Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Hành Trình Sủng Thê

Chương 60: Mạnh mẽ chỉnh Cẩm Tú y các

Chương trước
Chương sau
Trước khi lâm triều, tấu chương của các đại thần đều đã trải qua tầng tầng lớp lớp xem xét, mới dám đưa tới trước mặt Nữ hoàng.
Nội dung thượng tấu hôm nay đa số là về trị thủy khu Hoàng hà lũ lụt thế nào với án tham ô của huyện lệnh huyện Thanh Thủy Mục Ninh Ngôn. Hiện tại, huyện lệnh huyện Thanh Thủy bị giam ở đại lao Hình bộ, tuy tang chứng ăn hối lộ vô cùng xác thực, nhưng bởi vì tội phạm không chịu nhận tội, cho nên án này vẫn kéo dài tới này chưa được định tội.
Lúc này, không ít tấu chương của đại thần đều hi vọng Nữ hoàng có thể sớm ngày định án. Hình bộ thượng thư Phương Chính Thanh lại luôn mạnh mẽ phản đối, cho rằng vụ án này có điều kì lạ, hi vọng Nữ hoàng có thể cho nàng thêm chút thời gian điều tra chân tướng.
Kiếp trước, chính là Phương Chính Thanh ngay thẳng thanh liêm giải oan cho Mục Ninh Ngôn, bắt được tham quan đứng đằng sau. Nhưng kiếp này lại khác với kiếp trước, Nữ hoàng vẫn chưa ngự giá thân chinh, cho nên án này bị người có tâm thượng tấu trước thời gian, hi vọng có thể giải quyết nhanh chóng.
Sở Thiên Duyệt đang nhìn bốn phía, mắt sắc hơi hơi phát lạnh. Đột nhiên, bà có chút phẫn nộ mở miệng: “Phương ái khanh không cần nhiều lời, Mục Ninh Ngôn tham ô nhận hối lộ, kéo dài tình hình thiên tai đã khiến mấy nghìn người ở khu vực Hoàng Hà mất mạng, hành vi này cực kì nghiêm trọng, phải chém đầu trước công chúng!”
Tiêu Vãn nheo mắt, lập tức biết Nữ hoàng đang mưu tính dẫn quân vào hố.
Sau khi hạ lệnh nhanh chóng xử quyết Mục Ninh Ngôn, Sở Thiên Duyệt tuyên bố bãi triều, cũng nằm ngoài ý muốn của mọi người, Tiêu Vãn đem vẻ mặt ăn quả đắng giữ lại nói chuyện, công bố muốn cùng Tiêu Vãn tham khảo chuyện liên quan tới mở rộng kênh đào.
Tiêu Vãn bị Nữ hoàng điểm tên ngay trước mặt mọi người, lập tức nhận lấy toàn bộ ánh mắt nóng rát hâm mộ từ bốn phía. Trời mới biết bây giờ trong lòng nàng thật sự rất loạn, thật sự chột dạ!
Bởi vì về việc này, nàng chỉ biết là tiền căn hậu quả, còn mở rộng kênh đào như thế nào, khơi thông lũ lụt cho Hoàng Hà thế nào, kiếp trước nàng thật sự không quan tâm mấy, giờ khắc này thực sự là ngực không vết mực, không có kế nào khả thi.
Thấy Tiêu Vãn muốn nói lại thôi, vẻ mặt ai oán nhìn mình, Sở Thiên Duyệt lắc đầu, khẽ nở nụ cười: “Trong Công bộ béo bở, rất nhiều người đều muốn vào Công bộ. Ngươi thì ngược lại, còn chán ghét. Đây là vị trí Thị Lang tứ phẩm đấy! Chẳng lẽ ngươi nhìn trúng vị trí Công bộ Thượng thư?”
Tiêu Vãn sợ hãi mở miệng: “Cảm tạ Bệ hạ ưu ái, chỉ là vi thần học ít tài kém, chỉ sợ không thể gánh được trọng trách này… Mong Bệ hạ suy nghĩ kĩ.”
Kiếp trước, Quý Hiểu Phong trăm phương ngàn kế muốn đem đại nữ nhi vô năng lại tham tài của mình vào Công bộ, mà kiếp trước Tiêu Vãn vì giúp việc này, không ngại trở mặt với mẫu thân của mình. Còn thuyết phục Tiêu Ngọc Dung, sắp xếp Quý Thiên Như vào Công bộ.
Sau khi trùng sinh Tiêu Vãn cũng chưa đồng ý bất cứ yêu cầu vô lý nào của Quý gia, làm cho hiện giờ Quý Thiên Như vẫn là hầu chiếu cửu phẩm của Hàn Lâm viện, mà chức quan Công bộ thị lang vào thời khắc này lại xuất hiện.
Công bộ đúng là một nơi béo bở, chưởng quản các hạng công trình, thợ thủ công, đồn điền, thủy lợi, giao thông và chính lệnh. Chỉ là tương lai xảy ra thiên tai liên tiếp, ở trong mắt Tiêu Vãn, chính là một công việc làm tay sai vặt… Nhất là hiện tại, thấy Nữ hoàng bệ hạ cười tít mắt, bộ dáng tâm tình rất tốt, nàng liền biết mình bị Nữ hoàng lừa gạt rồi! Bị Nữ hoàng bán làm sai vặt rồi!
Lỡ có một ngày bị Nữ hoàng bệ hạ phái tới khu vực Hoàng hạ làm Khâm sai đại thần giám thị việc kênh đào gì đấy, chẳng phải nàng phải xa Tạ Sơ Thần hơn nửa năm sao? Cuộc sống hạnh phúc của nàng mới được hơn tháng trời chẳng phải là lại đợi thêm mấy tháng nữa sao?”
Thấy Tiêu Vãn lo lắng trùng trùng quỳ rạp xuống đất, Sở Thiên Duyệt mới thu liễm ý cười, nghiêm túc mở miệng: “Ngày đó ngươi từng nói Mục Ninh Ngôn vô tội, Trẫm đã suy nghĩ rất lâu cho rằng rất có khả năng. Cho nên trước ngày hôm nay, Trẫm lệnh cho Phương Chính Thanh điều tra án này một lần nữa, hi vọng có thể tìm ra chân tướng thật sự. Chỉ là Phương Chính Thanh thân là Hình bộ thượng thư, một khi bắt đầu điều tra nhất định sẽ khiến cho tham quan đứng đằng sau cảnh giác, cho nên hôm nay, Trẫm mới cùng nàng diễn một tuồng kịch, để chúng thần tận mắt nhìn thấy, Trẫm giận dữ mắng mỏ Mục Ninh Ngôn tội tham quan, định nàng tội chết trước mặt mọi người.
“Một khi Mục Ninh Ngôn bị định tội, tham quan thật sự nhất định sẽ hành động lần nữa, lộ ra dấu vết. Đến lúc đó nhân chứng vật chứng đầy đủ, liền có thể rút chiếc nọc độc ở trong triều này ra. Chỉ là, Trẫm nghĩ tới rất nhiều người có thể giúp Trẫm điều tra án này, nhưng trong thời gian ngắn, không biết nên tin tưởng ai nghi ngờ ai. Nhưng chỉ có ngươi…”
Tiêu Vãn quỳ trên đất yên lặng nghe, nhất thời không dám lên tiếng. Nhưng, Sở Thiên Duyệt lại nâng Tiêu Vãn dậy, lộ ra bộ dạng thận trọng.
“Trẫm cho rằng ngươi sẽ không lừa Trẫm, mà ngươi đã từng nổi tiếng là hoàn khố vô dụng, cho dù hiện tại ngươi đỗ Trạng Nguyên, ngươi cũng chỉ là người mới ra đời, Thị Lang tân nhiệm không hề uy hiếp gì, bất cứ kẻ nào cũng không đề phòng hay cảnh giác ngươi. Cho nên sau khi Trẫm đã suy nghĩ kĩ càng, phái ngươi đảm nhiệm chức Công bộ thị lang, sẽ giúp Trẫm điều tra rõ ràng chân tướng sự việc này. Mà bọn họ chỉ biết vì chuyện mở rộng kênh rạch nên mới coi trọng ngươi, đặc biệt đề bạt ngươi làm Công bộ thị lang, lại tuyệt đối không nghĩ tới, Trẫm sẽ ủy thác ngươi nhận trọng trách như vậy. Đây là cơ hội lớn một lưới bắt hết bọn họ, không biết Tiêu ái khanh có nguyện giúp Trẫm một tay không?”
Không nghĩ tới Nữ hoàng lại coi trọng nàng ủy thác cho nàng trọng trách như vậy, trong lòng Tiêu Vãn liền nổi lên kích thích. Nhưng sau khi kích thích qua đi, Tiêu Vãn lập tức yên tĩnh lại.
Mục đích của nàng là báo thù huyết hải thâm thù của Tiêu gia ở kiếp trước, nếu thật sự vào Công bộ, là khác một trời một vực với kế hoạch của nàng, làm thế nào để Sở Mộ Thanh bị ăn miếng trả miếng? Có thể bởi vì vậy mà bứt dây động trừng, khiến cho Sở Mộ Thanh cảnh giác mình không?
Lúc Tiêu Vãn khẩn trương suy nghĩ, Sở Thiên Duyệt hơi hơi cong môi, cười nói: “Hôm qua, Tiêu ái khanh lợi dụng thanh danh của Trẫm thu hút không ít người tới đấy. Nếu Tiêu ái khanh đáp ứng chuyện này, Trẫm liền tự viết lưu niệm cho Tạ Ký y phô, sau đó cung trang cũng giao cho Tạ Ký y phô làm. Có chiêu bài vàng của Trẫm, nói vậy sau này Tạ Ký y phô nhất định sẽ buôn bán náo nhiệt, khách khứa cả sảnh. Không biết Tiêu ái khanh, nghĩ thế nào?”
Tiêu Vãn thất thần nhìn Nữ hoàng vẻ mặt cười phúc hắc, cuối cùng đã hiểu ra vì sao hôm qua bà lệnh cho thị nữ giống trống khua chiêng tới Tạ Ký y phô chọn vải. Bà vừa ban ơn khiến nàng không thể từ chối, vừa dùng Tạ Ký y phô để dụ nàng mắc câu, quả thực hoàn toàn bắt được tử huyệt của nàng, ngay từ ban đầu đã tính kế nàng vào thế cục bắt tham quan rồi.
Quả thực là quá đê tiện, quá vô sỉ rồi!
Nhưng đáng xấu hổ hơn là, Tiêu Vãn bị quyến rũ thành công.
“Thần nguyện vì quốc gia phân ưu, nguyện vì bệ hạ cống hiến sức lực, nhất định may mắn không làm nhục mệnh.”
Nghĩ tới sau này Tạ Ký y phô làm ăn thịnh vượng, trên mặt Tạ Sơ Thần tràn đầy cao hứng nụ cười hạnh phúc, cho dù là lên núi đao, xuống biển lửa Tiêu Vãn đều đã chuẩn bị đi một chuyến rồi. Dù sao nàng có kí ức kiếp trước, mặc dù không biết các nàng tham quan như thế nào, nhưng mấy người tham quan nàng nhớ rất rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm mấy nhân vật trọng yếu, tuyệt đối sẽ có lúc các nàng lời đuôi!
Buổi sáng hôm nay, trước cửa tiệm Tạ Ký y phô đã xếp thành hàng dài, tuy người tới vẫn tấp nập như cũ, nhưng ngăn nắp hơn hôm qua không ít. Mà trong Cẩm Tú y các chỉ vỏn vẹn mấy vị khách quen tới, chưởng quầy Cẩm Tú y các giận tới mức cắn thẳng răng, oán hận chờ lũ chuột thức tỉnh, chạy loạn ở trong Tạ Ký y phô, dọa khách tới Tạ Ký y phô sợ chạy mất.
Nhưng nàng ta không đợi được Tạ Ký y phô phía đối diện ầm ĩ, thì trong cửa hàng của mình đã bắt đầu loạn lên. Chỉ thấy một nữ tử trung niên chỉ vào y phục trưng bày trên bàn, đột nhiên đầy tức giận nói: “Các người bán y phục gì rách rưới vậy, bên trên còn có phân chuột!”
Trong cửa hàng chỉ có mấy vị khách quen nghe nói như vậy, nhao nhao dừng động tác lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng chỉ vào y phục. Bên trên y phục màu đen không có gì khác lạ, nhưng vừa cẩn thận nhìn lên, bên trong rõ ràng nhìn thấy mấy cục phân chuột, thậm chí còn mấy thứ gồ gề động đậy.
“Cẩm Tú y các là y phô tốt nhất trong kinh thành, uổng công ta ngàn dặm xa xôi tới chọn hỉ phục cho nữ nhi, không nghĩ tới lại chọn phải cửa tiệm đổ nát như vậy, thật xui xẻo!” Nữ tử trung niên hùng hổ gào thét, “Ta thấy chính là loại vải thối hoắc như này mới thu hút chuột tới!”
Gầm lên giận dữ như vậy, làm cho dân chúng qua đường bắt đầu nhìn lại. Bọn họ tò mò vây xem, khi nhìn thấy ở trên y phục thực sự có phân chuột, lập tức liền rộ lên, vài người vội vàng chán ghét lui xuống vào bước. Thậm chí, một vài vị khách quen đang ngồi đợi trả tiền đã bắt đầu chần chừ.
“Thật sự có phân chuột đấy, không nghĩ tới Cẩm Tú y các lại có chuột!”
Mọi người căn bản không muốn mua ở cửa hàng có chuột, bởi vì điều này không chỉ đại biểu cho cửa hàng dơ bẩn thối tha, cộng thêm lời đồn là, mặc y phục bị chuột cắn nát sẽ xui xẻo suốt ba năm!
Chưởng quầy Cẩm Tú y các kinh hoảng, sau đó rất nhanh liền bình tĩnh lại. Nàng ta trầm giọng gầm lên: “Vị tiểu thư này, Cẩm Tú y các chưa bao giờ có chuột. Nếu ngươi dám phỉ báng cửa hàng, chúng ta liền gặp nhau ở công đường đi!”
Nhưng, nàng ta vừa dứt lời, trong cửa hàng bỗng nhiên truyền đến tiếng xoạt xoạt rất nhỏ. Chỉ thấy một bóng đen từ trên mặt đất đột nhiên nhảy dựng lên, “Chít” một tiếng chạy không thấy bóng đâu.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng kịp, hai người làm đã hốt ha hốt hoảng chạy ra, mặt trắng bệch nói: “Chưởng quầy, không xong rồi! Kho hàng, trong kho hàng tất cả đều là…”
Khi các nàng nói chuyện, đám chuột chui trong kho hàng một đêm đã ào ào chui ra, vừa to vừa béo, cả người đen như mực bẩn thỉu dơ dáy, cả Cẩm Tú y các nhất thời nổ tung!
“A! Chuột!” Đám thiếu nhiên kinh hoảng kêu lên, nhao nhao chạy khỏi Cẩm Tú y các, đám tiểu nhị thì liều mạng vây đuổi chuột. Nhưng chuột lại quá thông minh, có con đột nhiên chui vào dưới bàn, con thì nhảy lên bàn đem bàn chân bẩn thỉu giẫm lên trên y phục, nhảy nhót lung tung dọa cho toàn bộ khách hàng sợ chạy mấy, chưởng quầy tức tới trừng mắt, thiếu chút nữa phun ra máu.
Nhưng lúc này, còn có người vung muốn lên miệng vết thương của nàng ta.
“Ta đã nói có chuột rồi! Còn nói ta phỉ bảng!” Nữ tử trung niên hầm hừ hô lên, “Mọi người nên xem rõ ràng, y phục mua trong cửa hàng này rốt cuộc có từng bị chuột cắn không! Sau khi mua về phải cẩn thận giặt sạch sẽ, đừng để phân chuột dính lên trên người!”
Tiếng động Cẩm Tú y các quá lớn đã thu hút người tới Tạ Ký y phô, mà chuyện có chuột đã bị Tiêu Vãn sai người truyền ra khắp kinh thành.
Nhìn thấy có người từ Cẩm Tú y các chạy ra, vẻ mặt ghét bỏ kinh hoảng nói trong Cẩm Tú y các có chuột to cỡ nào bẩn thỉu cỡ nào, Tạ Sơ Thần liền sững sờ, lo lắng mở miệng: “Cẩm Tú y các phía đối diện lại có nhiều chuột to như vậy… Cửa hàng của chúng ta gần bọn họ như vậy, liệu có bị trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết không?”
Liếc nhìn Hoa Hạ dịch dung thành nữ tử trung niên đang làm ầm ĩ, Vân Yên mở mắt bịa đặt: “Tạ công tử cứ yên tâm, cửa hàng người sạch sẽ, đương nhiên sẽ không hấp dẫn chuột tới làm ổ. Hơn nữa, tiểu thư đã sắp xếp bẫy chuột rồi, cho dù trong tiệm có chuột, cũng sẽ chết dưới bẫy của tiểu thư bày ra. Cho nên người có thể yên tâm, tiểu thư tuyệt đối không để cho đám chuột kia làm lại tới một đồng một cắc cửa hàng người.”
Sau khi cùng Sở Thiên Duyệt bí mật bàn luận một hồi xem làm thế nào dụ tham quan ra, Tiêu Vãn cáo từ Sở Thiên Duyệt rời cung, ai ngờ Sở Thiên Duyệt đột nhiên đánh giá nàng một cái, mỉm cười hỏi thăm: “Nghe nói Tiêu ái khanh với Mộ Thanh rất thân thiết, là tri kỷ của nhau, thật có chuyện này ư?”
Trong lòng Tiêu Vãn nhảy dựng, trong lúc này không biết có nên nhắc nhở Nữ hoàng bệ hạ không, Sở Mộ Thanh này không giống như bộ dạng không tranh sự đời ôn nhu vô hại như bên ngoài. Nàng ta đang âm thầm tạo dựng thế lực của mình, ý muốn cho hai hoàng tỷ của mình bị một kích trí mạng!
Nhưng nàng không đoán ra được quan hệ giữa Nữ hoàng bệ hạ với Sở Mộ Thanh, sợ mình nói sai sẽ khiến Nữ hoàng chán ghét, cho nên cẩn thận đáp lại: “Vi thần với Nam hoàng nữ là quen nhau vào một năm trước, khi đó Tam hoàng nữ đã đưa ra rất nhiều chủ ý giúp vi thần theo đuổi Quý Thư Mặc, cho nên vi thần vẫn cực kì cảm kích nàng. Hai chữ tri kỷ, vi thần thẹn không dám nhận. Thân phận Tam hoàng nữ tôn quý, sao có thể xưng hô tỷ muội với vi thần.”
Sở Thiên Duyệt trầm mặc, rồi mở miệng: “Nó có tỷ muội như ngươi, Trẫm sẽ không cần lo lắng nữa rồi…”
Nhất thời không hiểu được thâm ý trong lời nói của Sở Thiên Duyệt, Tiêu Vãn đang muốn hỏi tiếp, đã thấy bà gương mặt mệt mỏi, thấp giọng thì thào: “Thôi, lui ra đi. Chuyện Công bộ liền nhờ ngươi rồi…”
“Vâng, Bệ hạ.”
Rời khỏi Ngự thư phòng không lâu, Tiêu Vãn gặp Sở Mộ Thanh.
“Chúc mừng Tử Uyên đỗ Trạng Nguyên, còn trở thành Công bộ thị lang.”
Tuyệt đối không nghĩ tới Tiêu Vãn lại nhảy lên vị trí Công bộ thị lang tứ phẩm, trên mặt Sở Mộ Thanh là chúc mừng, trong đáy lòng lại là không cam lòng.
“Bây giờ, khắp kinh thanh đang lưu truyền trực cư kiểu dáng mới mẻ độc đáo đoan trang ngươi mặc hôm thi đình, khiến cho mắt người khác sáng lên. Không biết có thể thiết kế một bộ cho ta không?”
Nhìn gặp nhau ngẫu nhiên, Tiêu Vãn liền biết đối phương là đặc biệt tới đây chờ mình, chỉ sợ là trò hay trong Tạ Ký y phô.
“Đa tạ Tử Thanh khích lệ.” Nghĩ tới cảnh tượng giờ khắc này của Cẩm Tú y các, mới nói, “Nói đến cũng vừa hay, bây giờ ta muốn tới Tạ Ký y phô, không bằng Tử Thanh đi cùng ta đi. Ta bảo thợ may đo người cho ngươi, bảo đảm sẽ thiết kế một bộ trực cư độc đáo, để ngươi anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng.”
Sở Mộ Thanh chính là chờ những lời này! Nàng ta mỉm cười gật gật đầu, cùng Tiêu Vãn lên xe ngựa tới trước Tạ Ký y phô. Nàng ta đặc biệt đi theo, chính là muốn tận mắt nhìn Tiêu Vãn bị cảnh tượng chuột chạy loạn trong Tạ Ký y phô dọa cho ngây ngốc. Đến lúc đó, nàng ta liền ra tay hỗ trợ, liền có thể khiến Tiêu Vãn càng thêm cảm kích mình.
Nhưng mà, vừa đến phố Cẩm Tú, cả người Sở Mộ Thanh đều mơ hồ, chỉ thấy cảnh lũ chuột hoành hành, người người né tránh không phải ở Tạ Ký y phô, mà là ở Cẩm Tú y các?
Thấy chủ tử đích thân tới, chưởng quầy Cẩm Tú y các lập tức thẳng lưng, hùng hùng hổ hổ trừng mắt nhìn Tạ Sơ Thần một cái, sau đó ấm ức nói với quan sai: “Đại nhân, Cẩm Tú y các chúng ta buôn bán rất nhiều năm, chưa từng có chuột. Hôm nay lại đột nhiên có nhiều chuột tới hoành hành như vậy, tiểu nhân nghi ngờ là có người cố ý hãm hại Cẩm Tú y các chúng ta! Mà bọn họ không nhầm chính là Tạ Ký y phô mới khai trương lại gần đây! Xin đại nhân cho Cẩm Tú y các chúng ta một công đạo!”
Bị người khác bất ngờ hắt nước bẩn, tâm tình Tạ Sơ Thần không vui, đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai, đã thấy Tiêu Vãn từ trong xe ngựa đi xuống. Mắt hắn bỗng nhiên sáng lên, đưa ánh mắt “Ta không sao” cho Tiêu Vãn.
Nhìn Tạ Sơ Thần từ trên xuống dưới, xác nhận hắn không bị người khác bắt nạt xong, Tiêu Vãn lập tức ngẩng đầu lên, cười lạnh hỏi: “Không nghi ngờ những người khác, lại luôn miệng nói chúng ta muốn hãm hại các ngươi, ngươi có bằng chứng không?”
Chưởng quầy không biết Tiêu Vãn đã là Công bộ thị lang, cũng không cung kính nhiều với nàng. “Cẩm Tú y các chúng ta là y phô lớn nhất kinh thành, tất cả cung trang đều do Cẩm Tú y các chúng ta thiết kế riêng biệt. Các ngươi ghen tị Cẩm Tú y các buôn bán náo nhiệt, nên thiết kế hãm hại thanh danh chúng ta!”
Mấy con chuột này là bọn họ tự mình bắt, chọn vừa đen vừa to béo. Hiện giờ số lượng không sai biệt mấy, bọn họ đương nhiên biết rõ, mấy con chuột nhảy nhót trong y các chính là mấy con chính bọn họ đi bắt về!
Tiêu Vãn nghe vậy, khẽ nở nụ cười, lắc đầu nói: “Bệ hạ đã đem toàn quyền thiết kế cung trang cho Tạ Ký y phô rồi, tại sao chúng ta phải ghen tị với các ngươi? Rõ là các ngươi không có chứng cứ liền hắt nước bẩn qua đây, ý muốn đem chuyện chuột làm loạn ở cửa hàng của mình đổ lên trên đầu bọn ta, đúng là giống hệt với lần cố tình gây sự trước đó.”
Nàng nói xong, nhìn tới đám quan sai, nghiêm túc mở miệng: “Quan sai đại nhân, lần trước đám người Cẩm Tú y các làm loạn ý muốn phá hoại thanh danh của ta, lần này lại muốn kéo thanh danh Tạ Ký y phô xuống, chỉ sợ là có người oán hận ta, cho nên liên tục thiết kế âm mưu muốn nói xấu ta. Hung phạm còn chưa sa lưới, ta đề nghị đem chưởng quầy Cẩm Tú y các tới nha môn điều tra nghiêm minh, ép hỏi ra chân tướng!”
Hiện giờ, Tiêu Vãn đã là Công bộ thị lang tứ phẩm, một tiếng hô “quan sai đại nhân” của nàng làm đám quan sai hoảng hốt. Mấy năm nay, Cẩm Tú y các là y phô Hoàng gia ngự dụng, vẫn âm thầm hối lộ bọn họ, cho nên bình thường có một vài chuyện, các nàng đều bỏ qua cho Cẩm Tú y các. Nhưng hiện tại lại khác rồi, tân sủng của Nữ hoàng đã biến thành Tạ Ký y phô!
Mà Tam hoàng nữ với Công bộ thị lang đều đang đứng ở bên Tạ Ký y phô, này cũng không thể đắc tội!
Vì thế, quan sai lạnh giọng quát: “Người đâu, đem chưởng quầy Cẩm Tú y các giải về nha môn, thẩm vấn nghiêm minh.”
Lúc này, thấy sắc mặt Sở Mộ Thanh ngưng lại, rõ ràng thân là chủ tử sau lưng Cẩm Tú y các lại khổ mà không nói được, trong lòng Tiêu Vãn vô cùng vui vẻ, không khỏi mở miệng thêm dầu vào lửa: “Tử Thanh, ngươi có nhớ không? Lần trước ngươi nói sẽ bắt hung thủ cho ta, trả cho ta một công đạo. Lần này bọn họ tới cửa bắt nạt ta, ngươi phải ra mặt cho ta! Không được tha cho các nàng!”
Thêm nhân chứng vật chứng đều không có, chưởng quầy Cẩm Tú y các cáo trạng Tạ Ký y phô không thành, ngược lại rơi vào tội vu oan. Tội này ở Đông Ngụy trừng phạt rất nhẹ, chỉ là ngồi trong nhà lao ba tháng, cộng thêm nộp phạt năm ngàn lượng bạc trắng, nhưng lại có ảnh hưởng rất sâu xa.
Chuyện chuột chạy loạn nháo lên tận công đường đã truyền khắp kinh thành, lúc Tạ Ký y phô treo ngự bút của Nữ hoàng, càng nổi bật truyền khắp kinh thành.
Chương trước
Chương sau