Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 64: San… Francisco!!!

Chương trước
Chương sau
Thiều Vân San thầm khinh bỉ trong lòng. Nghĩ bụng đối với cô anh kẹt xỉ từng đồng một như vậy ư?

Thấy cô không trả lời tin nhắn, Nam Thái Gia sợ cô tưởng thật thì đành khai:

[Đùa em thôi, tôi tới Mỹ rồi. Có điều mẹ tôi đang nhớ tôi nên tôi qua thăm bà ấy một chút, ở với bà ấy mấy hôm rồi sẽ qua em.]

Đấy, Thiều Vân San nghe lý do này đỡ thấy ghét hơn.

[Ồ, mẹ anh ở thành phố nào?]

Năm phút sau, Nam Thái Gia nhắn lại:

[San. Francisco!]

Nhìn dấu chấm lửng lơ, Thiều Vân San có chút khó hiểu trước tin nhắn của anh. Chắc là anh gõ nhầm thôi.

[Vậy khi nào anh tới thì nhắn cho tôi trước.]

Đến lượt Nam Thái Gia không trả lời.

Thiều Vân San tiếp tục bữa ăn cùng với mọi người. Lúc này câu chuyện của mọi người đã lái đi xa lắc xa lơ. Lã Thư lại rủ mọi người sau khi ăn tối xong cùng nhau đi dạo phố vui chơi, có người còn rủ cùng nhau đi đến sòng bài…

Những thứ mới mẻ, những cuộc chơi còn chờ phú bà Vân San phía sau…Tuy nhiên, lòng cô cứ buồn buồn hụt hẫng nên chẳng có hứng gì.



Vì ăn no, Thiều Vân San đã ra bên ngoài đường phố đi dạo cho xuôi. Viện Viện vẫn chưa ăn xong nên còn ngồi lại.

Đi mỏi chân, cô tìm tới chiếc ghế ven đường gần nhà hàng ngồi nghỉ, dành thời gian nhìn ngắm bầu trời đêm của đất nước Mỹ xinh đẹp.

Las Vegas dù trong thế giới tiểu thuyết vẫn giống như một thế giới thực sự. Mới sống vài tháng trong thế giới Nữ Nữ Thương Lan, bản thân cảm giác đã dần quên đi những chuyện của ‘Phí Tiểu Uyển’. Giờ trong đầu cô đã nhận định bản thân mình chính là Thiều Vân San… là San có gu như ai đó đã nói. Vui vui buồn buồn cũng còn tùy từng thời điểm.

Thiều Vân San cứ bận suy nghĩ mà không để ý có một chiếc ô tô đen mới đỗ lại bên vệ đường gần đó. Và rồi, đột nhiên đằng sau có người mạnh mẽ bịt miệng cưỡng chế cô, cô mới giật mình hoảng hốt.

Muốn la hét nhưng miệng bị bịt chặt, âm thanh phát ra chỉ còn là tiếng rên ú ớ. Tay chân ra sức vùng vẫy, trong đầu chỉ còn duy nhất một ý niệm muốn sống.

Cho tới khi người kia trầm giọng đe dọa bên tai:

“Muốn sống thì giao trái tim ra đây.”

Cả người cô buông thõng, mắt trợn ngược lên.

Nam Thái Gia từ phía sau nhìn gương mặt thất thiểu của cô, anh giở giọng côn đồ:

“Hôn cho cái bây giờ, thích nhìn không?”

Phải mất một lúc sau, Thiều Vân San mới có thể thốt lên:



“Con mẹ nó… Nam Thái Gia, anh hết trò rồi à?”

Chỉ có những người từng chết một lần mới hiểu được nỗi sợ ngay lúc này của cô. Có biết khi nãy, cô đã tưởng tượng ra bao nhiêu cảnh chết chóc của mình khi bị bắt cóc không? Từ gót chân lên tới đỉnh não cô lúc này vẫn đang không ngừng run rẩy sợ hãi, chứ nếu cô bình tĩnh thì đã cầm đôi giày cao gót của mình táng vào mặt tên dở hơi này rồi.

Nam Thái Gia bị mắng mà mặt vẫn trơ ra, thậm chí anh đứng phía sau ôm ngược má cô, chu chu mỏ định hôn một cái.

Cô hét lên:

“Anh hôn thử xem!”

Nam Thái Gia điếc không sợ súng, mặt dán sát lại. Khi môi cách môi một khoảng rất ngắn anh đã nắm lấy tay cô đưa tới bên môi mình hôn chụt một cái rồi tiếc nuối rời đi.

Anh vòng ra phía trước, ngồi xuống bên cạnh cô. Nhìn thấy cặp chân cô vẫn đang run khẽ, anh đã giúp cô bằng cách gác một chân mình lên đôi chân cô. Dáng người đàn ông ngả tựa về sau, một tay gác trên thành ghế sau lưng Thiều Vân San giống như đang ôm.

Lúc ấy Nam Thái Gia mới khẽ cười trêu:

“Sợ chết thế cơ à?”

Thiều Vân San độc miệng nói:

“Anh già rồi chết còn đáng, tôi trẻ trung xinh đẹp như này còn lâu mới muốn chết.”

Mắng Nam Thái Gia như vậy, nhưng có sức nặng từ chân dài của anh hỗ trợ cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, chân đùi mới không còn run rẩy nữa.

Anh hỏi:

“Sao lại thẫn thờ ngồi đây?”

Sau khi bình tĩnh, cô nhớ tới chuyện khi nãy… đột nhiên cảm thấy giận nên không thèm đáp.

Biết mình chọc cô sợ cỡ này, Nam Thái Gia tự nhiên lại không muốn giở trò khốn nạn nữa. Tay anh đang đặt trên lưng ghế di chuyển đặt lên vai cô, kéo cô ngả vào lòng mình.

Thiều Vân San bần thần cả người, má áp vào bờ ngực săn chắc của Nam Thái Gia… Cho dù người đàn ông đang mặc âu phục dày dặn cũng không thể nào che giấu đi được dáng người ngon nghẻ của anh ta…

Cảm giác ở trong lòng anh ta không bài xích như cô từng nghĩ nhưng hiện tại cô vẫn đang có bạn trai cho nên đành phải đẩy anh ta ra. Hai người tách riêng, mỗi người một đầu ghế.

Nam Thái Gia không cưỡng chế kéo cô lại, anh nửa đùa nửa thật nói:

“Ở đây cũng đâu có ai, em thích thì cứ ôm… Ngại gì. Yên tâm tôi sẽ không kể chuyện này cho tên người yêu trẻ con của em nghe đâu.”

Thiều Vân San hừ lạnh với lý lẽ bại hoại của anh ta, tên này virut lăng nhăng khốn nạn ăn sâu vào máu rồi. Không chỉ có Nữ Nữ và Thương Lan sau này, mà giờ hắn cũng giở trò đạp chân vào thuyền của người khác là cô. Tình cảm cô với Hàng Trình Vũ dần trở nên không tốt, nhưng không muốn bị người thứ ba chen vào đâu.

Nghĩ vậy, cô đã dài miệng dè bỉu:

“Thà ôm cái cột điện còn hơn là ôm anh.”

“…”

Nam Thái Gia liếc xéo cô:



“Em chắc chưa?”

Cô cứng rắn gật đầu:

“Chắc!”

Thiều Vân San nghĩ anh ta sẽ chịu thua, ai ngờ giây sau anh lập tức đứng dậy kéo tay cô:

“Em ra ôm cột điện tôi xem nào?”

“…”

“Sao tôi phải ôm cho anh xem?”

Cô ngang ngạnh cãi.

Nam Thái Gia bỗng cúi sát xuống mặt cô, cô mất tự nhiên tránh đi. Anh đe dọa:

“Em không ôm cột điện, vậy em phải ôm tôi. Lời của Thiều tiểu thư đã nói, đừng để người ta coi thường…”

Thấy thái độ kiên quyết bắt cô đi ôm cột điện của anh ta, cô nhăn nhó hỏi:

“Tôi rút lại lời đã nói được không?”

“Được!”

Anh đồng ý ngay, nhưng vẫn có điều kiện kèm theo:

“Bằng cách em ôm tôi để chứng minh. Chứ thân hình hoàn hảo của tôi cố gắng rèn luyện bao năm bị em sỉ nhục như vậy, tôi không chấp nhận mấy lời qua loa của em đâu.”

Thiều Vân San dùng ngón tay đẩy mặt anh cách xa, cô đứng phắt dậy:

“Để tôi đi ôm.”

Nhìn thấy cây cột gần đó, cô bước tới ôm một cái. Không quên ra vẻ âu yếm chọc tức anh ta:

“Ôi cột à, ôm mày còn thích hơn.”

Diễn sâu đến mức cô còn suýt trao nụ hôn cho cây cột. Tưởng đã chọc tức được Nam Thái Gia, ai nghĩ anh lại chỉ vào cái cột và nói:

“Đây là cột đèn, không phải cột điện.”

Mắt cô nhìn lên lập tức bị đèn đường làm chói mắt, vội cụp xuống. Sau đó lại nhìn ra xung quanh, trong bán kính mắt có thể nhìn thấy thì không có bất cứ chiếc cột điện nào… Chợt nhận ra, cột điện ở khu đặc biệt chứ làm gì có ở trên đường phố???

Cô thua nhưng ra vẻ có lý mà đáp:

“Tôi chịu thua đó, anh bắt bẻ cả cái cột nữa thì chịu rồi.”
Chương trước
Chương sau