Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Giấc Mộng Thanh Xuân

Chương 13: Nhắn tin với thầy chủ nhiệm

Chương trước
Chương sau
Ngày hôm nay thực sự có chút ngắn, đã lâu rồi mới có một ngày ít biến cố như hôm nay. Nhớ trước kia, nếu ở lớp gặp may mắn thì về nhà lại bắt gặp bố mẹ không vui. Ngược lại, ở lớp gặp chuyện không vui thì về nhà lại bình yên. Cho nên đối với mấy chuyện vui vẻ, tôi cười một chút rồi lại thôi. Chỉ sợ bản thân quá đắm chìm trong niềm vui tức thời, đến lúc không thể cười thì lại khó lòng chấp nhận.

Đã gần nửa đêm, hôm nay được nghỉ sớm hơn nên sau khi làm xong các bài tập về nhà thì tôi có thời gian nằm chơi điện thoại. Tôi kết bạn facebook với liên đội trưởng từ đầu giờ chiều nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy anh ấy hồi âm. Có lẽ do tôi không dùng ảnh chụp của mình làm đại diện nên anh ấy không biết để chấp nhận.

Nhàm chán lướt facebook nhưng không thấy có gì thú vị, tôi vừa định tắt điện thoại để đi ngủ thì lại phát hiện ra có nick facebook có họ và tên giống của thầy. Tôi tò mò mở xem thử, nick này không dùng ảnh đại diện lại không có thông tin gì ngoại trừ ngày tháng năm sinh và số điện thoại. Ngày tháng năm sinh của thầy thì tôi không biết nhưng nhìn số điện thoại có chút quen mắt, tôi thử đối chiếu số điện thoại này với số trong danh bạ. Không thử còn nghĩ hai số giống nhau, thử rồi mới biết một số cũng không sai. Đây thực sự là nick facebook của thầy, giờ này đoán trừng thầy đã ngủ rồi nên tôi đánh liều gửi lời mời kết bạn rồi dứt khoát tắt điện thoại đi ngủ.

Lại không ngờ 5 phút sau, điện thoại để trên bàn đột nhiên sáng đèn. Âm thanh thông báo của facebook vang lên trong màn đêm tĩnh lặng, nghĩ rằng chỉ là một thông báo nhỏ không có gì đặc biệt nên tôi không để tâm mà tiếp đi ngủ. Nhưng dường như cái điện thoại này không muốn cho tôi ngủ, nó lại lần nữa phát ra âm thanh thông báo tin nhắn của messenger. Lần đầu có thể không xem nhưng lần sau là tin nhắn tôi không thể không xem.

Tôi ngồi dậy với lấy điện thoại để trên bàn học ở bên cạnh giường. Mở ra kiểm tra lại bị tin nhắn gửi đến làm cho giật mình. Thầy ấy vậy mà nhắn tin cho tôi, kết bạn với thầy vốn tưởng thầy sẽ từ chối lại không ngờ thầy không những không từ chối mà còn nhắn cho tôi.

Đợi khi bình tĩnh lại mới sực nhớ có lẽ thầy cũng không biết người kết bạn là tôi, chắc thầy chỉ đơn giản là nhắn tin với một người bạn mới trên facebook mà thôi.

Tôi cố gắng kiềm chế sự kích động và mở tin nhắn ra xem.

[Chưa ngủ sao?] Câu hỏi này có ý gì đây? Là biết hay không biết.

[Dạ chưa.] Tuy không chắc thầy muốn nói gì nhưng tôi vẫn theo phép lịch sự mà trả lời lại.

[Trẻ con ngủ muộn quá không tốt đâu.] Thầy gửi đến một đoạn tin nhắn càng kì lạ hơn. Trong giây phút này tôi lại nghi ngờ người đang nhắn tin không phải thầy chủ nhiệm.

[Là thầy ạ.] Tôi ghét nhất là sự mập mờ không có tính xác thực nên trực tiếp hỏi thẳng luôn.

[Em kết bạn với tôi mà bây giờ lại làm như không biết tôi là sao?]

Thực sự là thầy, thầy ấy đã chủ động nhắn tin cho tôi ư. Không, điều này quá bất ngờ rồi. Tôi thử véo mạnh vào má mình, cảm giác có sự đau nhói truyền đến mới dám chắc bản thân không phải đang nằm mơ.

[Thầy nhắn tin cho em thật sao? Không phải ai khác đấy chứ.] Để cho chắc chắn, tôi vẫn là hỏi lại lần nữa.

[Việc tôi nhắn tin cho em khó tin đến vậy ư?]

Khó tin, tất nhiên là khó tin rồi. Nửa đêm canh ba giáo viên nhắn tin cho học sinh 80% là nhắn nhủ điều gì đó liên quan đến lớp học. Còn cách thầy nhắn tin cho tôi giống như đang muốn nói chuyện phiến hơn.

[Dạ không, tại em thấy bình thường giáo viên sẽ không chủ động nhắn tin với học sinh.]

[Thực ra là tôi muốn nhắn tin với một người nhưng sợ người đó không muốn trả lời. Lại thấy lời mời kết bạn, kiểm tra thông tin có ghi ngày tháng năm sinh và số điện thoại của em. Tôi đoán người kết bạn là em, nên mới chủ động nhắn tin.]

Vâng, tôi có nên gửi lời cảm ơn đến người mà thầy muốn nhắn tin không? Nhờ người đó mà tôi mới có dịp được nhắn tin với giáo viên chủ nhiệm.

[Dạ, vậy em có thể hỏi người thầy muốn nhắn tin ai không ạ? Có phải là bạn gái của thầy không?]

[Là một người bạn thời đại học của tôi.]

Thầy chỉ trả lời câu hỏi thứ nhất, còn câu hỏi thứ hai là thầy không nhìn thấy hay căn bản không muốn trả lời. Mà thầy có trả lời hay không cũng không cũng chẳng liên quan đến tôi.

[Người đó là bạn của thầy, thì tại sao lại không trả lời thầy chứ?] Nếu đứng trước mặt thầy có lẽ tôi sẽ chỉ nói được một chữ "vâng" mà thôi. Nhưng dường như mỗi một người khi qua màn hình điện thoại đều sẽ từ con mèo lười biến thành một con mãnh hổ.

Không biết thầy bận việc gì nhưng rất lâu sau mới trả lời tin nhắn của tôi.

[Bởi vì tôi đã làm một việc không tốt khiến cho người đó rất căm ghét tôi.]

[Nhưng mà thầy làm gì để bị ghét như thế?] Tôi thầm nghĩ với tính cách lúc nóng lúc lạnh của thầy không bị người ta ghét mới lạ.

[Trẻ con không nên hỏi chuyện của người lớn.]

Lại nữa, tôi có thể chắc chắn thầy ấy không muốn trả lời câu hỏi của tôi. Mà tôi cũng là một phải người không hay xen vào chuyện của người khác nên tôi làm như không hay biết mà hùa theo thầy.

[Em không phải trẻ con, qua tết là em tròn 15 tuổi rồi.]

[Không ai nói với em qua 18 tuổi mới được gọi là người lớn sao?]

[Không, em chỉ nghe nói ai dưới 10 tuổi mới phải gọi là trẻ con. Và em cũng không nhận mình là người lớn.]

[Ok, em thắng.] Thầy còn gửi kèm icon mang khuôn mặt kiểu bất lực.

[Thì em nói đúng mà.]

[Dường như đây mới là con người thật của em]

Đọc dòng tin nhắn này tôi mới trợt nhận ra là bản thân đã quá buông thả cảm xúc và lời nói của mình. Có lẽ tôi cần phải điều chỉnh lại.

Tôi bấm like và không nói gì tiếp.

[Tôi và em giống nhau.] Giống nhau là giống về cái gì? Về tính cách hay thói quen.

[Em không hiểu.]

[Em không cần hiểu, em chỉ cần biết dù cho tôi có thay đổi ra sao thì đây mới là tôi.]

Thầy ấy đang nói cái gì vậy? Tôi biết tính cách của thầy vốn thất thường nhưng mà thầy nói như vậy là muốn ám chỉ điều gì.

Tôi suy nghĩ một hồi, sau cùng chỉ nghĩ đến một đáp án.

[Có phải do bình thường thầy phải tỏ ra nghiêm khắc với học sinh. Nên ngay cả việc thả lỏng tinh thần cũng khiến thầy thấy khó khăn.]

[Uhm.] Thầy trả lời như vậy là muốn nói tôi đoán đúng hay là sai vậy.

[Thầy ơi, em xin lỗi vì đã hỏi điều này. Nhưng em có thể thường xuyên nhắn tin với thầy được không?]

Đoạn tin nhắn này tôi viết ra hoàn toàn dựa vào cảm tính. Chính tôi cũng không biết tại sao mình lại viết như vậy, trong đầu tôi lúc đó dường như đang tái hiện lại hình bóng cô độc của thầy.

[Được, tôi sẽ chờ tin nhắn của em.]

Đồng ý sảng khoái như vậy, thật sự có phải là thầy ấy không? Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nghi ngờ người đang nhắn tin không phải thầy. Tôi suy nghĩ mình có nên đặt một câu hỏi gì đó để chắc chắn rằng tôi không phải đang bị người ta lừa.

[À đúng rồi, lúc chiều mẹ em mang chè đỗ xanh sang mà quên mang bát về. Thầy nhớ cất hộ em, khi nào học thêm thì em lấy luôn.] Phải nghĩ nát óc thì tôi mới nhớ ra lúc tối mẹ có kêu mai sang lấy về.

[Cất rồi, nếu tôi nhớ không lầm thì chè mẹ mang sang là chè đỗ đen. Và thứ mà mẹ em muốn em lấy là một chiếc hộp nhựa, không phải là bát đâu.] Chính tôi cũng không biết là hộp nhựa hay bát nhưng có thể chắc chắn tôi không nhắn tin sai người.

[Dạ, chắc em nhớ nhầm]

[Em không nhớ nhầm, em chỉ đơn giản muốn thử tôi. Điều này tôi có thể hiểu được.]

[Hình như em làm gì cũng không qua khỏi đôi mắt của thầy.]

[Bởi vì em rất ngốc, cũng rất cẩn thận.]

Nói tôi cẩn thận thì đúng là không sai nhưng mà tôi không có ngốc. Tôi chỉ muốn tránh những sai lầm không đáng có.

[Thầy muốn nói sao cũng được.]

[Không vui?]

[Một chút ạ.]

[Ừm, muộn rồi đi ngủ đi. Tôi cũng phải ngủ rồi.]

Hả? Không giải thích, không nhắn nhủ gì cứ thế là kết thúc luôn sao? Thầy ấy đang đùa tôi đúng không, chắc chắn là đang đùa rồi. Làm gì có ai hỏi xong đến một đáp án, một lời giải thích cũng không có.

Tôi cố gắng ngồi đợi với hy vọng thầy sẽ nhắn tiếp câu gì đó nhưng lại chỉ nhìn thấy dấu chấm màu xanh lá trên nick của thầy biến mất. Rất tốt, vô cùng tốt. Thầy ấy chủ động nhắn tin với tôi, đến cuối cùng để lại cho tôi một dấu chấm hỏi to đùng rồi biến mất tiêu luôn.

Vừa mới nửa tiếng trước, tôi vô cùng buồn ngủ. Nhắn tin với thầy xong, cơn buồn ngủ liền biến mất không thấy tăm hơi. Tôi còn thấy may mắn vì được nhắn tin với thầy ấy, giờ tự nhiên cảm thấy có chút sai lầm.
Chương trước
Chương sau