Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3388

Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 3428

Vừa nãy anh ta gọi điện thoại cho cô, dù cô nghe máy và chỉ nói đôi câu, nhưng rõ ràng là vẫn chưa ngủ. Nếu chưa ngủ thì vì sao không nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, vì sao?

Tuy giọng nói của Quản lý tiền sảnh hơi nhỏ, nhưng tiếng gõ cửa không hề nhỏ chút nào, rốt cuộc hai người bọn họ đang tập trung đến mức nào mới có thể không nghe thấy?

Tư Đồ Không siết chặt nắm tay, đường gân xanh trên mu bàn tay lập tức nổi lên, cảm giác như các mạch máu sắp sửa vỡ tung rồi vậy, nhìn trông cực kỳ đáng sợ.

Hiện giờ, không thể dùng hai chữ u ám để hình dung sắc mặt của Tư Đồ Không được nữa. Lúc này đây, khuôn mặt đó nom còn đáng sợ hơn cả Diêm vương đòi mạng dưới địa ngục.

Còn cảm giác lạnh lẽo toát ra từ cơ thể Tư Đồ Không dường như có thể khiến con người ta đông cứng chỉ trong giây lát.

Đáng sợ hơn thế, là luồng sát khí đằng đằng đang tỏa ra từ người anh ta, như thể chỉ một tích tắc sau sẽ xông vào giết người ngay vậy.

Lưu Trung Nam đang đứng ở phía sau, cảm thấy da đầu mình tê rần, hai chân mềm nhũn, toàn thân run lên bần bật. Nếu có thể, anh ta thật sự muốn bỏ trốn khỏi đây, trốn càng xa càng tốt, bởi anh ta có thể cảm nhận được, ngay sau đây thôi, Tổng giám đốc Tư Đồ sẽ giết người. Anh ta sợ mình sẽ không giữ được cái mạng quèn này mất.

“Chắc… chắc có lẽ không ở trong phòng nghỉ đâu ạ?”

Lúc này Lưu Trung Nam thật sự hy vọng Bùi Dật Duy không ở trong phòng nghỉ. Tất nhiên Bùi Dật Duy không phải là mấu chốt, mấu chốt ở đây là Liễu Ảnh.

Chỉ cần cô Liễu không ở trong phòng nghỉ là được.

“Tổng giám đốc, có thể là tôi nhìn nhầm, có lẽ cô Liễu đã ra về rồi. Hay ngài gọi điện thoại cho cô Liễu xem sao?”

Lúc này, Lưu Trung Nam thật lòng mong sao mình đã nhìn nhầm, anh ta thà chịu lỗi không làm tròn trách nhiệm còn hơn là nhìn thấy cô Liễu ở trong phòng nghỉ.

Anh ta nghĩ, có lẽ Tổng giám đốc của anh ta cũng muốn đón nhận khả năng này hơn.

Lưu Trung Nam nói câu sau rất lí nhí, chỉ để cho Tư Đồ Không nghe được, dù sao chuyện của cô Liễu vẫn không nên để cho người khác biết thì hơn.

“Không ở trong phòng nghỉ sao?”

Quản lý tiền sảnh chỉ nghe được câu đầu tiên Lưu Trung Nam nói. Anh ta cũng lấy làm lạ, đáng lý ra, dù đang có mặt trong phòng thì lúc này cũng không thể nào ngủ say như chết được, người bên trong phải nghe thấy tiếng gõ cửa của anh ta mới đúng chứ.

“Nhưng bộ phận lễ tân cho biết Sếp Bùi vẫn chưa hề rời đi, hoặc là khi ra về, Sếp Bùi đã trả phòng nhưng nhân viên của chúng tôi không nhìn thấy? Sếp Bùi là khách hàng VIP của chúng tôi, có thẻ hội viên, có thể quẹt thẻ thanh toán trực tiếp, vậy nên cũng có khả năng là Sếp Bùi đã về thẳng rồi, nhân viên của chúng tôi sơ sót không để ý.”

Dù sao Câu lạc bộ này cũng làm ăn khấm khá, khách khứa tấp nập, xảy ra sơ sót trong những lúc bận tối mắt tối mũi cũng là điều có thể.

Con ngươi Tư Đồ Không khẽ dao động, vẻ mặt có thể dọa người ta chết khiếp mới vừa nãy của anh ta đã dịu lại phần nào, nhưng cũng chỉ một chút xíu. Anh ta lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Liễu Ảnh.

Lúc này tâm trí của Tư Đồ Không vẫn còn hơi rối bời, anh ta không biết rốt cuộc mình muốn một đáp án như thế nào. Mặc dù tự mình đi vào, nhưng trong thâm tâm, anh ta vẫn muốn tin tưởng Liễu Ảnh, anh ta thật sự hy vọng Liễu Ảnh đã rời đi.

Chương trước
Chương sau