Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Có Bệnh

Chương 7

Chương trước
Chương sau
Edit: Mạn Già La

Kiều Ngộ An cảm thấy Thời Niên tỉnh táo không quá muốn ngồi vào ghế phụ cùng anh, nên anh không hỏi mà mở cửa hàng ghế sau xe ra, cửa chỉ vừa hé mở là Thời Niên đã lập tức chui vào trong, quấn chăn cuộn tròn trên ghế sau, quấn chặt lấy chính mình.

Kiều Ngộ An nhìn hắn vài giây, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi vòng qua thân xe ngồi vào ghế lái, sau đó khởi động động cơ, lái xe chậm rãi đi ra ngoài.

Trên đường về có chút suy nghĩ muốn nói chuyện với Thời Niên, dù sao sau chuyện tối qua, chuyện Khương Tiểu Mễ đến biệt thự số 4 sợ là sẽ thành vấn đề nan giải, nhưng dáng vẻ này của Thời Niên, làm Kiều Ngộ An không biết nên mở miệng kiểu gì, bây giờ dù là một người vô hình cũng sẽ trở thành một loại áp lực cho hắn, nhỉ?

Và Kiều Ngộ An không hiểu sao lại không muốn tạo áp lực như vậy cho hắn.

Nếu không phải vì sự ích kỷ của anh, hắn đã không phải đến bệnh viện chịu một chuyến này.

Trở lại biệt thự số 4, từ xa Kiều Ngộ An đã nhìn thấy Khương Chanh đứng ở ngã tư đường, thấy xe của anh đến gần thì đi tới, Kiều Ngộ An dừng xe ở cổng biệt thự số 4, vội xuống xe vẫy tay với Khương Chanh, tuy Khương Chanh không biết vì sao nhưng vẫn dừng lại.

Nhưng không ngờ vẫn chưa được, Kiều Ngộ An lại ra hiệu ý bảo cô đi về, Khương Chanh tuy khó hiểu nhưng cũng biết Kiều Ngộ An làm như vậy nhất định có lý do của mình, nên Khương Chanh cũng không kiên trì, xoay người đi về nhà.

Kiều Ngộ An vòng qua thân xe mở cửa sau xe ra, nhìn Thời Niên vẫn trong tư thế đó, nhỏ giọng nói:

“Về tới nhà rồi, xung quanh không có ai, cậu có thể xuống được rồi.”

Thời Niên không có hành động ngay, ước chừng một phút Kiều Ngộ An mới nhìn thấy chăn động đậy, sau đó một chùm tóc lộ ra đầu tiên, tiếp đó chậm rãi nhiều hơn, toàn bộ đỉnh đầu, trán, và một đôi mắt đều lộ ra, hắn nhìn thấy Kiều Ngộ An trước, nhưng dừng trên người anh 0,01 giây rồi vội vàng né đi.

Kiều Ngộ An nhận thấy, hắn ngoại trừ sợ tiêm ra, hình như cũng không dám nhìn thẳng vào mắt người khác lắm.

Thời Niên như này khiến Kiều Ngộ An có chút muốn cười, nhưng cũng không có ý châm chọc gì, anh chỉ cảm thấy Thời Niên trước mặt có sự tương phản rất lớn với bộ dạng mà anh đã thấy trước đây, một thì kiệm lời, lạnh lùng, hoạt động nhờ kính nhìn ban đêm, một còn lại thì như một con thỏ sợ hãi giống như lúc này, đang lo lắng sợ hãi nhìn xung quanh xem có nguy hiểm nào đang rình rập xung quanh không.

Kiều Ngộ An đã nói xung quanh không có ai khác, nhưng anh cũng hiểu lời mình nói không có độ uy tín nào với Thời Niên, hắn cần tự mình xem xét, xác nhận, mới yên tâm được, Kiều Ngộ An cũng không gấp, kiên nhẫn đứng chờ, thậm chí còn tránh vị trí cửa xe, tránh cho hắn bị áp lực.

Không biết qua bao lâu, đến độ Kiều Ngộ An cảm thấy mình phơi dưới ánh nắng có chút không chịu nổi, anh mới cảm giác được xe hơi nhúc nhích, nghiêng đầu liếc nhìn vị trí cửa xe, một bàn chân trắng nõn sạch sẽ từ từ đưa ra khỏi xe.

Đến lúc này Kiều Ngộ An mới nhận ra lúc Thời Niên rời khỏi khoa cấp cứu của bệnh viện không có mang giày.

Dù sao thì sàn nhà của bệnh viện cũng bằng phẳng, mặc dù không sạch sẽ lắm nhưng cũng sẽ không làm bị thương ai, nhưng trong khu chung cư lại khác, tuy mặt đường cũng thuộc dạng bằng phẳng, nhưng trong sân biệt thự số 4 thì không vậy, Thời Niên vì không muốn bất kỳ người nào biết hắn sống ở đây, bề ngoài của cả căn biệt thự cũng không được chăm chút gì, cỏ dại mọc um tùm, nếu đạp lên khó tránh sẽ bị thương.

Nhưng Kiều Ngộ An còn chưa kịp nhắc nhở, Thời Niên đã thay đổi động tác thận trọng, trực tiếp nhảy ra ngoài, quấn chăn chạy nhanh về biệt thự số 4.

Thực sự y như con thỏ vậy.

“Cẩn thận….” Kiều Ngộ An ở phía sau nhắc nhở, nhưng Thời Niên lại như không nghe thấy.

Khoảng cách hơn mười mét, Thời Niên chỉ dùng hai ba giây đã chạy tới cửa, Kiều Ngộ An còn lo hắn đi vào như vậy thì mình sẽ không giúp hắn băng bó vết thương được, song không nghĩ tới Thời Niên đã tới cửa rồi nhưng hoàn toàn không mở được cửa, kết quả này khiến Thời Niên vốn không thích ở bên ngoài càng thêm sốt ruột, nắm lấy tay nắm cửa lắc lắc không ngừng.

Thấy vậy, Kiều Ngộ An đi tới, nhưng cẩn thận giữ khoảng cách an toàn với Thời Niên:

“Tôi sốt ruột đưa cậu đi bệnh viện nên quên lấy chìa khóa, chắc cửa bị khóa rồi, tôi vào trong mở cửa giúp cậu, cậu chờ một lát.”

Không đợi Thời Niên có đồng ý hay chưa, Kiều Ngộ An đã quay lại xe, lấy túi chỉ khâu và thuốc hạ sốt mang về từ bệnh viện, sau đó quay người bước nhanh đến cây tùng bên cạnh biệt thự.

Mấy ngày nay anh đã quen với việc trèo cây này, động tác trôi chảy, trong nháy mắt đã nhảy vào gác xép, sau đó không chút chậm trễ đi thẳng xuống lầu mở cửa từ bên trong, còn Thời Niên cũng chạy vào ngay khi cửa mở, bộ dáng đó như thể có sóng thần thú dữ nào đuổi theo sau lưng hắn vậy.

Nhưng có lẽ do quá sợ hãi, sau khi Thời Niên vừa vào là đóng cửa lại ngay, hoàn toàn quên mất ở địa bàn của hắn còn có một người khác. Thời Niên là thật sự đã quên còn có một Kiều Ngộ An tồn tại, cho nên Kiều Ngộ An mới có thể nhìn thấy hắn sau khi vào cửa thì thả lỏng người, chăn tuy rằng vẫn quấn quanh người nhưng không còn bọc mình kín mít như trước nữa, cũng đã lộ đầu ra.

Dù biết một khi lên một tiếng sẽ bị đuổi đi, nhưng Kiều Ngộ An vẫn chuẩn bị cất lời, thời gian anh ‘ẩn thân’ càng dài, kinh hách đối với Thời Niên càng lớn, hắn đã sợ hãi quá lâu rồi, thần kinh phải nên thư giãn.

“Thời Niên.” Kiều Ngộ An cất tiếng gọi hắn.

Quả nhiên, thân thể Thời Niên vì hai chữ này của Kiều Ngộ An mà lại cứng đờ, hắn quay đầu theo phản xạ nhìn Kiều Ngộ An không hiểu sao còn ở đây, lùi lại một bước theo bản năng:

“Anh……”



“Cậu đừng sợ.” Kiều Ngộ An vội nói: “Tôi không phải cố ý ở lại đây đâu, tôi chỉ cảm thấy vết thương của cậu cần phải được xử lý, nếu không sẽ bị nhiễm trùng.”

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An đầy phòng bị, cứng đờ lắc đầu: “Tôi không cần, mời anh đi cho.”

“Tôi là bác sĩ.” Kiều Ngộ An chậm rãi nói: “Tôi sẽ không hại cậu, tôi biết có thể cậu sẽ không tin tôi, nhưng người hôm qua hại cậu bị thương chính là người nhà của tôi, tôi thấy rất có lỗi, cũng muốn cố gắng bù đắp, nếu cậu vẫn thấy không an tâm, tôi xử lý vết thương xong sẽ rời đi, tuyệt đối không ở lại lâu, được không?”

Thời Niên vẫn lắc đầu, âm điệu có chút lạnh: “Tôi không cần.”

“Cậu cần.” Kiều Ngộ An nói: “Cậu bỏ chăn xuống, rồi nhìn xem trên đó có phải đều là máu rồi không? Cậu không cảm thấy đau sao? Vết thương trên cánh tay cậu phải khâu tận bảy mũi đấy.”

“Chuyện này không liên quan đến anh.” Thái độ Thời Niên rất kiên quyết: “Mời anh rời đi.”

Kiều Ngộ An còn muốn khuyên tiếp, nhưng Thời Niên đã nhanh chóng đi vào bếp, xách một con dao phay từ trong đó ra, lạnh lùng nhìn Kiều Ngộ An, giống như nếu anh còn không đi thì hắn sẽ liều mạng với anh.

Kiều Ngộ An chỉ muốn bồi thường cho Thời Niên một chút gì đó, dù sao chuyện hắn bị thương cũng là do anh và Khương Tiểu Mễ gây ra, nhưng dù bồi thường bao nhiêu, Kiều Ngộ An cũng không muốn trả giá bằng mạng sống, Thời Niên quá mâu thuẫn, anh thực sự không thể làm gì được:

“Được, tôi đi, nhưng tôi thấy vết thương của cậu rất có thể sẽ có nguy hiểm, đây là danh thiếp của tôi, có vấn đề gì thì gọi cho tôi.”

Kiều Ngộ An nói xong thì lấy trong túi ra một tấm danh thiếp, nhưng Thời Niên đứng cách xa anh không có ý định lấy, vì thế Kiều Ngộ An liền đặt danh thiếp lên bàn trà trước mặt, rồi rời đi.

Tâm trạng rối bời trở lại biệt thự số 1, Khương Tiểu Mễ không đi học, Kiều Ngộ An không cần hỏi cũng biết là Khương Chanh lo lắng cho tình trạng của Khương Tiểu Mễ hôm nay, muốn cho ở nhà một ngày để quan sát, lúc này thấy anh vào thì nhào vào trong lòng anh:

“Cậu út ơi, trông cậu không được vui lắm.”

“Có hửm?” Kiều Ngộ An nhéo cái mũi nhỏ của cô bé để che giấu tất cả cảm xúc của mình, anh không thể bày tỏ tâm sự của mình với một đứa trẻ, cũng không có tâm tình chơi với đùa: “Có thể là cậu không ngủ ngon, bây giờ muốn đi ngủ một lát, không biết công chúa điện hạ có ân chuẩn không?”

“Chuẩn.” Khương Tiểu Mễ nhanh chóng xuống khỏi trong lòng Kiều Ngộ An: “Mau đi ngủ mau đi ngủ đi, con sẽ không để ai quấy rầy cậu đâu.”

Kiều Ngộ An cười cười, xoa tóc Khương Tiểu Mễ rồi trở về phòng trên lầu.

Đúng là anh nghỉ ngơi không tốt, nhưng chuyện anh không vui cũng không có liên quan gì đến nó, anh chỉ là không kiềm chế được sự tự trách và áy náy mà thôi.

Vì những ham muốn ích kỷ của bản thân, mà che giấu thân phận của mình với một người biết rõ rằng hắn có thể có chướng ngại giao tiếp, nhận lấy lòng tốt của hắn, nhưng cuối cùng lại không bảo vệ tốt hắn, khiến hắn phải chịu tổn thương như vậy.

Và sự thật chứng minh Thời Niên đúng như anh nghĩ, hắn có chướng ngại giao tiếp, thậm chí hắn không thèm quan tâm đến những vết thương trên người mình mà muốn đuổi anh đi.

Kiều Ngộ An nhìn túi thuốc mình mang về, nghĩ đến vết thương trên người Thời Niên, bất lực thở dài.

Tiếng gõ cửa vang lên, Kiều Ngộ An từ trên giường ngồi dậy: “Vào đi.”

Khương Chanh xuất hiện ở cửa, nhìn anh cười: “Có muốn tâm sự không?”

Kiều Ngộ An cười cười, cũng không từ chối, anh kém Khương Chanh 6 tuổi, gần như được Khương Chanh nuôi lớn, lòng tin tưởng của anh đối với Khương Chanh là vô bờ, ngay cả việc anh thích đàn ông cũng là nói cho Khương Chanh biết đầu tiên.

Khương Chanh bước vào, ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc đối diện với Kiều Ngộ An:

“Chị còn tưởng rằng em sẽ không về sớm như vậy.”

Kiều Ngộ An nhìn Khương Chanh một cái, môi mấp máy, không nói chuyện.

“Cậu ấy sao rồi?”

“Vẫn ổn, có hai chỗ phải khâu, những chỗ khác chỉ bị thương nhẹ, không có gì vấn đề gì lớn.”

Khương Chanh nghe vậy im lặng vài giây, nhìn chằm chằm Kiều Ngộ An mấy giây rồi mở miệng đưa ra kết luận:

“Em đang áy náy.”



Kiều Ngộ An muốn chối theo bản năng, bởi vì anh biết rõ cảm xúc áy náy của mình sẽ khiến Khương Chanh ôm trách nhiệm lên chính cô, còn chưa kịp phủ nhận, Khương Chanh đã ngăn anh rồi nói:

“Em lớn lên bên cạnh chị, em nghĩ gì chị là người rõ ràng nhất, em đừng nghĩ gạt chị.” Kiều Ngộ An nghe vậy thì cười, bất đắc dĩ thở ra một hơi:

“Đúng, em đang áy náy, em cảm thấy mình quá ích kỷ.”

Khương Chanh không nói, chỉ yên lặng nhìn Kiều Ngộ An.

“Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy em đã cảm thấy cậu ấy khác với những người bình thường, sống trong một ngôi nhà như vậy, rất có thể là không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai, rõ ràng em đã đoán được như vậy, nhưng vẫn để cậu ấy hiểu lầm, mỗi ngày đều cùng Tiểu Mễ qua đó.”

“Bây giờ nghĩ lại, cả cậu ấy và Tiểu Mễ kỳ thật đều có nguy hiểm, rốt cuộc lúc trước em lấy đâu ra dũng khí để cho rằng mình có thể kiểm soát được tình thế chứ?” Kiều Ngộ An nhìn Khương Chanh: “Nếu em đã biết có nguy hiểm vẫn một mực muốn giữ nguyên hiện trạng, vậy thì em phải đi theo từng giây từng phút, không được lơi là, nhưng em đã làm gì?”

“Mới có một tuần đã cho rằng sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng kết quả cố tình lại có sơ suất, để Tiểu Mễ phát bệnh, khiến một người vô tội bị thương nặng và sợ hãi như vậy, em....”

Kiều Ngộ An chưa kịp nói xong, Khương Chanh đã cầm tay anh:

“Là lỗi tại chị.”

“Chị à.” Kiều Ngộ An có chút bất đắc dĩ: “Chị biết ý em không phải vậy mà.”

“Chị biết chứ, nhưng tất cả sự tự trách và áy náy của em bây giờ đều xuất phát từ chính nhân cách phân liệt của Tiểu Mễ, nếu không vì Tiểu Mễ, em cũng sẽ không suy sụp như vậy.” Khương Chanh cười: “Nhưng Ngộ An à, chị cũng rất ích kỷ, chị biết Tiểu Mễ là gánh nặng của em, nhưng lại không nói được câu bảo em đừng quản con bé nữa được.”

Bởi vì Khương Tiểu Mễ tỉnh dậy lúc 10h30 đêm là với thân phận ‘Khương Chanh’, cho nên cực kỳ bài xích đối với Khương Chanh chân chính, cô bé sẽ không chịu nghe Khương Chanh nói, thậm chí không muốn nhìn thấy cô.

Viện trưởng Bạch và giáo sư Kiều đều có việc riêng phải lo, dù về hưu sớm cũng không thể cùng một đứa trẻ đi trèo cây được, nên chuyện trông giữ một Khương Tiểu Mễ khác cũng chỉ có thể do Kiều Ngộ An đảm nhận.

Lúc trước Thời Niên không ở đây còn được, Khương Tiểu Mễ gần như không cần ai lo lắng gì cả, mỗi ngày cứ thong thả, chỉ cần thỉnh thoảng ghé qua nhìn là được, nhưng bây giờ gần như là buộc chặt Kiều Ngộ An ở đây.

Cho dù quan hệ giữa hai chị em có tốt đến mấy, thì Khương Chanh vẫn cảm thấy có chút băn khoăn, ai mà không có cuộc sống của mình chứ?

“Không phải gánh nặng.” Kiều Ngộ An vỗ vỗ tay Khương Chanh: “Em không thể có con của riêng mình, Tiểu Mễ với em không khác gì con của mình cả, em bằng lòng làm bất cứ điều gì vì con bé.”

Khương Chanh mỉm cười:

“Dù sao Tiểu Mễ cũng là người làm người ta bị thương, chị là người giám hộ, theo lý nên đi qua xin lỗi.”

Kiều Ngộ An lắc đầu:

“Điều cậu ấy cần nhất bây giờ là không có ai tới làm phiền cậu ấy.”

Đến cả vết thương của mình hắn còn không thèm để ý, thì sao sẽ quan tâm đến lời xin lỗi của người khác chứ?

Khương Chanh chưa từng tiếp xúc với Thời Niên, tất cả hiểu biết của cô đều là từ miêu tả của Kiều Ngộ An, bây giờ Kiều Ngộ An nói thế thì Khương Chanh đương nhiên sẽ tin và cũng sẽ làm vậy, thôi thì cứ cho Thời Niên điều hắn cần và muốn nhất đi.

Nhưng, Khương Tiểu Mễ thì sao đây?

Mười giờ rưỡi tối về sau, Khương Tiểu Mễ nên đi đâu?

Khương Chanh không hỏi ra vấn đề này, nhưng Kiều Ngộ An biết cô lo lắng: “Tối nay em đi theo Tiểu Mễ xem thử, em sẽ nói chuyện với con bé, con bé rất thích Thời Niên, có lẽ sẽ không kiên trì đi lên đâu.”

“Nếu vẫn kiên trì thì sao?”

Kiều Ngộ An lặng im vài giây: “Vậy thì cưỡng chế vậy, không còn cách nào khác.”

Không thể đặt Thời Niên vào một hoàn cảnh nguy hiểm lần nữa được.

Khương Tiểu Mễ còn nhỏ, rất nhiều phương pháp điều trị dù là tâm lý hay thuốc than đều không phù hợp, cho nên ngay cả lời khuyên của bác sĩ cũng là tạm hoãn, trước tiên giữ nguyên trạng thái ban đầu, khi lớn hơn mới bắt đầu điều trị, nhưng bây giờ ngay cả trạng thái ban đầu hiện tại có thể sắp không duy trì được nữa, vậy thì thay đổi cũng là cần thiết.

Chỉ là không ai biết hậu quả của sự thay đổi đó sẽ như thế nào.
Chương trước
Chương sau