Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?

Chương 77

Chương trước
Chương sau
“Ừ ta quên mất, hai người đi theo ta.”

Vừa dứt lời Mộc Hiên liền chạy ra bên ngoài. Tiểu Linh Đan và Tuệ Nhiên bốn mắt khó hiểu nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng đuổi theo Mộc Hiên.

Ba người cùng nhau đi xuống trấn mua đủ loại đồ đạc, bây giờ hai nàng mới biết Mộc Hiên sốt sắng như vậy vì cái gì.

Hóa ra các trường lão đã rời đi, môn phái hiện tại là do chúng đệ tử tự quản với nhau. Cộng thêm việc các tu sĩ mất tích gần đây, để đề phòng bất trắc, họ quyết định cử một nhóm nào đó đi mua đồ đạc và lương thực dự trữ trong vòng một tuần. Để hạn chế được mức tối thiểu nhất việc đệ tử rời khỏi môn phái.

Đi cùng ba người họ còn có thêm cả Minh Tâm lẫn Tử Lâm.

Nguyên buổi sáng hôm đó hầu như việc mua sắm đều rất thuận lợi cho đến bọn họ mang đồ trở về môn.

“Đường này do ta mở, muốn đi qua thì phải để lại lộ phí”

Trước mặt họ, một đám nam nhân cao lớn, râu rai lởm chởm vẻ mặt trông rất dữ tợn đang không ngừng múa kiếm hù dọa.

Ừ, họ gặp thổ phỉ rồi này.

Minh Tâm khoanh tay lạnh nhạt không thèm liếc mắt nhìn. Tử Lâm đứng sau mặt hởn hở giúp y bóp vai khởi động gân cốt.

Tiểu Linh Đan tinh nghịch ngậm keo, mắt lâu lâu nhướn lên thích thú khi thấy đám thổ phỉ diễn trò.

Tuệ Nhiên một mặt chính là không quan tâm, xuyên đến đây cũng đã được một thời gian, vốn gan dạ nay càng gan dạ hơn. Nhìn đám thổ phỉ cũng chỉ bằng nữa con mắt.

Mà Mộc Hiên dẫn đầu đoàn chính là không thèm để chúng vào mắt luôn cơ, cộng thêm cả cái tính ngạo kiểu của mình, chưa để đám kia múa may xong đã chửi đổng lên.

“Đường của các ngươi? Có cái con khỉ. Tưởng chiếm được một chỗ ở gần đó thì có thể coi mọi thứ thành của mình à? Khế ước đâu móc ra đây.”

“Ngươi nói là đường của người thì cho hỏi mấy câu. Con đường như thế nào mà mở? Nó dài bao nhiêu? Có bao nhiêu người mở con đường này? Theo ta biết thì con đường này mở cũng gần trăm năm rồi đi. Chẳng lẽ các ngươi mở nó từ khi chưa xuất hiện à? Bộ các người là ma quỷ hả?”

Đám thổ phỉ bị hỏi cho không nói được lời nào, nhưng chúng đến đây để cướp mà, cái câu nói đó là câu mở đầu thôi hiểu không? Bộ chưa coi phim cổ trang bao giờ hay gì, không biết câu đó là câu cửa miệng của thổ phỉ bọn họ à?

“Ta không quan tâm, nói chung muốn đi qua thì phải nộp tiền, nếu không thì đừng trách”

Mộc Hiên hai tay chống nạnh dõng dạc nói.

“Trách mẫu thân ngươi ấy, bộ tưởng tiền là đá hay sao mà muốn đưa là đưa vậy, ta đẹp chứ ta đâu có ngu”

“Ngươi đẹp hay ngươi ngu ta không cần biết, giao tiền ra đây, nếu không thì mất mạng.”

"Ha, ngon bước vô, xem đứa nào mất mạng trước… bla… bla… "

Phút chốc hai bên đấu võ mồm liên hồi.

Tử Lâm cười toe toét nhìn Minh Tâm.

“Minh Tâm mỏi chân không? Ngồi trên chân ta nè”

Vừa nói Tử Lâm liền hạ gối xuống làm tư thế quỳ một chân, hắn vỗ vỗ đùi mình chứng tỏ rất vững chắc.

Minh Tâm liếc mắt nhìn rồi đạp cho hắn một cái, rồi đi ra gốc cân gần đó ngồi. Tử Lâm nhăn nhó ôm chân một lúc cũng chân chó lon ton chạy qua.

Tuệ Nhiên đang ngáp ngắn ngáp dài thì đâu đó xuất hiện một xiên kẹo hồ lô, sau đó là gương mặt rạng rỡ của Tiểu Linh Đan.

“Cho tỷ nè, mọi việc cứ để cho Mộc Hiên giải quyết, mình lại đó ngồi nghỉ mệt tí đi, tại chắc sẽ hơi lâu á”

Tuệ Nhiên mỉm cười nhận lấy xiên kẹo rồi cùng Tiểu Linh Đan tìm chỗ ngồi.

Bên kia vẫn cãi tay đôi kịch liệt, bỗng một tên đàn em lia mắt nhìn quá thất bọn họ thảnh thơi nghỉ ngơi liền huých tay nói với đại ca nhà mình.

“Đại ca à, chúng ta là cướp mà, nhiều lời với tên lùn đó làm gì.”

Tên đại ca ngớ người gật đầu, đúng nhỉ, họ là cướp mà, thì chỉ có việc cướp đồ thôi chứ.

Tên đàn em nói không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ lọt vào tai của Mộc Hiên, khóe mắt y giật giật.

Tên lùn? Mẹ nó dám chê ông lùn, chán sống rồi.

“Các ngươi tàn đời rồi!”

Dứt lời, Mộc Hiên liền phi thân nhảy lên cao, tay tay đồng thời đưa vào trong áo lấy một túi gấm nhỏ, sau đó như rải bụi phủ xuống đám người.

Đám người ban đầu còn chưa cảm nhận được gì còn cười ha hả, chưa đầy mười giây sau bọn chúng liền ngứa ngáy không chịu được, buông hết vũ khí xuống mà điên cuồng gãi ngứa.

Vài tên đứng ở phía xa không bị dính phải thứ bột đấy mặt mày tái mét, đang định bỏ chạy thì tên đại ca gào lớn.

“Tụi bây chạy cái gì, lao lên giết nó cho tao!”

"Nhưng… "

Thấy mấy tên đàn em của mình do dự tên đại ca mắng một tiếng rồi hét lớn.

“Có tin tao giết tụi mày không?”

Mặt hắn đỏ bừng dữ tợn kèm theo mấy vết xước trên mặt do móng tay cào trông thập phần đáng sợ, đám người nọ cũng sợ hãi mà nghe lệnh xông lên đánh.

Đám người nọ có vũ khí Mộc Hiên cũng không ngốc mà đánh tay không, nhấc tay triệu kiếm đến cùng đám người so tay.

Âm thanh ‘leng keng’ của va chạm hỗn loạn vang lên, đám người Tuệ Nhiên vẫn tĩnh bơ ngồi ăn bánh tán gẫu. Mộc Hiên sư ca không cầu giúp họ cũng chẳng rãnh rỗi mà đến vướng chân vướng tay y.

Đợi thêm một lát, Tuệ Nhiên đứng dậy xem tìn hình thì thấy còn mình Mộc Hiên đứng thẳng người oai phong, còn đám người kia nằm la liệt dưới đất rên rỉ vì đau.

Luật của Phong Vũ môn không có giết người vô tội nên y cũng chỉ đánh gãy tay hoặc chân của bọn chúng mà thôi.

Tuệ Nhiên vừa định gọi ba người kia đến chuẩn bị tiếp tục lên đường chợt nàng khựng người lại. Cánh mũi khẽ run, sắc mặt nàng phút chốc trở nên khó coi.

Nàng ngửi thấy mùi tanh, chính xác hơn chính là mùi tanh của máu. Mùi rất nồng, xem ra gần đây có một cuộc thảm sát rồi.

Chưa kịp lên nói với mọi người thì phương xa truyền đến tiếng hét thảm khốc, năm người mười mắt hoang mang nhìn nhau. Sau đó họ nghe thấy tiếng bước chân chạy đến, vội vàng đem xe chở đồ trốn đi.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, hơn thế còn có tiếng vó ngựa, rất nhiều là đằng khác.

Rất nhanh chúng đã đến vị trí của đám Mộc Hiên vừa đứng khi nãy. Tuệ Nhiên tò mò hơi ghé người ra nhìn lập tức liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.
Chương trước
Chương sau