Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Chu Lam Mộng

Chương 29

Chương trước
Chương sau
"Ngọc Quan, nghe lời ta có được không?" Chu Lam cầu khẩn nhìn chằm chằm Trương gia công tử.

Tuy rằng trong lòng nghẹn đến khó chịu, nhưng Trương gia công tử vẫn không quên bản thân phải tuân thủ theo quy cũ, không dám buông thả bản thân chất vấn nàng. Y mím chặt môi nhìn Chu Lam gật gật đầu. Nàng là nữ nhân xấu. Gạt người. Gạt người. Còn nói sẽ vẫn tốt với y, ngay cả để y về cùng nàng cũng không muốn. Nàng là đại lừa gạt.

Chu Lam không hề hay biết tâm lý hoạt động của Trương gia công tử, nàng thở phào một hơi, cười cười.

"Khi nào trở về, ta sẽ mang chút đồ chơi nhỏ về cho chàng."

Nghe nàng nói vậy, đáy lòng Trương gia công tử hơi dừng lại, bờ môi cũng không căng cứng.

"Ừm."

Mới mười bảy tuổi, vẫn là trẻ con đâu. Chu Lam đã sớm nhìn ra tâm hồn đơn thuần mẫn cảm của Trương gia công tử. Bình thường y luôn tỏ vẻ trầm tĩnh ít lời, nhưng đôi mắt đen loang loáng ánh sáng ấy đã bán đứng chủ nhân nó. Nàng là nữ tử, vốn dĩ sẽ thích được che chở, nhưng ái nhân thua nàng về trải nghiệm sống quá nhiều, đã vậy còn rất hiểu chuyện, nhu thuận còn chu đáo. Chu Lam cảm thấy bản thân có thể thích ứng rất tốt vai trò là người quan tâm chở che y, chiều chuộng y. Cảm giác chiều chuộng người mình yêu thương quả thật rất hạnh phúc. Chỉ cần nhìn y cười thật tươi với mình, trong lòng liền cảm thấy tràn ngập động lực.

Trước khi xuất phát, Chu Lam đi tìm Lý quản gia bàn giao một vài câu.

"Thiếu phu nhân thật sự muốn thay đổi những thứ này." Đây toàn là những món có giá trị nhất trong danh sách, Lý quản gia luôn cho rằng những món đều là Diệp Khê mở lời muốn thêm nhiều với Đại công tử. Không ngờ bây giờ lại nghe nàng nói toàn bộ không muốn. Lý quản gia có chút hoài nghi bản thân nghe lầm.

"Đúng vậy. Ngươi bỏ hết những món này, sau đó thay vào hạt giống lương thực, những cuộn vải có màu sắc sặc sỡ như này. Ngọc khí đổi thành trang sức vàng. Chỉ cần một vòng tay, bốn hoa tai là được."

Ở trong thôn, lương thực, vải vóc, trang sức vàng mới là vương đạo. Lại nghĩ đến cái gì, Chu Lam còn bồi thêm một câu.

"Trang sức không cần đặc ruột, chỉ cần có bề ngoài là được. Lý quản gia hiểu ý ta chứ?"

Lý quản gia nhìn vẻ mặt tươi cười của Chu Lam, thật sự là không thể hiểu nổi nàng tại sao không theo lẽ thường. Nữ nhân như Diệp Khê đáng lý sẽ muốn voi đòi tiên mới đúng. Mà thôi, như vậy càng tốt, Lý quản gia sờ bụng mỡ, gật gật đầu cười.

"Tiểu nhân đã hiểu. Thiếu phu nhân cứ yên tâm."

"Tốt." Chu Lam hài lòng cười, sau đó yên tâm đi ra ngoài xe trâu ngồi chờ.

Hiệu xuất làm việc của Lý quản gia rất nhanh, chỉ cần mười mấy khắc đã chuẩn bị xong của lại mặt cho nàng.

"Thiếu phu nhân." Nữ gác cổng nhanh nhẹn leo lên xe trâu ngồi sát bên Chu Lam, nhắc nhở một tiếng.

Đang nhắm mắt dựa vào thành xe, Chu Lam nghe tiếng liền bừng tỉnh, gật gật đầu nói.

"Xuất phát."

Tiếng roi vung lên, xe trâu từ từ lăn bánh.

"Thiếu phu nhân, người ăn hạt dưa không?"

Nữ gác cổng và hai nữ môn thần được Chu Lam đề điểm đi theo, các nàng xem như cũng quen thuộc, về thôn có chuyện gì cần làm cũng có người sai sử thuận tiện.

"Đổ ra đĩa, các ngươi cũng ăn chung cho vui."

Thế là trên đường về, xe trâu toàn phát ra tiếng tách tách nhấm dưa, cùng ăn hạt dưa, độ thân mật của bốn người liền tăng mạnh, nữ gác cổng thành thạo bát quái, cái miệng liếng thoáng liên hồi, Chu Lam thỉnh thoảng gật đầu ờ ờ, sao nữa, hai nữ môn thần hơi ngốc, còn thành thật, nhiều lúc nghe xong cũng không phân biệt được nữ gác cổng đang thổi phồng, hoàn toàn là nói gì tin đấy.



Tìm kiếm với từ khoá:

Được thanks





Xem thông tin cá nhân



Có bài mới Hôm nay, 12:25

Hình đại diện của thành viên



Ta Siêu Hố

Thành viên cấp 3

Thành viên cấp 3



Ngày tham gia: 21.08.2020, 17:27

Bài viết: 105

Được thanks: 46 lần

Điểm: 14.6

Tài sản riêng:

Có bài mới Re: [Xuyên không - Nữ Tôn] Chu Lam Mộng - Ta Siêu Hố - Điểm: 10

Tốc độ đọc truyện: 0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)



Chương 30

"Con rắn độc to như vầy nè..." Nữ gác cổng đưa hai tay ra ước lượng cho mọi người xem, khi nàng ta còn muốn nói gì nữa, Chu Lam đã đưa tay ra hiệu im lặng.

Nữ gác cổng theo ánh mắt của nàng, nhìn về phía xa xa, nơi đó mấy người đang dằng co, một lão đầu tử và hai nam tử hợp sức nắm lấy cái tay nải của một nam nhân trẻ tuổi. Bên cạnh nam nhân có một nam hài gầy guộc, có vẻ là hai phụ tử đang bị ba người kia bắt nạt.

"Ta không có mang đi bất cứ vật gì của Trình gia. Các người buông tay." Nam nhân ẩn nhẫn nắm chặt tay nải đã bị xé bung ra, y phục cũ nát rơi rớt đầy đất, bên trong chỉ còn lại vài vật dụng linh tinh không giá trị.

"Gia gia. A phụ không có lấy tiền của người mà..." Nam hài khóc đến sưng cả mắt nhìn lão đầu tử.

"Ta phi! Không lấy! Các ngươi không lấy chả lẽ thật có một nữ nhân cho các ngươi kẹo? Các ngươi nghĩ ta già rồi nên dễ dàng hồ lộng. Không nói cha ngươi xấu xí như vậy, ngươi cũng chỉ là một sửu nam hài chưa đến mười tuổi. Người ta cho ngươi thứ quý giá như vậy để làm gì? Ngươi nói?!"

Lão đầu tử một tay chống nạnh, một tay đưa ra hết chỉ vào mặt nam nhân đến chỉ vào mặt nam hài.

"Cha~ người cứ bắt tên nhóc này nhốt lại, bỏ đói bỏ khát. Xem tiện phu này có chịu khai thật không là biết chứ gì?"

Nam nhân nghe vậy lập tức siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chú vào bọn họ, nam hài cũng rụt người núp sau chân phụ thân.

"Các ngươi dựa vào cái gì mà lại có thể bắt A Phúc. Trình gia các người đã hưu ta."

Lão đầu tử có chút khó khăn, nhi tử của lão lại rất tinh quái nói.

"Cho nên ta chỉ nói bắt nó. Cho dù đã hưu ngươi, nó vẫn là cháu của Trình gia. Chúng ta không cần có thể để ngươi mang đi, nhưng ai biểu ngươi không biết điều. Dám trộm tiền của Trình gia ta. Hôm nay nếu ngươi không ói ra tiền, ngươi cũng đừng hòng dẫn theo nó."

"Ta đã nói hầu bao kẹo là có một nữ nhân thưởng cho A Phúc. Các ngươi không tin. Ta có thể làm sao? Bây giờ các ngươi dám bắt A Phúc. Ta có chết cũng liều mạng với các ngươi." Nam tử dường như đã nhịn đến mức tận cùng, ánh mắt đỏ ngầu đáng sợ nhìn chằm chằm bọn họ.

Ba người cũng bị ánh mắt của nam nhân trấn trụ, trong lúc nhất thời cũng do dự không chừng.

Không khí đang nôn nóng đến đỉnh điểm, nam hài bên cạnh lão đầu tử đưa ánh mắt láu liên xung quanh, phát hiện xe trâu của Chu Lam. Hắn liền nghĩ ra một kế, hốc mắt đỏ bừng, hắn nhỏ giọng xin trợ giúp.

"Các vị đại tỷ, các vị mau giúp chúng ta."

Nữ gác cổng thấy nam tử có chút tư sắc, nói chuyện cũng ngọt, lập tức đi xuống xe, ưỡn ngực nói.

"Tiểu đệ đệ có chuyện gì?"

Nam nhân thấy bọn họ toàn nữ nhân, trong lòng lập tức trùng xuống đáy cốc, không khác, trước giờ chưa từng có ai bênh vực cha con hắn, bọn họ chỉ nghe theo lời kể của ba người đó. A Phúc nhìn thấy Chu Lam, ánh mắt đen sưng húp lập tức loé sáng, đôi môi khô nứt khẽ nhấp, nhưng cậu lại sợ. Sợ cô cô đã quên mình...

Chu Lam đưa mắt nhìn A Phúc, lại lập tức dời đi, thật giống như suy nghĩ của cậu bé, nàng không chút tỏ vẻ, vẫn ngồi yên trên xe cắn hạt dưa, lắng nghe lời kể của nam tử.
Chương trước
Chương sau