Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Em Như Hoa Trong Mộng

Chương 7

Chương trước
Chương sau
Anh liên tục nói những câu với ý nghĩa mập mờ như vậy thật khiến cô khó hiểu. Cô im lặng băng vết thương vì anh cứ cố chấp, anh chăm chú nhìn cô, một lát sau cô nói:

- Xong rồi, bạn về phòng nghỉ ngơi đi.

Anh đưa tay chạm nhẹ vào vết thương cô vừa băng bó rồi nói:

- Cám ơn.

Cô vừa cất dụng cụ gọn gàng vào hộp cứu thương vừa đứng dậy đáp:

- Không cần cám ơn, việc tôi phải làm thôi.

Anh vội đứng dậy nắm tay cô lại nói:

- Vậy ngày mai?

Cô cũng đành chịu với sự cố chấp của anh:

- Mai sau tiết học cuối cùng tôi sẽ đến đây chờ bạn.

Nói rồi cô rời đi, anh nhìn theo cô mỉm cười hạnh phúc. Hôm nay là lần đầu tiên anh và cô có thể nói chuyện cùng nhau lâu như vậy.

Khi cô trở về phòng thì Luy Xuân cùng Hiểu Lạc và Chu Hoài đã có mặt trong phòng. Thấy cô bước vào, Luy Xuân hậm hực nhìn cô, cô đặt hộp cứu thương vào ngăn tủ. Luy Xuân ngồi xuống ghế cất giọng:
- Bạn có cần nặng tay với huynh ấy đến vậy không? Hay bạn cố tình muốn đả thương Thiệu Huy?

Chu Hoài thấy Luy Xuân có phần kích động liền nói:

- Bình tĩnh đi Luy Xuân, từ từ nói chuyện.

Hiểu Lạc cũng vội xoa dịu:

- Đúng đó Luy Xuân, bạn bình tĩnh đi, Nhược Vũ không cố ý đâu.

Cô lạnh lùng đáp:

- Tôi không cố ý.

Thái độ lạnh tanh của cô khiến Luy Xuân vốn tính trẻ con nên càng tức giận nói:

- Bạn không cố ý, bạn nói bạn không cố ý là xong hả? Huynh ấy đến phòng y tế cũng không thấy bạn đến xin lỗi, bạn có lương tâm không vậy?

Hiểu Lạc vội bước đến đặt tay lên vai Luy Xuân rồi nói:

- Thôi mà Luy Xuân, chuyện đâu còn có đó, bình tĩnh lại đi. Chúng ta là bạn cùng phòng nhiều năm nay, đừng căng thẳng quá sẽ mất hoà khí.

Cô điềm tĩnh đáp:

- Thiệu Huy bị thương là lỗi của tôi. Tôi đã xin lỗi Thiệu Huy rồi, bạn yên tâm đi.
Nghe cô nói vậy thì thái độ Luy Xuân có phần dịu xuống nhưng cô ấy bỗng thắc mắc hỏi:

- Lúc nãy huynh ấy ở phòng y tế không thấy bạn, sau khi băng vết thương xong huynh ấy liền rời đi. Vậy bạn gặp huynh ấy khi nào?

Câu hỏi của Luy Xuân khiến tâm tư của cô bối rối, tuy nhiên cô vẫn không hề biểu lộ tâm trạng ra bên ngoài. Cô không thể nói hết chuyện cô và Thiệu Huy gặp nhau ở khu vực sau khu Hồ, như vậy chắc chắn Luy Xuân sẽ hỏi thêm nhiều vấn đề nữa, càng nói sẽ càng rối.

Cô lạnh lùng đáp:

- Tôi gặp Thiệu Huy lúc tôi đang đi đến phòng y tế. Bạn ấy nói bạn ấy muốn về ký túc xá nghỉ ngơi, tôi đã xin lỗi ngay lúc đó.

Luy Xuân nghe lời cô nói thấy rất hợp lý nên không có gì để bàn cãi. Nhưng cô ấy vẫn muốn nghe thêm:

- Vậy sư huynh trả lời thế nào?

Cô suy nghĩ vài giây rồi từ tốn đáp:
- Thiệu Huy nói sẽ bỏ qua cho tôi lần này.

Luy Xuân ra vẻ nhắc nhở:

- Nếu huynh ấy đã nói vậy thì tôi cũng không trách móc bạn thêm làm gì. Nhưng từ đây về sau bạn nên cẩn trọng hơn một chút, đặc biệt là với Thiệu Huy. May mắn là vết thương của huynh ấy không sau, nếu huynh ấy có chuyện gì thì hậu quả bạn gánh không nổi đâu!

Cô nghe vậy thì im lặng không nói gì, Hiểu Lạc và Chu Hoài thấy Luy Xuân đã chịu cho qua thì rất mừng vì họ chẳng muốn xích mích ồn ào khiến bầu không khí ngột ngạt.

Sáng hôm sau, thầy hiệu trưởng cho gọi Thiệu Huy và Nhược Vũ đến văn phòng gặp thầy. Cả hai gặp nhau trên đường đi đến phòng thầy hiệu trưởng, họ cũng chẳng ngạc nhiên khi thấy nhau bởi lẽ cả hai đã biết rõ nguyên do. Sau khi gõ cửa thì cả hai được thầy ấy cho phép bước vào. Thầy Cao Sinh cũng đã có mặt ở phòng thầy hiệu trưởng. Cả hai cúi chào thầy Cao Sinh rồi nhìn về phía thầy hiệu trưởng.

Thiệu Huy và cô đồng thanh nói:

- Thưa thầy, thầy cho gọi em.

Người thầy giáo hơn 50 tuổi với gương mặt phúc hậu đang ngồi ở bàn làm việc nhìn hai trong số các môn sinh ưu tú nhất trường. Thầy ấy nhẹ nhàng cất giọng:

- Có lẽ hai em đã biết lý do thầy cho gọi hai em đến đây?

Thiệu Huy đáp:

- Dạ.

Thầy hiệu trưởng nghe vậy thì thẳng thắn nói:

- Thầy đã nghe thầy Cao Sinh trình bày về sự cố trong buổi học kiếm pháp hôm qua. Thầy rất lo lắng nhưng cũng nhẹ nhõm vì Thiệu Huy không sao. Đáng lẽ thầy đã gọi hai em đến ngay hôm qua nhưng thầy nghĩ nên để Thiệu Huy nghỉ ngơi.

Thầy hiệu trưởng đưa mắt nhìn Nhược Vũ nói:

- Nhược Vũ, thầy biết em không cố tình gây thương tích cho bạn. Nhưng thầy vẫn muốn nhắc nhở em hãy xem sự cố lần này là một bài học đắt giá, em phải tuyệt đối cẩn trọng trong lúc học võ thuật và cả khi quyết đấu.

Cô điềm tĩnh cất giọng đáp:

- Dạ, em sẽ cẩn thận hơn thưa thầy.

Thiệu Huy liền đỡ lời:

- Thưa thầy, thật ra việc em bị thương là do bản thân em tự nhận lấy. Em đã không tránh chiêu thức hay phản đòn của Nhược Vũ nên mới khiến bạn ấy vô tình đả thương em.

Thầy hiệu trưởng hơi cau mày khó hiểu nhìn Thiệu Huy. Thầy ấy là người nuôi lớn anh và cũng là người hiểu anh nhất, có thể nói thầy hiệu trưởng như người cha của Thiệu Huy. Thầy ấy cất lời:

- Tại sao em không tránh chiêu thức? Theo thầy biết thì khả năng võ thuật của em không hề kém cạnh Nhược Vũ, vậy vì cớ gì mà em lại để bản thân bị thương trong khi có thể tránh được?

Chương trước
Chương sau