Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?

Chương 74

Chương trước
Chương sau
“Huynh vậy là không được nha, biết là để nó lại sẽ bị tranh sủng, nhưng cũng không được ích kỷ thế đâu, muội nghe nói là ca ca nuôi nó lâu rồi, đột nhiên bị mất, sẽ buồn lắm cho coi, dù huynh không vui, có ghen đến mấy cũng không được làm ca ca muội buồn.”

Tuệ Nhiên thao thao bất tuyệt chả thèm quan tâm đến sắc mặt đang tối dần của Lang Nhất Hàn.

Lang Nhất Hàn nghiến răng, vừa âm thầm lườm nàng vừa nghĩ.

Ghen cái rắm, ông đây mà thèm ghen với chính mình à?

Mặc dù không được Phong ca sờ với vuốt nhiều như ở dàng thú kia, nhưng hắn chắc chắc không ghen tị đâu nhá. Bới dạng thú làm gì làm được mấy cái chuyện hư hỏng kia với Phong ca, hứ.

Lang Nhất Hàn không biết rằng, chính mình lại đang so đo với hình thái nhỏ bé kia của mình.

Tuệ Nhiên nhìn đĩa thức ăn thơm ngon trên tay, suy nghĩ một hồi rồi đưa đến trước mặt Lang Nhất Hàn.

“Huynh đói chưa, nãy muội có ghé nhà bếp lấy mấy phần thức ăn vừa nấu, huynh muốn ăn không?”

Lang Nhất Hàn giật giật khóe miệng, đừng tưởng hắn không biết phần thức ăn này là Tuệ Nhiên chuẩn bị cho Cục bông, bây giờ không có lại đổ qua cho hắn, cũng tiện quá cơ đấy.

Tuệ Nhiên xem như không thấy biểu cảm khó coi của hắn, trực tiếp đem đĩa thức ăn đặt lên bàn, sau đó kiếm cớ ba chân bốn cẳng chạy đi.

“Thôi muội đi học đây, tạm biệt huynh.”

Lang Nhất Hàn trầm mặc nhìn đĩa thức ăn đang tỏa ra nghi ngút, xong lại nhìn xuống cái bụng hơi đói của mình, hắn thầm nghĩ.

Đằng nào cái này cũng là cho mình, ở dạng nào mà chả được.

Thế là hắn ngồi xuống ăn một cách thỏa mãn.

Đến khi Tuệ Phong từ chỗ Tống Minh trở về, trời đã dần tối.

Y rải bước trên con đường nhỏ trở về phòng của mình, nhìn sắc trời đang ngả màu tối u buồn, không nhịn được mà thở dài ảo não. Các trưởng lão đã đi cả, đồ đệ bọn họ phải tập trung cảnh giác hơn thôi, thân là nhị sư huynh, y cũng phải có gì đó làm gương cho các huynh muội đồng môn khác. Vì thế y quyết định, ngày mai phải tăng cường tập luyện hơn nữa.

Vừa đến trước sân, thấy phòng mình có ánh nến hắt ra cùng một bóng người trong đó, Tuệ Phong nhíu mày cảnh giác, tay đặt lên chuôi kiếm, vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Mà lúc này người trong phòng dường như cảm giác được y về, chỉ thấy bóng đen chuyển động nhanh sau đó cánh cửa được mở toang ra, thân ảnh cao lớn của hắn cùng gương mặt mỉm cười dịu dàng hiện ra trước mặt Tuệ Phong.

Tuệ Phong mở to mắt kinh ngạc, gọi lên một tiếng ‘Lang Hàn’ rồi chạy nhào về phía hắn.

Lang Nhất Hàn dang tay đón lấy Tuệ Phong, cánh tay rộng săn chắc ôm chặt y trong lòng.

“Phong ca, đệ nhớ huynh quá, rất muốn ôm huynh mãi như vậy.”

Mặc dù ngày nào cũng kề cận nhưng hắn vẫn được quyền nhớ người thương chứ bộ, với lại hắn suốt ngày toàn được y ôm chứ có được ôm lại đâu, uất ức lắm chứ.

“Ta đã nghe Cố Dạ Thiên kể về gia đình đệ, thật khổ cho đệ rồi.”

Giọng y tràn ngập sự đau lòng dành cho người yêu, Lang Nhất Hàn ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng, cười cười đáp lại.

Hai người cùng nhau bước vào trong, Lang Nhất Hàn không nói không rằng ôm y lên giường, Tuệ Phong ban đầu tuy hơi hoảng hốt nhưng nghĩ lại mình và hắn hiện tại cũng là người yêu với nhau, biết rõ hắn luôn có ý đó với mình, y cũng không nỡ để hắn nhịn khổ.

Thế là cũng thôi hoảng hốt mà trở nên ngượng ngùng, Lang Hàn vốn chỉ muốn trêu chọc y một chút cho thỏa lòng, ai ngờ khi thấy y bày ra bộ mặt đỏ hồng đầy khêu gợi kia, sợi dây lý trí trong đầu liền đứt ngang, bây giờ hắn mà nhịn được thì hắn không phải đàn ông rồi.

Hai người bắt đầu bằng những cái hôn nồng cháy, quần áo theo bàn tay lanh ma của Lang Nhất Hàn đã rơi hết xuống nền đất lạnh, ma sát cơ thể lan tỏa sức nóng khắp căn phòng.

Từng âm thanh nhỏ nhẹ của Tuệ Phong nức nở vang lên khiến ngọn lửa cháy trong người hắn càng mạnh. Vì là lần đầu của hai người hắn cũng không dám làm mạnh mà chuẩn bị hết sức nhẹ nhàng cùng cẩn thân cho y. Hai người cứ thế hòa quyện với nhau suốt đêm.

‘Cộp’

‘Cộp’

Tuệ Phong ngơ ngác nhìn cung điện nguy nga trước mặt, chân vẫn chậm rãi bước từng bước. Men theo những cây cột trụ lớn được khác hình rồng màu đen tuyền đầy sống động, y dần dần bước tới đại điện.

Nhìn vào bên trong chỉ thấy từng hàng người đang đứng ngay ngắn về hai bên chừa một khoảng giữa rộng đủ để năm người đi, đầu họ cuối thấp không nhìn thấy mặt hướng về phía trước. Ngước nhìn lên phía trên cao, nơi có một nam nhân đeo mặt nạ hoàng kim đang ngồi trên ngai, đôi mắt hơi híp lại nhìn Tuệ Phong đang chầm chậm bước vào, môi mỏng bên dưới câu lên đầy dụ hoặc.

Tuệ Phong nhìn toàn cảnh, lại nhìn đến nam nhân cao ngạo không nhìn được mặt kia, thầm cảm thán mình dường như đã lạc vào một triều đại nào đó, đây là đại điện, bên dưới quan thần cung kính, bên trên là một vị vua cai trị nơi này.

Tuệ Phong cảm thấy quái lạ, không phải là y cùng Lang Hàn vừa ờm… sao bây giờ y lại ở đây. Chẳng lẽ làm chuyện đó có tác dụng xuyên không à? Nghe kiểu nào cũng thấy vô lý.

Chợt để ý thấy chiếc vòng trên cổ tay nam nhân ở trên cao, Tuệ Phong thập phần kinh ngạc, đây chẳng phải là chiếc vòng y đeo cho Cục bông nhà mình hay sao? Sao nó lại ở trên tay nam nhân này?

Lúc trước khi còn ở thế giới hiện đại, y đã nghe vô số chuyện hy hữu thông qua miệng của em gái mình, thế nên não bây giờ cũng tự động nhảy số mà nghĩ rằng.

Chẳng lẽ cục bông biến thành người rồi?

Nghĩ đến điều đó y không nén nổi kinh ngạc mà bất chợt kêu lên.

“Cục bông?”

Vừa dứt lời y liền cảm nhận được có vô vàn ánh mắt đang nhìn mình, quay mặt nhìn lại thì không khỏi kinh ngạc trước ánh mắt hoảng sợ của họ. Vậy mà lại là ma tộc, y thầm nghĩ chẳng lẽ lại xuyên đến xào huyệt của ma tộc rồi sao?

Ma tộc còn đang xì xào bạn luận về y thì phía trên nam nhân khẽ cười rồi mở miệng.

“Đúng vậy.”

Vừa dứt lời nam nhân đã xuất hiện trước mặt Tuệ Phong, y vì bất ngờ mà ngã ra đằng sau, nam nhân kia nhanh tay vòng tay qua đỡ lấy eo y, thuận tiện đem người kề sát vào người mình.

Toàn thể ma tộc ở điện được phen trợn mắt kinh ngạc, lúc này nam nhân lại dùng chất giọng trầm ấm nhẹ nhàng nhất mà nói.

“Lâu rồi không gặp.”

Tuệ Phong qua lớp mặt nạ nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ quen thuộc, bất chợt phun ra một câu.

“Không phải ngươi là cẩu à?”

Nam nhân khóe miệng cứng đờ, mà ma tộc xung quanh đã hoảng sợ đến mức ôm lấy nhau mà run rẩy, vài tên mắt không yên phận đảo khắp nơi tìm đường chạy thoát thân.

Nam nhân thở dài.

“Nói đệ là cẩu, Phong ca đúng thật không có lương tâm mà.”

Nói rồi nam nhân đưa tay cởi chiếc mặt nạ ra, gương mặt quen không thể nào quen hơn khiến Tuệ Phong trợn tròn mắt, chuyện quái gì thế này?

Tuệ Phong ngồi bật dậy, cơn đau từ thắt lừng truyền đến khiến mặt y nhăn nhó. Chợt khựng lại y quay phắt mặt nhìn qua nam nhân đang chẹp miệng ngủ say bên cạnh mình kia, trên người hắn đầy vết cào cấu do y tạo thành, Tuệ Phong nhìn mà không khỏi đỏ mặt, cảm thấy mình thật không biết thương hoa tiếc ngọc mà.

Lại nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, trong lòng hoang mang không ít, y gượng cười, chắc chuyện đó không xảy ra đâu nhỉ.

Làm gì có chuyện Cục bông ngọc của y biến thành người, hơn nữa còn thống lĩnh ma tộc được chứ. Hơn nữa gương mặt còn giống hệt Lang Hàn, ha ha đúng là chuyện cười mà, ha ha…

Nụ cười trên môi y bỗng chợt tắt ngấm, khi nhìn thấy trên cổ tay của Lang Nhất Hàn có một chiếc vòng. Lúc nãy vì quá mất lý trí nên không để ý nhưng bây giờ thì…

Lang Nhất Hàn lúc trước khi biến thành người đều sẽ giấu vòng đi trước mặt Tuệ Phong để y không phát hiện, ban nãy bất cẩn quên tháo ra, giờ thì hay rồi.

Tuệ Phong nhìn gương mặt ngủ say của hắn, mặt ngày càng đen đi. Nghĩ ngợi một chút y cẩn thận tháo chiếc vòng ra. Để xem đệ giải thích thế nào.
Chương trước
Chương sau