Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 73: Cưỡng hôn

Chương trước
Chương sau
Định là không mua nữa, nhưng thế quái nào khi Nam Thái Gia nắm tay mình giữ lại, Thiều Vân San nhìn vào gương mặt ngây thơ vô số tội của anh thì lại tức. Cho nên, cô một mực ‘lấy lấy lấy, chọn chọn chọn’ không ngừng cho bõ cơn giận trong lòng.

Quần áo đều ném vào người anh để anh cầm giữ.

Nói trông có vẻ tùy tiện nhưng cô chọn đồ rất kỹ, do đồ đẹp nên dễ lấy hơn. Thêm mấy cái túi Hermes vài ‘củ tỏi’ nữa, cho ví anh đau chết luôn.

Sau khi thanh toán, Nam Thái Gia nhìn hoá đơn dài trườn trượt, bất lực cảm thán:

“Khả năng mua sắm của phụ nữ kinh khủng thật đấy!”

“Anh chưa nghe câu: tức giận bao nhiêu, tiêu tiền bấy nhiêu à?”

“?!?”

Anh đáp:

“Là lần đầu.”

Nam Thái Gia vừa dứt lời đã đổi lại cái liếc đầy xéo xắt của Thiều Vân San.

Anh chỉ có thể lảng tránh bằng cách quay sang dặn dò nhân viên giao đồ tới địa điểm là biệt thự của mình. Sau đó cùng cô đi sang cửa hàng đồ nam, vẫn là sau khi cô thực hiện công việc chọn đồ cho anh, còn thêm chọn cho em trai và Khước Đại Gia.

Xong xuôi, Nam Thái Gia đưa cô đi ăn rồi lái xe về nhà. Thiều Vân San không biết đường lối, chỉ ngồi bù nhìn ở ghế lái phụ.

Thấy cô từ lúc đi ăn tới lúc ngồi lên xe rồi cũng không nói mấy lời, Nam Thái Gia đành phải hỏi:

“Nói đi, em lại giận gì tôi rồi?”

Lại giận?

Thiều Vân San cảm thấy mình trong miệng anh hoá ra cũng chỉ là một người hay giận hay dỗi.

Cô im lặng vì càng thêm tức. Anh nói với cô như thế mà nghe được hay sao?

Nam Thái Gia nghĩ bụng người phụ nữ này lúc thì nói như mồm miệng gắn mô tơ, lúc thì có cậy mãi cũng không hé ra được chữ nào.

Thấy phía trước sắp dừng đèn đỏ, anh chỉ còn cách đe doạ:

“Nói hay không nói?”

Thiều Vân San vừa hừ lạnh quay mặt đi, chiếc xe dừng lại cùng lúc đó có một bàn tay đàn ông nắm giữ lấy cằm của cô kéo cô quay lại nhìn anh.

Cô định nổi đóa lên thì cánh môi của người đàn ông đã ập đến. Nam Thái Gia giữ chặt gáy cô, mặc cho cô vùng vẫy chống trả cũng quyết phải cậy mồm người phụ nữ này, bằng mọi cách!

“Nam… ưm, anh bị điên… ưm…”

Lời chửi có câu nào đều bị anh nuốt trọn câu nấy. Nam Thái Gia không kiêng dè, bá đạo chiếm lấy môi lưỡi của cô.

‘Chát.’

Một cái tát.

Hai cái tát.



Đến khi cô phải dùng đến chiêu cắn môi anh theo đúng nghĩa đen, anh mới chịu dừng lại việc càn quấy của mình.

Thiều Vân San đẩy mạnh người đàn ông ra, tức tối tháo dây an toàn xuống xe. Phía trước đèn đỏ chuyển xanh, những xe phía sau bắt đầu bóp còi inh ỏi. Cô bực tức mở cửa ghế sau ngồi vào.

Nói chung, cứ tránh xa người đàn ông này mới là cách an toàn nhất. Cô cảm thấy anh sắp phát điên đến mức mất kiểm soát rồi…

“Em lên đây.”

Anh ra lệnh.

Cô giả điếc, mặt vênh vênh thách thức anh.

Nam Thái Gia mặc kệ xe phía sau, trơ lì ngồi ở ghế lái nhìn cô qua gương chiếu hậu. Cô liếc nhìn về sau, đường không quá đông xe, xe khác phải đánh tay lái sang bên làn đường khác để đi.

Hừ.

Anh hay lắm.

Để xem ai lì hơn ai.

Cứ như thế sau nửa tiếng dừng ở trên đường, vẫn là Thiều Vân San hồn Phí Tiểu Uyển cô lì hơn.

Chỉ có điều, cảnh sát cũng đã tìm tới rồi. Họ điều tra lý do hai người bỗng dưng dừng xe giữa đường giữa lối như thế này là nhằm mục đích gì.

Nam Thái Gia mở cửa sổ xe ghế lái, uất hận sổ một tràng tiếng anh:

“Các người có giỏi thì bắt luôn người phụ nữ kia đi. Cô ta khiến tôi tức điên lên rồi đây!”

Cảnh sát e ngại liếc qua gương mặt xinh đẹp của Thiều Vân San, lại hỏi Nam Thái Gia:

“Anh và cô ấy là quan hệ gì? Tại sao cô ấy lại ngồi trên xe của anh?”

Nam Thái Gia hằn học đáp:

“Cô ta là vợ của tôi, không ngồi xe tôi thì ngồi đâu?”

“…”

Kết quả của việc hãm tài là Nam Thái Gia bị yêu cầu xuất trình giấy tờ, nghe lỏm ý thì có vẻ sắp bị bế lên đồn vì tội hách dịch với cảnh sát. Tuy nhiên khi cảnh sát nhìn thấy giấy tờ của anh, sắc mặt lập tức sượng trân. Vội vàng chuyển sang thuyết phục anh lái xe đi đừng ảnh hưởng tới giao thông.

Nam Thái Gia vẫn mang quốc tịch Mỹ, những năm trước ở Las Vegas tiếng tăm của anh rất lớn cho nên sau khi cảnh sát biết thân phận của anh liền muốn ‘đuổi’ người đi vì không định nhận thêm phiền phức từ anh.

Nam Thái Gia vẫn chần chừ, Thiều Vân San bị kẹt lại gần tiếng đồng hồ cô nhìn không nổi nữa lập tức dùng tiếng mẹ đẻ nói với anh:

“Anh có đi hay không? Nếu không thì tôi sẽ tự bắt xe.”

Nam Thái Gia lạnh lùng liếc cô một cái.

“Cứng đầu.”

Anh lẩm bẩm rồi cũng khởi động xe lái đi.

Thiều Vân San khoanh tay trước ngực, từ dáng ngồi đến thần sắc gương mặt đều thấy rõ sự căng thẳng. Biết Nam Thái Gia vẫn cứ dòm dòm mình qua gương chiếu hậu, cô trực tiếp nhắm mắt lại, không quan tâm anh.

Không biết qua bao lâu, cảm nhận chiếc xe đã dừng lại, cô còn cho rằng đang dừng đèn đỏ nên chưa thèm mở mắt ra. Nghe trong xe có tiếng sột soạt, vừa hé mắt nhìn đã thấy đôi chân dài của Nam Thái Gia đang chĩa về hướng này. Giây sau, người đàn ông đã từ ghế lái di chuyển xuống bên cạnh cô.



Thiều Vân San đưa mắt nhìn ra bên ngoài, không ngờ xe đã dừng trong gara. Cô nghi hoặc hỏi:

“Đây là đâu?”

Không phải anh định đưa cô về khách sạn của cô sao?

Nam Thái Gia rất bình tĩnh đáp:

“Nhà tôi.”

“Anh đưa tôi đến đây làm gì?”

Dù trong lòng tò mò về nhà riêng của anh bên Mỹ nhưng ngoài mặt cô vẫn cứ lạnh như băng. Ở bên cạnh tên Nam Thái Gia này, cảm xúc của cô còn thất thường hơn cả dải băng cổ phiếu của Thiều Thị, mệt chết cô mất!

Mà cô đâu hề biết rằng, người đàn ông ngồi chễm chệ bên cạnh cô cũng có loại cảm giác tương tự. Ngoài ra anh còn tự hận chính mình tại sao biết khổ mà vẫn cứ cố đâm đầu vào cô. Để rồi, cô dần dần chiếm lĩnh suy nghĩ của anh, giờ trong đầu anh chỉ toàn sắc thái nhăn nhó kiêu kỳ của cô mà thôi!

“Mấy khi có dịp cùng nhau ở Las Vegas, em không muốn tham quan nhà tôi một chút hay sao?”

Thiều Vân San không nói gì.

Không nói gì là đồng ý.

Nhưng Nam Thái Gia không hiểu điều đó, anh cố ý trỏ trỏ vào cánh tay cô, ra vẻ thuyết phục nói:

“San… em đừng lạnh lùng nữa, tôi mời em tới nhà tôi chơi mà, em vui lên được không?”

Sợ bản thân quên mất mình giận anh ta vì chuyện gì, cô đã khó chịu đáp:

“Vui ư? Tôi vui nổi không khi ba của tôi đang phải nhập viện vì những tin tức ngớ ngẩn trên mạng đó.”

Nam Thái Gia có vẻ lo lắng:

“Tin tức gì mà khiến bác trai nhập viện vậy?”

Nhìn biểu hiện không hề giả trân của Nam Thái Gia, cô ghét bỏ gạt tay anh đang ‘đậu’ trên người mình ra.

“Nam Thái Gia, anh đừng có giả bộ không biết gì. Bức ảnh trên bài báo đó sắc nét từng lỗ chân lông như vậy nếu không được tuồn từ file gốc ra thì tôi làm con của anh.”

“Thế thì nói lên được điều gì?”

Anh vẫn còn cứng miệng:

“Là lỗi của tôi sao?”

“Không là lỗi của anh thì là lỗi của tôi chắc? Anh thử nói xem, người của casino đó có động cơ gì để gửi bức ảnh ấy cho báo chí nước chúng ta? Chỉ có anh thôi! Mình anh là có động cơ làm những thứ này.”

Cãi không được, Nam Thái Gia bắt đầu ngang như cua:

“Vậy em nói xem động cơ của tôi là gì?”

Thiều Vân San không khách khí đáp:

“Còn gì ngoài việc chọc tức Trình Vũ? Anh biết chúng tôi là người yêu của nhau còn cố tình làm vậy, có quá đáng không? Cậu ấy dù sao cũng là thanh niên mới lớn, anh ra tay tàn nhẫn như thế mà coi được hả? Sao anh già mà anh hơn thua với một đứa trẻ đến mức này hả?”
Chương trước
Chương sau