Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Cậu Ấy Muốn Giống Một Cái Cây

Chương 14: Đầu tháng Bảy

Chương trước
Chương sau
Loa phát thanh trong khuôn viên có lẽ là một điểm sáng trong cuộc sống trung học buồn tẻ chán ngắt.

Khi ánh chiều tà bao phủ bầu trời, kèm theo ca khúc trên loa phát thanh, vừa nhấn nhá vừa thì thầm nói chuyện, quả thực là một chuyện rất đẹp đẽ.

Đó là khoảnh khắc thế nào?

Vừa nghĩ lại đã thấy lãng mạn.

Rất nhiều bạn nữ gửi gắm tâm tư thầm kín vào thư rồi nhét vào hòm thư của phòng phát thanh, dè dặt chuyển lời yêu thương đến người trong lòng qua phát thanh viên.

Phát thanh viên dường như cũng phải gánh vác trách nhiệm rất to lớn. Chọn lọc thư từ cẩn thận, ấp ủ tình cảm thích hợp, truyền đạt tâm ý của các cô gái qua micro bằng giọng nói dịu dàng.

Truyền đến sân vận động, truyền đến lớp học, truyền vào tai cậu ấy.

Tốt nhất là có thể lay động trái tim của cậu ấy.

...

Trung học Số 2 có một điểm khá hay, chính là trong trường thành lập rất nhiều câu lạc bộ, trau dồi kỹ năng ngoại khoá và tố chất tổng thể của học sinh.

Khi mới bắt đầu năm nhất, vì sở thích cá nhân, tôi đã tham gia vào Đội Ái Tâm Quan Ái, Câu lạc bộ Văn học Thanh Xuân Triều và Câu lạc bộ Phát thanh vườn trường.

Đội Ái Tâm Quan Ái, giải thích theo nghĩa trên mặt chữ chính là kiểu tình nguyện viên. Chúng tôi thường xuyên đến thăm người già ở các viện phúc lợi, viện dưỡng lão gần trường. Mỗi lần đi chúng tôi sẽ chuẩn bị rất nhiều tiết mục, cũng sẽ nói chuyện với các ông bà. Có lẽ là từ trung học, tôi đã duy trì lòng nhiệt huyết với các hoạt động tình nguyện rồi.

Câu lạc bộ Văn học Thanh Xuân Triều, tập hợp một lượng lớn học sinh thích văn học, đồng thời còn có số báo riêng của câu lạc bộ. Nghé con mới sinh chẳng biết sợ cọp như tôi còn từng hùng hồn nói rằng trong ba năm trung học sẽ đăng được bài báo của mình lên. Cũng từng đóng góp vài lần, nhưng đều vô ích, có lẽ văn phong của tôi đúng là khó đăng ở nơi học đường. Vốn định lên đại học thì chọn ngành Tiếng Hán học nghiên cứu sinh, nhưng điểm số không đủ, bây giờ cũng không biết nên tiến bộ thế nào.

Câu lạc bộ Phát thanh có thể coi như một câu lạc bộ khá nghiêm khắc trong trường, không phải muốn vào là có thể vào. Đây có lẽ là số ít câu lạc bộ yêu cầu phỏng vấn. Ngày phỏng vấn, tôi rất căng thẳng, chuẩn bị một đoạn văn xuôi của Quách Kính Minh. Từ khi tôi có nhận thức thì đã thích sách của Quách Kính Minh, thế nên có vài người bạn cũng nói phong cách hành văn của tôi hơi giống chú ấy.

Thực ra biểu hiện cũng không tốt lắm, giữa chừng có vài từ phát âm sai, tình cảm cũng chưa tới. Nhưng bất ngờ là tôi đã được nhận. Lúc nhận được thông tin tôi cũng rất kinh ngạc.

Về sau khi gặp trưởng câu lạc bộ, tôi hỏi tại sao anh ấy lại chọn tôi. Anh ấy chớp đôi mắt không to của mình, nghĩ kỹ rồi nói với tôi: "Vì giọng của em rất hùng hậu, rất dễ nhận biết."



Hả? Thử hỏi có cô gái nào muốn được người khác nhận xét là giọng hùng hậu?

Bỏ đi, dù sao cũng vào rồi. Chỉ cần kết quả là được.

Thời gian trực tuần của tôi là vào chiều thứ sáu.

Đây là khoảng thời gian rất đặc biệt. Đương lúc nghỉ lễ, mọi người đều rất bồn chồn.

Chiều tối thứ sáu, người trên sân vận động cũng rất nhiều.

Thư của các bạn nữ cũng được nhét đầy ở trạm phát thanh.

Vì thời gian có hạn, có thể không phải thư của ai cũng được hồi đáp.

Thấy sắc trời bên ngoài tối dần, bạn học nhắc tôi thời gian trực tuần hôm nay của tôi bắt đầu đếm ngược.

Bài hát cuối cùng, phát gì đây.

Đột nhiên nhớ đến cuộc nói chuyện với Trình Hoa trước đó.

"Cảm giác ngày nào trường cũng phát 'May Mắn Bé Nhỏ'." Tôi phàn nàn với cậu ấy.

"Đồng cảm, còn có bài 'Diễn Viên' của Tiết Chi Khiêm."

"Ngày nào cũng chọn mấy bài này, bọn họ không ngấy sao? Ha ha" Tôi hỏi câu hỏi khiến tôi băn khoăn rất lâu.

"Chắc là họ thích."

"Vậy tớ cảm thấy cũng có thể lời bọn họ muốn nói với đối phương có trong bài hát. Lần nào nghe tớ cũng cảm nhận được điều gì đó. Cậu thích người khác chọn bài hát nào cho cậu?"

"Tớ không biết, chưa từng có ai chọn bài hát cho tớ ha ha ha..."



Đúng là nhóc đáng thương, để tớ chọn một bài hát cho cậu đi.

Lướt xem danh sách bài hát gần đây Trình Hoa nghe trên Wechat, tìm thấy bài "Đầu Tháng Bảy". Không tệ, là phong cách của cậu ấy.

Vậy thì dùng "Đầu Tháng Bảy" để khép màn đi.

"Tôi hoá cát bụi tung bay, trần trụi bay lượn ngược dòng

Lao đến pháp trường tháng bảy, thời gian như thiêu như đốt

Hồi tưởng suy nghĩ nát vụn, bước chân vội vã trên đường

...

Bài hát này dành cho Trình Hoa lớp 5 khoá 2016, chúc cậu ngày ngày vui vẻ, học tập tiến bộ!

...

Tôi muốn đạp gió cưỡi sóng, san bằng sóng nước hoang mạc

Thay vì một phen hiểu lầm, cũng không từ bỏ tiến bước

Tôi mong cậu như một lời nói dối, chưa từng xuất hiện tường Nam.

..."

Trình Hoa, tớ mong cậu như một lời nói dối.

Chưa từng xuất hiện tường Nam.

Tớ cũng chưa từng đụng phải tường Nam.
Chương trước
Chương sau