Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Hắc Đạo Mê Tình

Chương 5: Lời cảnh cáo cuối cùng

Chương trước
Chương sau
Giám đốc Từ quỳ gối xuống trước bàn làm việc của mình, miệng thì không ngừng van xin.

“ Chủ tịch Ngụy, xin ngài hãy tha cho tôi lần này. Tôi đảm bảo sẽ không có lần sau, xin ngài hãy....hãy bỏ qua lần này đi ạ “.

Người đàn ông ngồi vắt chéo chân lên ghế, khuôn mặt bình tĩnh đến lạ thường. Nhưng khi giọng nói anh cất lên thì như tảng băng lớn ở Nam Cực đè nặng xuống.

“ Nghỉ lễ vui vẻ “.

Giám đốc Từ nghe xong thì tụt cả huyết áp, ông ta hèn mọn mà dập đầu cầu xin.

“ Cầu xin ngài....chủ tịch...làm ơn nhà tôi còn có con nhỏ, còn có vợ. Xin ngài rủ lòng thương ...đừng...đừng đuổi tôi mà. Tôi....tôi phải làm kiếm tiền để nuôi vợ con, xin ngài...hãy tha thứ. Chỉ lần này thôi !!! “.

Người đàn ông nghe xong thì chỉ cười lạnh rồi đứng dậy.

“ Đến chết cũng không hối cải, ngu dốt. “

Dứt lời người đàn ông đi thẳng ra khỏi văn phòng tổng giám. Tên vệ sĩ ném tài liệu xuống đất, ông Từ vội vã nhặt lên xem, vừa mở ra thì như chết lặng. Bên trong tài liệu là những tấm ảnh ông ta đi đến quán bar, còn sử dụng chất kích thích. Thêm nữa là những hình ảnh ông ta ngoại tình, nuôi bồ nhí bên ngoài. Lần này thì coi như xong, không những mất việc mà còn mất cả vợ lẫn con. Ông ta hét lên trong cơn thịnh nộ nhưng chẳng thể làm gì được. Sau khi xem xong thì hai tên vệ sĩ to lớn kéo thẳng ông ta ném ra khỏi công ty.

Còn tên Quách Cường kia thì khỏi phải nói, đáng lẽ là chỉ bị phạt tiền thôi nhưng mà vì có nhiều người đến tố cáo về tội cưỡng h.i.e.p nên bị phạt tù lên đến 5 năm và còn phải bồi thường số tiền lớn cho các nạn nhân.

An Nhiên xách đồ lỉnh kỉnh đi vào trong nhà, mẹ cô thấy vậy thì liền hỏi.



“ Ơ bị đuổi việc rồi à ? “

Cô cười nhẹ rồi đáp.

“ Là từ chức, không phải bị đuổi “.

Bà Khiết cười phá lên.

“ Không hổ là con của mẹ, thôi được rồi con muốn ăn gì mẹ nấu. Ăn mừng việc con từ chức “.

Khuôn mặt cô bất lực nhìn mẹ rồi đáp.

“ Con muốn ăn....thịt lợn xào chua ngọt. “

Mẹ cô cười tươi như hoa lao vào bếp nấu đồ ăn. Lâu lắm rồi cô mới có thời gian ngồi xuống ăn cơm chung với mẹ như hôm nay. Đa phần cô đều đi sớm về khuya, ăn vội vàng cơm bên ngoài. Không ngon bằng cơm mẹ Khiết nấu, cô vui vẻ gắp miếng thịt bỏ vào miệng rồi nhai trong sung sướng. Mẹ cô cũng không khỏi vui vẻ ra mặt. Đang ăn An Nhiên đột nhiên nói.

“ Mẹ ơi ! Hay mình đi du lịch đi “.

Mẹ cô nghe xong cũng bất ngờ nhưng bà lại lắc đầu.

“ Đợt này mẹ nhận được một vụ án nghiêm trọng, chắc không thể đi cùng con rồi. “



Cô bĩu môi tỏ vẻ không vui nhưng cũng không nói gì thêm, tiếp tục ăn nốt phần còn lại. Xong xuôi thì An Nhiên đi rửa bát rồi về phòng mình, mẹ cô thì tiếp tục nghiên cứu gì đó nên cô cũng không để tâm đến.

Trong phòng, cô sắp xếp lại những đồ trong thùng các tông ra. Xong xuôi thì phát hiện ra tấm danh thiếp hồi chiều, cô cầm lên nhìn.

“ Chủ tịch Ngụy Đông Phong, công ty đá quý Euphemia. “

Cô thử lên mạng tra, nào ngờ là một công ty lừng lẫy. Có đủ các chi nhanh trên thế giới, đặc biệt là vô cùng nổi tiếng và được giới thượng lưu săn đón. Trước giờ cô không quan tâm mấy đến đá quý hay mấy thứ xa xỉ phẩm cho lắm, nên công ty nổi tiếng đến vậy mà chẳng thể hay biết. Nhưng mà cơ hội làm việc tốt như vậy lại rớt xuống tay cô khiến cho An Nhiên không khỏi nghi ngờ. Cô nghĩ chắc là lừa đảo nên ném thẳng nó vào sọt rác. Không nghĩ gì thêm nữa, cô nằm ềnh xuống chiếc giường êm ái mà thiếp đi.

Đêm tối bao trùm toàn thành phố, những chiếc xe sang trọng đậu dài trên một mảnh đất rộng lớn. Đối diện là toà thành nguy nga tráng lệ với diện tích lên đến hàng ngàn mét vuông, các ông tay to mặt lớn đều quy tụ về đây, theo sau là mấy chục tên vệ sĩ. Bên trong toà thành, đang tổ chức một bữa tiệc linh đình, hằng năm nơi đây là chỗ để các ông lớn tụ tập trao đổi việc buôn bán và làm ăn nhưng không phải là những việc làm ăn bình thường mà là hội tụ của những việc phi pháp. Bên ngoài thì gắn mác những doanh nhân kinh tế làm ăn hợp pháp, nhưng bên trong vốn đã thối nát từ lâu.

Mọi người đang xôn xao bàn bạc thì đột nhiên im bặt khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn đi vào, hắn ta là trùm hắc đạo thâu tóm nền kinh tế của đất nước, nhưng bên cạnh đó hắn ta còn là một doanh nhân tài ba với số tiền khổng lồ, được coi là tỉ phú trẻ nhất hiện nay. Tuy là ông trùm hắc đạo chuyên làm ăn phi pháp nhưng hắn ta cũng có một quy tắc đó là không được kinh doanh ma túy trong địa phận của hắn. Một khi có người dính vào thì chỉ có một con đường chết. Và hắn ta tên là Ngụy Đông Phong. Vừa vào đến giữa sảnh thì hắn ta không nói gì trực tiếp rút súng ra.

** Đoàng

Một tiếng súng gay gắt vang lên, một ông lớn trong số đó liền gục xuống đất máu từ giữa trán chảy ra lênh láng. Những ông lớn trong sảnh không khỏi khiếp đản mà lùi ra xa. Giết người không nghê tay mà còn không giấu giếm như vậy thì chỉ có thể là Ngụy Đông Phong. Hắn ta không có biểu cảm gì, đưa súng cho vệ sĩ bên cạnh rồi bước tiếp lên đến bục ngồi của mình. Đông Phong ngồi xuống rồi lạnh giọng nói.

“ Đây là lời cảnh cáo cuối cùng “.

Quy tắc ông trùm đã đặt ra thì không thể nào đổi được, vậy mà lại có nhiều kẻ muốn lộng hành lật đổ quy tắc. Trước kia khi có người kinh doanh ma túy thì bị giết trong âm thầm, nhưng dạo gần đây cái gan của những tên này lại càng lớn. Dám bắt tay lẫn nhau kinh doanh ma túy nên khó mà kiểm soát được. Hôm nay giết một tên cũng như là giết gà doạ khỉ, lấy mạng tên tội nặng nhất ra làm gương cho những tên còn lại.

Cái xác ông ta được khênh ra ngoài, những nhân viên nhanh chóng dọn dẹp vết máu. Buổi tiệc lại một lần nữa vang lên tiếng nhạc cùng những giọng nói xôn xao. Ngụy Đông Phong đứng dậy rồi đi về phòng của mình, trong toà lâu đài lộng lẫy, phía dưới đang tổ chức tiệc, còn phía trên là những phòng dành cho khách đặc biệt. Sau khi về đến phòng, anh ta liền tháo cà vạt cùng với áo vest ra ném lên giường. Mệt mỏi mà ngồi xuống ghế thở dài, vệ sĩ theo thói quen đưa rượu đến bàn anh sau đó thì ra khỏi phòng để ông chủ nghỉ ngơi.
Chương trước
Chương sau