Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Đan Dược Thần Sư

Chương 86

Chương trước
Chương sau
Vô Ngu ho khan hai tiếng, nói tiếp: “Đồ nhỉ a, lần này ta muốn để ngươi trở thành häc mã* trong trận đấu này, thời khäc mấu chốt tung ra sát chiêu, hù chết mấy lão gia hỏa.”

*Hắc mã: ý nói những người nhìn bình thường không có gì nổi bật nhưng cuối cùng lại đứng nhất.

Tựa như nghĩ đến bộ dáng mấy lão gia hỏa kia bị dọa ngốc, Vô Ngu nhịn không được cười ha hả. Ai bảo lão nhân hội trưởng đáng chết kia thường xuyên khoe khoang tôn tử mình trước mặt hắn, dù tôn tử hắn là thiên tài cũng làm sao so được với đồ nhỉ bảo bối của hắn?

Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, có một sư phụ già mà không đứng đắn như vậy đúng là làm người ta đau đầu.

“Vậy khi nào thì con xuất phát?”

“Hôm nay luôn đi, ta tính lộ trình cho con rồi, vừa đúng một tháng sẽ đến địa điểm đó, ha ha, đồ nhi, con phải cố lên, vì sư phụ tranh một lần”
“Hôm nay?” Mộ Như Nguyệt gắt gao cầm thiệp mời trong

tay, khẽ gật đầu, “Được, con đi nói với Dạ Vô Trần xong sẽ xuất phát đi đan hội.”

Dưới cây hoa đào, cánh hoa rơi trong gió.

Dạ Vô Trần đứng đó, không biết đang suy nghĩ gì, cánh hoa hồng phấn rơi trên đầu vai hẳn, nhìn qua cứ như mộng ảo, cảnh sắc không giống thật.

“Vô Trần”

Thanh âm nhẹ nhàng từ phía sau vang lên, Dạ Vô Trần chậm rãi xoay người, khi nhìn thấy thiếu nữ phía sau, khuôn

mặt tuấn mỹ nở nụ cười rung động lòng người.

“Nương tử, nàng đến rồi.”

Không biết từ khi nào, Mộ Như Nguyệt cảm thấy hắn xưng hô như vậy trở nên thật bình thường, cũng thản nhiên tiếp nhận hắn ỷ lại mình, nhưng mà từ sau khi biết nàng ở nơi này, hẳn liền mặt dày mày dạn xin ở lại, thậm chí cam nguyện bị nàng sai vặt bưng trà, rót nước, làm ấm giường.
“Vô Trần, ta tới cáo biệt ngươi.” Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ trước mắt, lần đầu tiên phát hiện thì ra Dạ Vô Trần lớn lên đẹp như thế.

Làn da hẳn thật trảng, nhưng không phải trằng yếu ớt mà là màu trằng sữa bò. Một đôi mắt sạch sẽ thanh khiết lại mị hoặc, lông mi hơi rũ xuống giống như một con chó nhỏ đáng thương nhìn nàng.

“Nương tử muốn đi đâu? Có thể giống phụ vương và mẫu phi một đi không trở về hay không?”

Lòng Mộ Như Nguyệt mềm nhữn, đối với hắn nàng vẫn luôn không thể nhẫn tâm được.

“Ta chỉ ra ngoài làm việc, sẽ trở về nhanh thôi.”

Nghe vậy, Dạ Vô Trần thở phào nhẹ nhõm, hắn chậm rãi tới gần Mộ Như Nguyệt, lập tức khiến tim nàng nhảy dựng, khoảng cách hai người rất gần, thậm chí có thể cảm thấy hơi thở nóng bỏng của đối phương.
Dung nhan Dạ Vô Trần thật hoàn mỹ, cho dù nhìn gần cũng không chút tỳ vết, đôi môi mỏng gợi lên đường cong nhu hòa.

Lời còn chưa nói xong đã bị một đôi môi mỏng chặn lại.

Không giống như nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lúc trước, Dạ Vô Trần có chút trúc träc hôn nàng, Mộ Như Nguyệt hơi chấn động, đột nhiên giơ tay đẩy Dạ Vô Trần ra.

Nàng hơi híp mắt đánh giá khuôn mặt ửng hồng của thiếu niên, nhưng không nói gì, vẻ mặt không nhìn ra bất kì cảm xúc nào.

Chương trước
Chương sau