Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Dục Vọng Tình Yêu

Chương 3: Người mới dọn tới vậy mà lại là anh ta

Chương trước
Chương sau
Hai hôm sau..

Khi kim giờ và kim phút cùng nhau hướng về con số 12, cũng là lúc mà tất cả nhân viên trong công ty M được nghỉ trưa. Như Ý làm vài thao tác trên con chuột, nhìn đi nhìn lại trên màn hình máy tính rồi mới buông ra duỗi thẳng hai tay lên cao, cô thở phào đứng dậy cùng Oanh Oanh đi xuống căn tin của công ty ăn trưa.

Sau khi Như Ý nhận lấy khây đồ ăn từ tay cô đầu bếp xong, Như Ý định đến bên bàn chỗ Oanh Oanh ngồi thì thấy Thế Vĩ đi ngang qua. Nhưng anh ấy không thấy cô bởi xung quanh anh ấy được vây quanh khá nhiều người.

Anh ấy ngồi ăn trưa với đồng nghiệp mà lạ là trong đó có vài người cùng làm chung phòng ban với cô. Xung quanh còn có vài cô gái, họ cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ, cô chau mày nghi hoặc không biết anh đang nói gì với những cô gái đó mà vui dữ vậy.

Như Ý "hừm" một tiếng, dời tầm mắt của mình khỏi đó rồi quay đi ngồi vào bàn chỗ Oanh Oanh đang ngồi. Cô cố tình ngồi đối diện Oanh Oanh để tránh khỏi phải nhìn thấy Thế Vĩ, nếu không thì sợ rằng cơm hôm nay sẽ nuốt không trôi. Nhưng hà cớ gì cô phải để tâm anh ta chứ, chỉ là mới quen hai hôm trước thôi sao lại có cảm giác thân quen khó tả, chưa kể cô còn có hơi ganh tị với mấy cô gái đó nữa. Cảm giác này thật sự như đang "ghen tuông" với người yêu vậy, mặc dù trước đây cô chưa bao giờ có cảm giác này với người khác giới khi chỉ mới quen biết mới có hai ngày.

Như Ý vừa ăn vừa suy nghĩ, không thèm đếm xỉa đến Oanh Oanh. Thấy vậy Oanh Oanh không những không dỗi mà còn cười, thật ra đoạn Như Ý nhìn thấy anh chàng đẹp trai kia nhỏ thấy hết rồi.

"Anh chàng hai hôm trước mà cậu kể cho tớ nghe là cái anh chàng có nụ cười nhìn thấy liền muốn cháy nắng đó à. Em yêu hên thiệt đó nha!" Oanh Oanh khều tay Như Ý rồi nói nhỏ.

"Con mắt nào của cậu nhìn thấy tớ may mắn vậy? Bộ không thấy người ta đang vui vẻ với vườn hoa kia rồi à?" Như Ý nhíu mày lệch nhìn Oanh Oanh với hai con mắt khó hiểu đáp.

Oanh Oanh nghe vậy cũng im bặt không dám lên tiếng vì đúng là từ nãy tới giờ nhỏ quan sát chẳng thấy anh chàng đó để ý "Em Yêu" nhà mình miếng nào.

Cứ thế một tuần trôi qua, mọi thứ đều diễn ra rất bình thường cho đến khi..

Như Ý vừa đi chợ về, vừa ra khỏi thang máy thì nghe được tiếng nói chuyện của vài bà cô hàng xóm.

"Nè mấy bà biết gì chưa? Mới hồi đầu tuần có một anh chàng dọn đến chung cư này đó." Một bà dì tầm độ 40 tuổi nói với vẻ đắc ý.

"Thì đã sao, có người dọn đến là chuyện bình thường mà, có gì hay ho đâu cái bà này." Một thím khác phản bác.

"Bà không biết gì thật sao? Anh chàng này đặc biệt đẹp trai nha, còn có nét giống người nước ngoài nữa. Mới hồi hôm qua tôi vô tình gặp được, cậu ấy cười chào tôi rồi còn hỏi nhờ tôi có biết cửa hàng tiện lợi ở đâu không nữa đó!" Bà dì độ tuổi 40 thích thú kể cho hai người còn lại nghe.

"Thật sao? Đẹp trai cỡ nào vậy?" Bà thím thứ ba cũng hứng thú hỏi.

Bà dì tuổi 40 kia ôm mặt mà diễn tả dáng vẻ của anh chàng mới dọn tới, có thể tưởng tượng được bộ dáng người đó rất soái, rất đẹp trai. Khi dì ấy nhìn thấy anh chàng cười rồi nói "cảm ơn" thật sự khiến cho tim của dì ấy có chút lung lây, cứ có cảm giác như được trở về tuổi đôi mươi vậy.

Nghe đến đây Như Ý thấy hình như người được mấy bà thím mô tả có chút quen quen. Nhưng cô lắc đầu gạt bỏ ngay ý nghĩ đó, không thể nào mà anh ấy dọn đến đây được, chắc là người giống người thôi. Cô đảo mắt chán trườn rồi đi đến cửa phòng mình, đưa tay ra nhấn mật khẩu. Bỗng phía sau cô có một người mở cửa bước ra, các bà dì trung niên mới tám chuyện vừa nãy vẫn còn chưa giải tán. Họ vừa nhìn thấy người đó bước ra liền kích động, nháo nhào xầm xì to nhỏ với nhau, người đẹp trai mới dọn tới thật đúng là anh ta.

Lúc này Như Ý vừa mở cửa phòng xong, cô dường như không để ý người phía sau cũng chả quan tâm mấy bà cô đang xầm xì to nhỏ chuyện gì. Cô chuẩn bị bước chân vào trong thì phòng đối diện có một giọng nói trầm ấm quen thuộc phát ra.

"Như Ý, là cô sao? Thật trùng hợp quá, cô cũng ở chung cư này à?"

Cô nghe xong liền trợn tròn mắt, lấy tay bụm miệng lại, cứ như sợ rằng nếu còn phát ra bất kì âm thanh nào dù là thở thì cũng sẽ bị người kia phát hiện. Cô nhăn mặt nghĩ gặp nhau lúc nào không gặp, sao lại gặp nhau ngay lúc này được chứ, cô còn chưa kịp make up, sửa sang đàng hoàng kia mà. Bộ dáng của cô bây giờ không khác gì mấy con cá chết trôi hay thây ma, không thể để cho người kia nhìn thấy được.

Song Như Ý giả vờ không nghe thấy, xách đồ vào trong liền đóng sầm cửa lại. Thế Vĩ nhìn thấy Như Ý biến mất sau cánh cửa mà không hề quay đầu nhìn mình, anh hụt hẫng chớp mắt vài cái khó hiểu. Không lẻ anh nhìn lầm người sao, nhưng rõ ràng anh kêu tên cô ấy, cô ấy rõ ràng có phản ứng. Không lẻ cô còn giận anh chuyện tuần trước không chào hỏi cô khi ở căn tin sao. Chắc sáng sớm mai anh phải đi xin lỗi cô ấy rồi.

Như Ý đứng ngay cửa tim đập loạn xạ, trên trán còn vương vài giọt mồ hôi. Không ngờ cái người đẹp trai thân thiện mà lúc nãy mấy dì đó nói đến lại là anh ấy thật. Cô không hiểu tại sao anh ấy lại dọn đến đây, cứ có cảm giác gì đó không đúng lắm. Nghĩ đến đây cô nhắm mắt lắc lắc đầu niệm ba chữ "không nghĩ nữa" rồi xách đồ vào làm bữa tối.

Sáng sớm hôm sau, sau khi đã sửa soạn trang phục chỉnh chu, tó tai gọn gàng cùng với lớp trang điểm xinh tươi, cô vừa mở cửa ra, còn chưa kịp tận hưởng đón ánh nắng ban mai thì liền thấy anh như âm hồn bất tán đứng ngay trước cửa phòng mình.

"Ôi giật hết cả mình. Anh là biến thái sao, sao đứng ngay trước cửa phòng tôi vậy?" Cô lùi về sau một bước, nhăn mặt mắng.

Thế Vĩ mặt mày ủ rũ, anh đứng yên đó tỏ vẻ ăn năn rồi anh xin lỗi cô vì lần trước đã không đến hỏi thăm cô trong giờ ăn trưa. Nghe xong câu xin lỗi đó cô nhướng mày nhìn anh, trong lòng muốn nói ra rằng cô không giận anh vì chuyện chào hỏi mà là chuyện anh không đến tìm cô suốt gần cả tuần. Nhưng bây giờ nhìn thấy anh đứng trước mặt mình như thế này, cô cũng đã hiểu đại khái là tuần qua anh bận bịu chuyện chuyển nhà nên không đến tìm cô.
Chương trước
Chương sau