Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc

Chương 50: Bị tẩy chay

Chương trước
Chương sau
Đi làm về sớm James ngạc nhiên thấy 1 đám huyên náo trong bếp. Hóa ra mấy phụ nữ ở trong khu nhà sang làm bánh cùng Phương Nhi.

“Thế cũng tốt, anh nghĩ, không thì em chẳng chịu giao tiếp với ai. Anh còn đang lo em thành người tự kỉ mất rồi.” Vừa mới định bước đi thì James nghe tiếng cười rúc rích:

- Đúng vậy, cho con bú rồi là xệ hết cả ngực.

- Nhất là mấy người ngực to sẵn thì thôi đấy, vú kéo dài 1 phát vắt qua cổ được luôn.

- Vậy nên mới có câu: em sinh ra là quả lê, quả táo nhưng kết thúc em đều là quả mướp!

James đứng khựng lại, cau mày. Ra vậy, cái đám đàn bà mất nết này nói năng nhăng cuội làm cho vợ anh nghĩ ngợi lung tung, còn tưởng ngực mình xuống cấp. Bực bội James lừ lừ quay lại đi vào bếp.

Phương Nhi thấy chồng sầm sập tiến vào mặt đằng đằng sát khí là biết ngay không ổn rồi. Vừa nhào bột vừa len lén quan sát anh, tim cô cứ đập thùm thụp trong lồng ngực.

Đám phụ nữ đang buôn chuyện rôm rả có James xuất hiện liền im bặt, vài cô đứng nhìn trộm anh đầy ngưỡng mộ.

Tiến lại đằng sau vợ anh vòng tay ôm chặt cô bên dưới cặp tuyết lê rồi cố ý đẩy tay lên, nói bâng quơ:

- Thời nay thiên hạ toàn đám ghen ăn tức ở, thấy người ta đẹp thì chê xấu để dìm hàng.

Câu nói của James cứ như vũ khí hủy diệt hàng loạt. Mấy mụ hàng xóm tái mặt rồi viện cớ này cớ nọ chuồn hết.

Nhìn theo kẻ cuối cùng trong đám người xấu bụng cút ra khỏi nhà, anh quay lại giúp vợ cho bột vào khuôn rồi hỏi:

- Sao ở trong nhà cũng phải mặc áo ngực?

- Thì có khách mà!

- Cởi ra, từ nay về sau không mặc gì hết. Lát nữa anh đưa em đi mua thật nhiều váy 2 dây để mặc cho họ biết thân hình em đẹp đến thế nào, cái lũ trước sau như 1 ấy!

Phương Nhi nhăn mặt:

- Anh à, người ta là hàng xóm đấy, cũng phải cư xử lịch sự chút chứ ai lại như anh ban nãy.

- Anh làm sao? Anh nói đúng mà. Em dù không có ai chơi cũng đừng giao du với cái loại đó. Họ ở trong nhà em, ăn bánh, uống nước của em lại đi liếc mắt đưa tình với chồng em, nói xấu em thẳng vào mặt em. Thật không chịu nổi.

Rồi vuốt mái tóc mềm mại của vợ James nói:

- Cô gái hiền dịu của anh, em muốn có bạn thì mình chuyển nhà đi nơi khác, chuyển tới khi nào em tìm được bạn ưng ý thì thôi.

Phương Nhi nhìn chồng 1 với ánh mắt nồng nàn. Dẫu cho cách săn sóc bảo vệ cô của James có phần kì quặc nhưng rõ ràng anh rất quan tâm cô.

Sau bữa đó Phương Nhi bị tẩy chay triệt để. Cô có chào người ta cũng chỉ ậm ừ không thèm chào lại. Ngoài Minh Đức chẳng còn ai nói chuyện với cô. Mặc dù cô biết anh ta chẳng tốt lành gì, Minh Đức chính là kẻ phao tin đồn nhảm về vợ chồng Phương Nhi chứ còn ai vào đây.

Tuy nhiên, anh ta có lẽ là mối liên hệ duy nhất của cô với xung quanh nên cô cũng không thể nào cắt nốt đi.

Tại sao Minh Đức lại hành xử với cô như vậy. Phương Nhi đâu có làm gì đắc tội với anh ta. Suy nghĩ muốn nát cả óc cô vẫn không tìm ra đáp án. Hay giữa James và Minh Đức có khúc mắc từ trước khi Phương Nhi chuyển tới? Chẳng có vẻ gì là như thế cả.

Bị hàng xóm cô lập cũng không dám nói với chồng, Phương Nhi chỉ biết âm thầm chịu đựng. Chồng cô rất ít nói, nhìn có vẻ như chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì trên đời nhưng thực ra không phải vậy. Anh mà cáu lên thì chả khác gì núi lửa Etna phun trào. Đại họa.

1 ngày kia thật bất ngờ Minh Đức tiếp cận riêng cô. Ngạc nhiên ở chỗ bấy lâu nay chẳng có lúc nào anh ta ở riêng với Phương Nhi hết, khi nào cũng có người khác ở bên.

Vào thẳng vấn đề luôn, không rào trước đón sau gì sất, Minh Đức đề nghị cô ngủ với anh ta. Cô vỡ lẽ ra rất nhanh. Bấy lâu Minh Đức tạo điều tiếng xấu về cô là cốt để Phương Nhi bị cô lập.

Chỉ mình anh ta còn vui vẻ nói chuyện với cô nên hẳn nhiên Phương Nhi sẽ phải cảm động lắm. Và khi độ hảo cảm đã tăng cao dần theo từng ngày thì việc cô sẽ lao thẳng vào vòng tay anh ta là điều hiển nhiên chẳng cần bàn cãi.

Minh Đức có ngờ đâu trò mèo của mình bị Phương Nhi nhìn thấu ngay từ đầu. Giả vờ đóng vai người tốt ư, đuôi cáo đang lòi ra kia kìa.

Mà có thể anh ta nghĩ cô là gái gọi cao cấp thật, giống bà chị Xuân Liên, nghe đâu cũng đã qua tay Minh Đức rồi. Vậy thì chinh phục Phương Nhi cũng dễ dàng thôi.

Nhìn Minh Đức chòng chọc, cố gắng lắm cô mới giữ được giọng nói ôn tồn hỏi đầy mỉa mai:

- Thế vợ anh có biết đến vụ này không?

- Thục Hiền cần gì phải biết. Đây là chuyện riêng của 2 chúng ta thôi!

- Sao nghe nói tội ngoại tình bị phạt 2 triệu nhỉ?

- Ờ thì pháp luật không phải lúc nào cũng đúng. Tôi nghĩ trong trường hợp này chỉ cần 2 chúng ta đồng thuận là được.

“Não của tay này chắc có hình của quí!” cô vừa nghĩ vừa nén cơn buồn nôn vì ghê tởm lại. Vẫn giữ giọng nói ôn hòa dù đã cáu lắm rồi Phương Nhi bảo:

- Tôi không thể làm thế, tôi không muốn lừa dối chồng mình. Nếu bây giờ anh nói với vợ anh và Thục Hiền đồng ý, tôi nói với chồng và James cho phép thì chúng ta bắt đầu.

Rồi đi về phía nhà Minh Đức, cô giục:

- Đi chứ, vào gặp vợ anh luôn!

Vậy là tẽn tò, Minh Đức lủi nhanh như 1 con trạch, thoáng cái đã biến mất dạng. Tuy nhiên, lủi lúc ấy thôi, sau đó anh ta vẫn tiếp tục bám theo ve vãn, gạ gẫm cô. Đã kiếm được con mồi ngon, sao có thể bỏ qua kia chứ, thịt treo mèo thèm.

Minh Đức mồi chài đàn bà ở khắp nơi, cả ở chỗ làm việc không phải chỉ ở nhà. Chị vợ chắc cũng nghe phong thanh được gì đó, có lần cô nghe Thục Hiền bảo đàn ông ngoại tình là chuyện bình thường và rằng: “Đàn ông không ham muốn thì là đàn ông thiến!”

Chắc quá tuyệt vọng vì không ghìm cương được con ngựa bất kham nên chị ta nói thế để chữa thẹn chứ có ai muốn chồng mình đi lăng nhăng bao giờ.

Chẳng biết bằng cách nào chuyện Phương Nhi bị tẩy chay lại đến tai James. Ngồi lặng thinh trong 1 góc nhìn chồng đi lại lồng lộn khắp phòng vì tức giận, cô cố đoán xem anh sẽ phản ứng ra sao. Chắc lại sắp có phim Kẻ hủy diệt để xem rồi.

Tiến lại phía chiếc ghế Phương Nhi đang ngồi, James ngồi xuống đất úp mặt vào đùi cô. Đoạn ngẩng lên nhìn vợ anh nhẹ nhàng trách:

- Sao lại không nói gì với anh mà cứ âm thầm chịu đựng 1 mình thế. Em có coi anh là chồng không đấy?

Dịu dàng vuốt mái tóc nâu đen hơi xoăn của James, cô đáp:

- Tại em sợ anh giận!

- Đương nhiên là phải giận rồi. Cái lũ vô lại ấy biết gì mà dám phán xét em. Anh thật muốn đấm vỡ mặt cả đám!

- Thế nên em mới sợ. Anh sao lại nóng tính quá vậy. Không thể giải quyết mọi thứ bằng nắm đấm được đâu!

Chúi đầu vào giữa 2 chân cô dụi dụi, James đấu dịu:

- Được rồi, anh sẽ kiềm chế. Đừng lo lắng nghĩ ngợi nhiều nữa nghe không. Anh chỉ mong em lúc nào cũng vui vẻ và hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau