Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Chờ Một Mai Nắng Đến

Chương 95: PN2: Đám cưới

Chương trước
Chương sau
A Thần, cậu thấy tớ có ổn không?

Diệp Khả Như trong chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi hồi hợp nhìn cậu hỏi. Tim của cô sắp vỡ ra mức rồi!

- Oke, tớ chắc chắn cậu là cô dâu xinh nhất trên đời này!

Dương Thần mỉm cười, sau đó nắm vai đẩy cô ngồi xuống ghế để cho nhân viên làm tóc tiếp tục công việc.

- Thật...thật không?

Cô lần nữa ngẩng đầu, vẻ mặt có chút không tin.

- Haiz, Bảo Bảo, con nói xem, chị ấy có phải là rất xinh không?

Dương Thần quay đầu nhìn còn trai đang uống nước trên ghế. Mấy năm trôi qua cậu nhóc càng ngày càng đáng yêu, có da có thịt.

- Dạ! Chị Khả Như rất là xinh!

Hoàng Bảo tròn xoe mắt vui vẻ hào hứng nói.

Ở chung với nhau mấy năm, sau cùng cậu bé cũng bỏ được tính rụt rè nhút nhát của chính mình.

- Đó cậu nghe chưa?

- Phải đó cô Diệp! Mặt mộc của cô vốn đã rất đẹp rồi! Bây giờ có thêm lớp trang điểm lại càng quyến rũ!

Cô nhân viên làm tóc cũng hòa vào cuộc trò chuyện.

Cô không phải là nịnh nọt khách hàng đâu, cô gái này đúng là vô cùng xinh đẹp!

Tỉ lệ gương mặt tuy không phải là tỉ lệ vàng nhưng rất có nét thu hút cũng như khiến người ta phải say đắm và chiêm ngưỡng.

Diệp Khả Như nghe mọi người nói vậy phút chốc liền không nhịn được mà ngượng ngùng. Thật là, cái tánh xấu hổ của cô sao vẫn chưa hết vậy chứ? Bây giờ đã sắp gả cho người ta roof....

Nghĩ đến đây, cô liền có chút ngẩn ngơ. Cô sắp trở thành vợ của anh tiểu Nam, cô và anh ấy sau này sẽ mãi mãi không bao giờ chia lìa.

Nhìn nụ cười ngốc nghếch của cô Dương Thần khẽ lắc đầu. Haiz, xem ra cậu ấy vui mừng đến muốn điên rồi.

...........

- Ây da, hôm nay là ngày vui của anh đó, ít ra cũng phải cười lên chứ?

Tạ Hàm Ưng nhìn kẻ mặt lạnh kia nói.



Cái tên này là máy móc à?

Dương Thừa Nam nhàm chán liếc nhìn y một cái sau đó chỉnh lại cổ áo của mình.

Thật chất anh cũng có chút hồi hợp nhưng dẫu sao từ trước đến nay đều không quen tỏ ra thái độ trước mặt người khác quá nhiều.

- Còn hai người, khi nào cho tôi uống rượu mừng?

Anh nhìn hai người đàn ông phía sau mình khẽ hỏi. Dương Thần và tên nhóc Mã Kỳ kia cũng không phải nhỏ tuổi gì. Xem ra sớm muộn cũng sẽ có thêm đám cưới diễn ra.

- Xùy! Xùy! Ông đây còn rãnh chán, lập gia đình sớm quá làm gì cơ chứ?

Tạ Hàm Ưng bĩu môi xua tay, y còn yêu cuộc sống độc thân lắm!

Dương Thừa Nam khinh thường liếc y bằng nửa con mắt, mở miệng hùng hồn như vậy không phải là sợ bị tên nhóc kia suốt ngày đè ra hay sao?

- Còn anh?

Nghĩ nghĩ, lại chuyển hướng qua Phạm Thụy Nghi đang im lặng.

- Sắp rồi.

Hắn nhàn nhã hút thuốc, miệng vẽ lên một nụ cười nhẹ. Dù sao hắn cũng đã tính rất kỹ. Hôn lễ của hắn và Dương Thần nhất định không thể qua loa thất trách được. Vả lại, hôm nay chắc hẳn em ấy sẽ rất vui....

- Đến giờ rồi! Mau đi thôi!

Tà Hàm Ưng nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

- Ừ, đi thôi!

...........

"Khả Như, cậu nhất định phải thật hạnh phúc!"

Dương Thần nhìn cô bạn mình cùng với chú rể hôn nhau liền không khỏi cảm thấy mãn nguyện trong lòng. Sau cùng, cậu ấy cũng đã được viên mãn.

- A Thần!

Bất chợt Khả Như lớn tiếng gọi cậu.

Chưa kịp định hình thì cậu đã thấy Phạm Thụy Nghi đứng đối diện mình, trên tay thì đang cầm một bó hoa, bên cạnh còn có Hoàng Bảo.

- Anh tiểu Nghi?



- Khụ...

Phạm Thụy Nghi ho nhẹ, sau đó lẳng lặng quỳ xuống trước mặt cậu.

- A Thần, lấy anh nhé!

- Anh...anh tiểu Nghi...

Cậu bỡ ngỡ nhìn hành động của hắn. Thật sự là ngoài ý muốn. Cậu không nghĩ anh ấy sẽ cầu hôn mình ngay lúc này.

Trái tim lại bắt đầu đập loạn xạ.

- Ba nhỏ ơi, mau đi đồng ý đi ạ!

- A Thần, tớ muốn uống rượu mừng của cậu nha!

- Phải đó cậu A Thần, tên này tuy không tốt đẹp gì nhưng cậu ta thật lòng thương cậu đó!

Mọi người xung quanh cũng nhanh chóng thúc giục.

Thấy vậy, mắt Dương Thần có chút đỏ, cậu cầm lấy bó hoa trên tay hắn. Sau đó liền xúc động nói.

- Người ta cầu hôn thì phải có nhẫn chứ?

Phạm Thụy Nghi vẫn chưa có đứng lên, hắn đợi cậu nói xong liền lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ. Sau đó dịu dàng cầm lấy tay cậu hôn nhẹ.

- Ngày đặc biệt này sao có thể làm qua loa. A Thần, lấy anh nhé!

Phạm Thụy Nghi nhìn cậu lặp lại câu nói, ánh mắt sủng nịnh khiến cả cơ thể cậu mềm nhũn ra không chút kháng cự mà đưa tay đến trước mặt hắn.

Không chần chừ, Phạm Thụy Nghi liền đeo nhẫn vào cho cậu sau đó đứng lên hôn cậu đắm đuối.

- Haiz, cái tên này đúng là không biết điều mà, đám cưới của người ta mà lại chiếm hết sự chú ý. Á, Hoàng Bảo cảnh này không được nhìn!

Tạ Hàm Ưng đứng một bên chép miệng, sau đó mới nhớ ra còn một sinh linh bé bỏng đang sắp bị dạy hư.

- Chú Hàm Ưng à, cháu muốn coi!

Hoàng Bảo chu cái môi nhỏ oán trách.

Ba lớn với ba nhỏ lúc nào cũng "yêu thương nhau". Cậu xem bao nhiêu lần rồi mà!

Tạ Hàm Ưng nghe nhóc con gọi mình là chú liền cảm thấy da đầu tê dại. Y già đến nỗi lên chức chú luôn sao? Cái thằng nhóc này chắc chắn là bị tên Thụy Nghi đó dạy hư, đúng là cha nào con nấy!
Chương trước
Chương sau