đen, làm Đỗ Phong giật mình vội lách người né tránh. Kinh nghiệm sát thủ của ông Hùng truyền lại cho Phong, không chỉ mỗi tri thức mà còn có cả tốc độ phản ứng của não bộ, cho nên phản xạ của Phong lúc này cũng thực nhanh.

Meo meo!

Định thần nhìn lại, thì thấy đó là một đầu mèo lớn. Con mèo này quanh người là vằn đen, nhìn như một con báo đốm, thân to như một con chó bọ trưởng thành. Nó kêu meo meo đi quanh Đỗ Phong và Đại Minh như đang ngắm nhìn con mồi.

"Là mèo?" Đỗ Phong cảnh giác nhìn con mèo trước mặt, từ trên người nó hắn có thể cảm nhận được khí huyết rục rịch. Đây chắc chắn không phải là một con mèo nhà tầm thường.

Từ hình thể cho đến trạng thái, nó đều như một con thú dữ săn mồi.

Gừ gừ gừ!

Đứng bên cạnh Đỗ Phong, thân thể Đại Minh run rẩy nhè nhẹ, nhe răng nhếch miệng mà gầm gừ. Đối diện với lũ Trùng Tử, nó rất là nhàn nhã, nhưng đứng trước đầu mèo lớn này, nó vậy mà tỏ ra chút kinh hãi như lâm đại địch.

Giác quan của loài động vật rất là mạnh, gấp con người mấy lần, nó có thể thông qua tần số mà cảm nhận được những thứ nguy hiểm.

Và lúc này Đại Minh cũng vậy, nó có thể cảm nhận được sự nguy hiểm từ con mèo kia phát ra.

"Con mèo này... Khá giống ngươi!" Trong thức hải, Bạo Vương hướng Đỗ Phong truyền tin.

"Cái gì!"

Nghe được lời sư phụ mình nói, Đỗ Phong có chút không dám tin. Không lẽ con mèo lớn trước mặt cũng giống hắn, bị một con côn trùng phụ thể?

Việc này nếu tính ra thì cũng bình thường, bởi thế giới lúc này đã thay đổi hoàn toàn, đến hắn còn bị quái vật thôn phệ, trở thành một giống loài nửa người nửa trùng thì con mèo trước mặt này có bị trùng tử điều khiển cũng đâu có gì lạ!

Méo!

Chỉ thấy con mèo đang đánh giá Đỗ Phong hai người liền thay đổi tư thế, vừa nhìn Đỗ Phong đã đoán được nó chuẩn bị muốn tấn công, vội vàng nhấc thương đâm tới.

Vụt!

Phản xạ thực nhanh, con mèo này nhánh chóng lách người, thoát khỏi đầu thương đâm tới. Nó quả thật không phải là một con mèo tầm thường, sau khi tránh thoát cú tấn công của Phong, trên người nó vậy mà xuất hiện bốn xúc tu hướng Phong công tới.

Với sự nhạy bén của bản thân, Đỗ Phong kịp thời lùi lại trước khi những xúc tu đó kịp ghim lên thân.

Cú tấn công bị hụt, làm cho đầu mèo lớn này tức giận, nó gầm lên "meooo" một cái rồi sau đó toàn bộ cơ thể liền thay đổi hoàn toàn, trở thành một đầu Trùng bốn chân cùng những xúc tu đang phiêu động phía sau.

"Là một con hỗn độn trùng!" Đỗ Phong có chút kinh ngạc, bản thân vậy mà gặp một tên đồng loại. Tuy nó chỉ là một con mèo đã bị thôn phệ cả về thể xác lẫn tinh thần nhưng xét về tộc trùng thì con quái vật trước mặt này cùng thuộc tộc với hắn a!

"Nhìn khí huyết rung động cũng mới bán linh! dám ngang nhiên chọn ta làm con mồi!" Đỗ Phong thật sự có chút buồn cười, bản thân hắn hiện tại ở Nhân dạng cũng đã là chuẩn linh, còn chưa kể đến Trùng dạng, tất cả đều hơn con quái vật trước mặt một cấp, thế mà nó dám ngang nhiên chọn mình làm con mồi, quả thực là không biết sống chết.

"Không cần phải biến thân! Ta cũng có thể tiêu diệt mày! Đại Minh lùi lại phía sau, để đầu mèo này cho ta giải quyết. Hôm nay chúng ta sẽ có một bữa mèo xào sả ớt!"

Vừa nói xong, Đỗ Phong liền di chuyển thân hình, hướng con mèo đánh tới.

Vì trong cửa hàng là không gian hẹp, cầm thương lên múa thì thật không được thông minh, nên hắn lựa chọn dùng quyền pháp để đánh, nhân tiện sử dụng phá hồn kỹ để luyện tập, không phải lúc nào cũng có bao cát biết đi xuất hiện, hắn phải biết tận dụng thời cơ a!

Những xúc tu nhanh chóng lao tới tấn công liên tục về phía Phong, nhưng đều bị hắn dễ dàng né tránh, nhân lúc đó hắn vội sử dụng phá hồn kỹ để phản đòn.

Lúc đầu không quen thì gượng gạo cứng nhắc, sau nhiều lần huy động, quyền kình phóng ra, Đỗ Phong cũng dần cảm nhận sự tương thích với nó.

Người ta nói trăm tay không bằng tay quen là vậy, chỉ cần làm một việc đến nhiều lần, tự khắc sẽ cho ra hiệu quả tốt.

Không sợ kẻ địch luyện mộn ngàn chiêu, chỉ sợ kẻ đó luyện một chiêu ngàn lần.

Tấn công chỉ có né và phá hồn, né và phá hồn... Dần dần quen với nhịp điệu, Đỗ Phong đã có thể làm chủ cuộc chơi.

Đầu mèo lớn hiện tại không còn hung mãnh như lúc đầu, hiện tại trông nó thật sự mệt mỏi và uể oải. Nhìn bên ngoài thì thấy nó rất bình thường, không một chút thương thế, nhưng phía trong linh hồn của nó, đã bị đánh cho rách nát tơi tả, chỉ cần thêm vài phát phá hồn quyền của Phong là nó sẽ đi đời.

Đánh một hồi, cảm thấy nhàm chán, Đỗ Phong cũng quyết định dừng cuộc chơi, hồn lực tích tụ nơi tay, rồi ra một đòn thật mạnh đánh lên con mèo này, tiễn nó tới suối vàng.

Đầu mèo này chỉ có thể chịu ủy khuất, khó hiểu mà chết đi trong hàng vạn câu hỏi tại sao.
Chương trước
Chương sau