Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Đại Thiếu Gia Là Đồ Nghiện Vợ

Chương 74

Chương trước
Chương sau
"Mặc Liên, anh họ!" Dương Quang Trung đứng bên cạnh quản gia, tay giơ cao vẫy vẫy với hai người.

Còn đám bạn của cô thì vẫn còn đang ăn tối và tám chuyện, ánh mắt vẫn luôn tò mò về Quang Trung.

Mặc Liên thấy hai người này đi cùng là liền nghĩ tới cái tình yêu đồng tính, cô hí hửng nhảy xuống khỏi tay Dương Quang Trường chạy tung tăng tới cậu em chồng này. "Sao hai người biết mà tới đây vậy?"

Lý Tuyên cầm đống quà trên tay, khẽ cúi đầu. "Thiếu phu nhân!"

Quang Trung như thân thiết, đá cùi chỏ chỉ tay về phía Ti Gơ đang nằm cao ngạo liếm lông. "Con đó, ở đâu có vậy?"

"Bé đó hả?" Mặc Liên cười cười. "Nhặt ở trong rừng á, ẻm ngoan lắm, không ăn thịt người đâu."

"Ngoan hả?" Quang Trung trợn tròn mắt, đưa tay lên trán Mặc Liên xem thử, nhiệt độ vẫn bình thường. "Mày có biết, lúc nãy tao vừa thấy cái đống lửa là nó đã ở phía sau tao ngửi ngửi rồi gầm lớn một cái."

"..."

Dương Quang Trung ngã ngớn ôm Lý Tuyên làm chỗ dựa. "Nếu không phải thịt tao ăn không ngon thì chắc là nó nuốt tao với anh Lý Tuyên của tao rồi."

Anh Lý Tuyên của tao.

Anh Lý Tuyên của tao?

Anh Lý Tuyên.. CỦA TAO?

Mặc Liên như chưa thể tin vào tai mình, nghiên đầu kéo tay Dương Quang Trường cho anh ghé sát miệng mình, nói nhỏ: "Thầy có nghe cái mà em đang nghe không?"

Dương Quang Trường gật gật, nói nhỏ: "Anh nghe."

Mặc Liên lại hỏi tiếp: "Vậy thầy có nghĩ giống như em đang nghĩ không?"

"Anh có!"

Tuyệt!!!

"Hahahaha." Khoé miệng Mặc Liên cong cong lên nở ra một nụ cười xấu xa, trông hệt như biến thái.

Dương Quang Trường: "..."

Lý Tuyên: "..."

Dương Quang Trung khoái, nghiên nhẹ híp mắt thâm tình, khoé môi cong cong thích thú, đưa cho Mặc Liên cái ánh mắt như thể bạn cùng chí hướng gặp được nhau.

"Mặc phu nhân!" Lý Tuyên nhẹ nhàng chen vào, phép tắc kĩ càng: "Thiếu gia mang quà mừng sinh nhật tới cho cô."

Quang Trung bây giờ mới nhớ ra, ôm một lần hết 5 hộp quà trên tay quản gia quăng qua cho Mặc Liên cầm, nói: "Mấy người kia bận nên nhờ tao đem cho mày đó, cái hộp đen đó, là của tao, hàng nóng!"

"Hai người đi xe mệt lắm đúng không?" Mặc Liên hiện tại làm gì còn quan tâm đến quà, quăng qua cho Dương Quang Trường, cô kéo tay Trung và Tuyên cười khúc khích, chạy tung tăng đi hướng ra suối. "Vậy đi tắm đi, suối mát lắm. Ở ngoài đó không có đèn đâu."

"Mặc phu nhân!" Lý Tuyên không dám giật tay ra, thấy Quang Trung cũng không vùng thì anh cũng đành đi theo. "Tôi không.."

"Cái gì mà phu nhân?" Mặc Liên đi chậm lại, quay mặt lại nhìn Lý Tuyên, cười một cách hồn nhiên. "Gọi chị dâu."

"Vâng?"

Dương Quang Trường cũng bất lực, xếp quà của cô vào lại lều rồi mới đi theo.

"Tắm đi!" Mặc Liên xô Lý Tuyên vào người Quang Trung cười khúc khích. "Đảm bảo không có ai thấy đâu."

Dương Quang Trung thuận thế đỡ lấy Lý Tuyên, ánh mắt thâm thuý cong môi cười, ra hiệu cho cô tiếp tục. "Mày sao đẩy anh Tuyên của tao làm gì?"



"Xin lỗi, xin lỗi!" Mặc Liên như bối rối, đưa tay như đẩy Lý Tuyên một lần nữa nhưng chỉ chạm nhẹ, còn lại là cho Quang Trung tự ngã xuống suối.

Bùm.

Lý Tuyên bị kéo ngã cùng Quang Trung xuống chỗ thác nước, Mặc Liên nở ra nụ cười kì lạ, co chân chạy tung tăng đi về.

"Haha. Thầy!" Cô vừa thấy Dương Quang Trường đi tới, một bước nhảy lên người anh ôm cổ, anh thấy vậy cũng dang tay ra ôm lấy cô, khuôn miệng cô vẫn mở ra khoe răng khểnh cười tươi.

Cái cảm giác Mặc Liên chủ động thế này thích chết đi được, anh cứ vậy ôm cô đi về chỗ đám nhóc. "Cậu chủ, t-tôi xin lỗi!" Lý Tuyên ướt sũng cả người, biết Quang Trung không biết bơi, anh vội vàng đỡ cậu lên bờ.

Quang Trung giả sắp chết, như bị ngạt nước mà ho sặc sụa. "Anh, khụ, khụ, em, em khó thở! Em khó thở quá!"

Lý Tuyên chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, hiện tại lại đang ở giữa rừng, không suy nghĩ, lấy tay ấn mạnh vào lồng ngực để sơ cứu.

Quang Trung cứ như hấp hối, mắt trợn dọc nằm thở hổn hển, miệng kêu liên tục: "Anh ơi, khụ, em, em chịu hết nổi rồi."

"Cậu chủ, cậu hít thở đi, cố hít thở đi!"

"Không được, em, em không thở được!" Dương Quang Trung nắm chặt tay Lý Tuyên, đầu lúc lắc, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ: "Em không thở nổi, anh, anh giúp em."

Lý Tuyên lồng ngực đập như sắp vỡ, bên ngoài vẫn phải giữ bình tĩnh, căng thẳng đến sắp ngạt rồi. "Tôi, tôi mạo phạm cậu vậy."

Bóp mũi Quang Trung lại, Lý Tuyên tay ấn mạnh vào lồng ngực để xoa bóp tim, đầu anh cúi xuống ngậm một hơi lớn thổi vào trong miệng cậu.

Đạt được mục đích, đuôi mắt Quang Trung cong cong, hai tay ôm cổ Lý Tuyên hôn "chụt" một phát lên môi.

"..."

Lý Tuyên bị đứng hình.

Cậu cười tươi, ghì cổ anh lại hôn thêm một cái nữa.

Lý Tuyên như bị hoá đá, khuôn mặt anh và Quang Trung hiện tại chỉ cách nhau chưa tới 5cm.

"Cậu.." Anh dần bừng tỉnh, sửng sốt ngồi bật dậy che miệng lại, khuôn mặt đã nóng bừng, đỏ như quả cà chua. "C-c-cậu chủ? Cậu, cậu làm gì vậy?"

Quang Trung vuốt tóc mái lên, xung quanh tối đen, chỉ có ánh đèn mập mờ phía bên khu cắm trại chiếu quá một chút ánh sáng.

Trong lúc này, làn da Lý Tuyên như phát sáng, bộ vest đen đã ướt đẫm ôm sát thân hình anh. Quang Trung ngồi dậy nắm tay Lý Tuyên áp lên má mình, chiếc lưỡi mềm liếm láp vào lòng bàn tay làm anh ngứa ngáy rụt lại. "Cậu, cậu lừa tôi sao?"

Dương Quang Trung đứng dậy bế Lý Tuyên đi tới chỗ thấp nước. "Là anh tự dưng ngã vào người em rồi cưỡng hôn em, em đã làm gì đâu?"

"C-cậu chủ, cậu làm gì vậy? Thả tôi xuống."

"Anh mà vùng vẫy thì ngã xuống chảy máu đấy!"

Lý Tuyên không vùng nữa, chân mài nhíu lại, vẫn không dám quát: "Cậu chủ, cậu bế tôi lên làm gì?"

Dương Quang Trung thả anh đứng xuống, ép anh đứng vào tảng đá to, áp lên môi anh một nụ hôn sâu, lực đạo như đang rất kiềm chế nhẹ nhàng, non nớt đẩy lưỡi vào bên trong.

"Ưm, ứm? Cậu ứ.." Lý Tuyên bị cậu đè hai tay lại ở trên đầu, cúc áo từng cái từng cái bị cởi ra.

Lưu luyến buông ra, Quang Trung gấp gáp đè anh lại lột hai lớp áo ra, cà vạt được thắt lỏng ở cổ Lý Tuyên, liếm nhẹ lên vành tai, cậu thì thầm: "Anh yên tâm, em giúp anh thoả mãn."

Nói rồi, Quang Trung rất nhanh liền cởi thắt lưng của Lý Tuyên ra bắt đầu công cuộc yêu thương bé thỏ trắng của mình.

Lần đầu rất lạ lẫm và đau đớn, nhưng không biết tại sao rất kích thích, Lý Tuyên như bị cuốn sâu vào trong cậu, Quang Trung dù non nớt nhưng rất dịu dàng, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể.

Hai thân thể trần trụi dính chặt vào nhau, cùng thở ra những tiếng kêu khoái cảm kì lạ của lần đầu, tiếng nước chảy không ngừng nghỉ, đều đều như tiếng kêu của Lý Tuyên.



Cái thứ tình cảm đồng tính mà Quang Trung giấu nhẹm đi từ 3 năm trước, cái ngày định mệnh mà cậu vô tình nhìn thấy anh, vì một cái ánh mắt dịu dàng của Lý Tuyên mà yêu anh say đắm.

Thứ tình cảm mà người đời chán ghét này, cậu phải luôn cố gắng không để bộc lộ ra ngoài, cậu cũng chưa từng nói với bất kì ai, chỉ cẩn thận dè chừng từng lời nói để xem thử Lý Tuyên có kinh tởm nó hay không, nhưng anh cũng không có bất kì biểu hiện gì ra bên ngoài..

Cậu không thể nào biết được, nhưng thứ tình cảm đồng tính này cậu không muốn giấu nữa, cậu phải trưởng thành để tự tìm hạnh phúc cho riêng mình, nếu cậu cứ giấu mãi trong lòng thì ngày hối hận sẽ không còn xa nữa..

Róc rách róc rách.

Lý Tuyên ê buốt cả người, mềm nhũn ôm lấy Quang Trung, anh hơi thở nặng nhọc, đôi mắt khép hờ ngậm nước.

Dương Quang Trung một lần nữa ôm anh trong lòng, khoé miệng cong lên cười thoả mãn, nước lưng chừng ngang eo, cậu sờ soạng tắm rửa lại cho Lý Tuyên.

Anh hoàn toàn không còn sức lực, phía dưới đau âm ỉ, cổ họng khô khốc, trong lòng rối bời không dám lên tiếng, mơ màng ngủ thiếp đi.

Quang Trung lại bế anh lên bờ, khoác tạm áo che người, đi vòng qua tránh cho người khác thấy rồi tự nhiên kéo khoá lều của Mặc Liên xuống.

Mặc Liên và Dương Quang Trường đang đùa giỡn, chăn gối văng tung toé. Nghe thấy tiếng động, tất cả tự dưng im bặt lại, anh sững sốt vội che mắt Mặc Liên lại.

Quang Trung vẫn tự nhiên đi vào, kéo nước ướt cả lớp đệm, Dương Quang Trường lại ôm Mặc Liên lên, giấu mặt cô vào trong lòng đi ra ngoài, trước khi kéo khoá, anh nói: "Anh thì không kì thị gì mày, nhưng ba mẹ mày thì anh không biết, anh cũng không giúp gì được, mày tự lo liệu đi."

"Vâng." Quang Trung nở nụ cười, giọng nhẹ nhàng: "Cảm ơn anh!"

Roẹt.

"Ủa thầy." Mặc Liên cười tủm tỉm, khoái muốn xĩu, hỏi: "Rồi mình ngủ ở đâu?"

Dương Quang Trường vẫn còn đang muốn giỡn, đột ngột trở người cô như một cục thịt nhỏ xíu rồi để cô ngồi lên vai anh, nhẹ nhàng, nhanh chóng chưa tới 3 giây. "Mình ra suối làm một hiệp nữa rồi về giành lều là được."

"Đồ điên!"

Trong khi cả lớp cứ ngồi tám chuyện, chơi bài uno, thật hay thách, rồi truyền giấy bằng miệng, thì Mặc Liên lại ngồi ôm hổ, đút Ti Gơ ăn.

Toàn là trẻ con..

"Sao em béo vậy Ti Gơ?"

"Grrrr."

"Bé cũng béo mà!"

Hổ trắng Ti Gơ ăn no say rồi thì lười biếng nằm lên chân Mặc Liên cho cô vuốt ve, thoải mái quá gầm gừ nhè nhẹ trong cuống họng.

Đúng là bạn bè của cô không còn sợ nữa, mà Ti Gơ thì lại không thích bị người khác sờ, cứ bị mấy cái bàn tay kia vuốt vuốt làm nó cứ phải gầm lớn để doạ mà phải nghe lời Mặc Liên, không được tấn công con người.

Nói là đi chơi tập thể mà tối nào cũng đi ngủ sớm, đến đây chủ yếu là ngắm cảnh rồi tắm suối, còn ý định tới đây là do đám nhóc cầu xin quá nên cô không nỡ để năm cuối cấp nhạt nhẽo..

"Kim Du!"

"Haha. Tảng băng này cho nó thử thách gì bây giờ?"

"Hôn bất kì người nào trong đây mà mày thích đi!"

"Mày nghĩ nó mà thíc.."

"Được!"

"..."

"Vợ ơi, em đừng ôm cái con xấu xí này nữa." Dương Quang Trường nũng na nũng nịu, chân đạp đạp Ti Gơ, tay ôm cứng Mặc Liên. "Nó bẩn lắm, anh sạch lắm nè, em ôm anh đi."
Chương trước
Chương sau