Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2339

Chương trước
Chương sau
CHương 2354

Cửa xe mở ra rầm rầm và hơn hai mươi tên tinh anh chuyên nghiệp bước ra.

Sau đó, một tràng tiếng cười chói tai vang dội toàn bộ biệt thự nhà họ Đường: “Tổng giám đốc Đường, Đường Hải Long tại chi thứ mười ba muốn báo cáo với ông…”

Nghe thấy ba chữ Đường Hải Long, sắc mặt của đám người Đường Nhược Tuyết đột nhiên biến đổi.

Hội trường cũng lập tức trở nên yên tĩnh lại.

Giữa những tiếng bước chân ồn ào, Diệp Phi (Phàm) nhanh chóng nhìn thấy một người đàn ông mũi diều hâu đi vào.

Sắc mặt của anh ta tái nhợt, tóc dài xõa vai, còn tết một lọn tóc và thắt bím về phía sau, trên người mặc áo sơ mi Ciel Phantomhive, ăn mặc theo kiểu Anh.

Không còn nghi ngờ gì nữa, người này chính là Đường Hải Long.

Đường Nhược Tuyết thật cũng đi tới với vẻ mặt lạnh lùng: “Đường Hải Long, cậu tới đây làm gì?”

“Nếu không có chuyện gì thì trở về đi, cậu không được hoan nghênh ở đây đâu.”

Đối với như nước với lửa, người vẫn luôn như nước với lửa với mình, Đường Nhược Tuyết cũng chẳng thèm tỏ ra lịch sự, không hề khách sáo mà quát lên.

Đường Tam Quốc mở miệng muốn lên tiếng giảng hòa, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của con gái thì ông ta lại từ bỏ suy nghĩ của mình.

Diệp Phi (Phàm) cũng không nói gì, anh chỉ ngồi ở bên cạnh bàn, cầm chiếc môi thủng trên tay.

“Chà chà, Tổng giám đốc Đường, dù sao thì chị cũng là tổng giám đốc lớn, cũng là người phụ trách mười ba chi, tại sao lại nói như vậy chứ?”

Đường Hải Long dẫn theo một đám người mặc tây trang đi giày da tiến lên phía trước, bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói với Đường Nhược Tuyết: “Nếu để người ngoài nhìn thấy thì sẽ nói rằng mười ba chi chúng ta không có phẩm chất, Đường Môn không có tu dưỡng đó.”

“Hơn nữa vừa trở về từ nước ngoài em đã chạy đến đây để báo cáo với chị.”

“Tôn trọng chị như vậy, yêu quý chị như vậy, nhưng thái độ này của chị lại khiến em rất đau lòng, rất thất vọng.”

Anh ta ôm chặt trái tim mình và làm ra vẻ rất tổn thương.

Tình huống kỳ quái đó khiến Diệp Phi (Phàm) suýt chút nữa thì đập vỡ bình rượu.

“Đừng có nói chuyện không có căn cứ.”

Đường Nhược Tuyết vẫn rất kiên định: “Có việc thì ngày mai công ty sẽ nói, hiện tại tôi không muốn gặp cậu.”

Đường Hải Long giả bộ vô cùng tủi thân: “Tổng giám đốc Đường, chị đã nói mười ba chi là người một nhà. Có ai xua đuổi người nhà như chị không?”

“Hơn nữa, ngoài chị ra thì căn biệt thự này còn có bác Tam Quốc, chị Phong Hoa và em gái Kỳ Kỳ của em.”

“Chị không chào đón em, lại còn không cho phép em gặp bọn họ hay sao?”

“Bác Tam Quốc, chị Phong Hoa, em gái Kỳ Kỳ, Hải Long đến thăm mọi người rồi.”

“Mấy ngày nay mọi người có khỏe không?”

Đường Hải Long vừa gọi một tiếng thân mật như sói xám trông thấy cừu non, vừa duỗi hai tay ra định chạm vào Đường Phong Hoa và Đường Kỳ Kỳ.

Thấy vậy, Đường Kỳ Kỳ lập tức trốn sau lưng Diệp Phi (Phàm).

Hàn Kiếm Phong cũng chắn trước mặt Đường Phong Hoa với vẻ mặt tức giận.

“Cút đi.”

Đường Nhược Tuyết hất tay Đường Hải Long ra, sau đó quát vào mặt anh ta không chút khách sáo nào: “Đường Hải Long, có phải cậu không hiểu những gì mà chúng tôi nói hay không?”

“Tôi đã nói rồi, ở đây không chào đón cậu, cút được bao xa thì cút đi.”

Chương trước
Chương sau