Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Các Phu Quân Của Ta

Chương 105: Phiên ngoại 13: Gặp mặt rồi - H

Chương trước
Chương sau
"A a a a đây là tuyệt thế mỹ nhan gì thế!!!"
"Tui thế nhưng nổi lên sắc tâm với một hòa thượng!"
"Ca ca ở chùa nào vậy, tui muốn đi gặp hắn!"
"Lầu trên nào đó hãy cho tui biết tên của mỹ nhân ca ca đi mà!"
"Tôi là người quay video đây, hắn kỳ thật không phải là hòa thượng, ở quê tôi có chùa Linh Thọ có thể để tóc tu hành, hắn tên là Thẩm Tử Ngọc."
"Chùa Linh Thọ ở đâu?! Tui bây giờ sẽ đi mua vé xe liền!"
Cấp dưới của Tiêu Hữu Hằng vẫn luôn tìm kiếm Thẩm Tử Ngọc, cho dù là trên mạng hay ngoài cộng đồng đều được tiến hành đồng thời, chỉ là điều tra bên ngoài khó khăn hơn rất nhiều, cơ hồ không chút tiến triển.
Ngay lúc video này vừa nổi lên, đoàn đội kiểm tra thấy ba chữ mấu chốt "Thẩm Tử Ngọc" này, lập tức đem tin tức báo lại cho Tiêu Hữu Hằng.
Mà Liễu Miên Hạ lần đầu tiên nhìn thấy video đã xác định nam nhân trong video này chính là Thẩm Tử Ngọc của y!
"Đi tìm hắn! Bây giờ liền đi!"
Tiêu Hữu Hằng gật đầu nói: "Đã định vị xong vị trí chùa Linh Thọ, chúng ta dùng máy bay trực thăng qua đó."
Lệ Kiêu nói: "Anh cũng đi!"
...
Hơn một giờ sau, máy bay trực thăng trong tiếng gầm rú dần dần hạ cánh.
Các hòa thượng trong chùa Linh Thọ đều tranh nhau chạy ra, đón gió đón cát ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Giữa chùa vừa vặn có một cái sân lớn, miễn cưỡng đủ cho máy bay đáp xuống.
Lệ Kiêu nhảy xuống trực thăng trước rồi xoay người ôm Liễu Miên Hạ xuống, theo sau chính là Tiêu Hữu Hằng.
Các hòa thượng đứng chung một chỗ vây xem máy bay trực thăng, mọi người đều là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy nó nên ai nấy đều nhịn không được mồm năm miệng mười nghị luận sôi nổi.
Tiêu Hữu Hằng bước đến cùng Huệ Nhân phương trượng trò chuyện đôi câu.
Lệ Kiêu ôm Liễu Miên Hạ hỏi các hòa thượng: "Chào các sư phụ, ở đây có phải có người tên là Thẩm Tử Ngọc không?"
"Tử Ngọc?"
"Đi đi đi mau đi kêu Tử Ngọc tới!"
Có người xoay người hô theo hướng sương phòng: "Tử Ngọc ——! Tử Ngọc mau ra đây ——!"
Thẩm Tử Ngọc lúc này đang ở trong một tòa thiên điện Phật đường, hắn đương nhiên cũng thấy một trận thanh thế lớn trong sân như thế.
Nhưng hắn vừa không biết nhiều về trực thăng, cũng không cho rằng người tới có quan hệ với mình nên cũng không giống các sư huynh đệ khác chạy ra cửa vây xem.
Bây giờ Thẩm Tử Ngọc nghe thấy bọn họ gọi mình mới đứng dậy đi tới cửa Phật đường, chỉ liếc mắt một cái đã thấy được Liễu Miên Hạ đang được Lệ Kiêu ôm trong lồng ngực.
Hạ Hạ!
Tim Thẩm Tử Ngọc đột nhiên gia tốc, tay nắm chặt thành quyền, bước chân vội vàng chạy tới chỗ Liễu Miên Hạ.
Là Hạ Hạ tới!
Liễu Miên Hạ từ trong ngực Lệ Kiêu nhảy xuống, nhanh chóng chạy vọt qua.
Hai người nửa đường gắt gao ôm chầm lấy nhau.
Lệ Kiêu đứng ở nơi xa chọn mi, đối với các hòa thượng xua tay nói: "Mọi người đều tan đi, đều tan đi đi, người tìm được rồi, để hai người họ nói chuyện riêng với nhau một chút."
Huệ Nhân sư phụ một tay nắm Phật châu, cung kính mời Tiêu Hữu Hằng đến phòng nghỉ cho khách.
"Đứa nhỏ Tử Ngọc này là một đứa bé đáng thương," Huệ Nhân sư phụ cảm thán nói, "Bần tăng hiểu biết xem tướng, nhìn tướng mạo của hắn đã sớm biết hắn mệnh khổ, không thể bước vào hồng trần quá sớm nếu không cả đời sẽ lang bạt kỳ hồ, cho nên mới trói buộc hắn ở trong miếu nhỏ này. Hiện giờ hắn cuối cùng đã gặp được quý nhân của mình, sau này... Tự nhiên sẽ trôi chảy như ý."
Tiêu Hữu Hằng chắp tay trước ngực, tán thưởng nói: "Đại sư cao kiến."
Huệ Nhân xua tay nói: "Nhận không nổi lời khen của Điện hạ, Tử Ngọc là do ta nhận nuôi, ta tự nhiên hy vọng đứa nhỏ này sống tốt."
Bên kia, Thẩm Tử Ngọc nắm tay Liễu Miên Hạ tiến vào Phật đường.
Tòa đại điện này cung phụng chính là Quan Thế Âm Bồ Tát, Bồ Tát bảo tướng trang nghiêm, đôi mắt thon dài rũ xuống thương xót nhìn về thế nhân.
Phía trước Bồ Tát đặt chỉnh tề hai hàng đệm hương bồ, là các hòa thượng dùng để lên khóa đọc kinh sớm.
Thẩm Tử Ngọc cùng Liễu Miên Hạ từng người một ngồi quỳ trên đệm hương bồ, bốn mắt nhìn nhau, tay nắm tay.
"Tử Ngọc, giọng nói của anh tốt rồi sao?" Liễu Miên Hạ kỳ thật rất muốn dựa vào trong ngực Thẩm Tử Ngọc, lại cảm thấy làm loại chuyện này trước mặt Bồ Tát thực thất lễ, "Em nghe thấy trong video."
Thẩm Tử Ngọc trong mắt mang theo ý cười, gật đầu, ánh mắt cũng không hề chớp mắt nhìn Liễu Miên Hạ.
"Vậy anh gọi em một tiếng!" Liễu Miên Hạ nói, "Gọi tên của em, em muốn nghe!"
Thẩm Tử Ngọc mở miệng nói: "Hạ Hạ."
Giọng nói của nam nhân so với trong video cũng không khác lắm, thanh linh u nhã, giống như tiếng trúc lao xao.
Liễu Miên Hạ giơ tay xoa hầu kết Thẩm Tử Ngọc, thấp giọng nói: "Lại gọi một lần đi."
"Hạ Hạ." Hầu kết Thẩm Tử Ngọc ở trong tay Liễu Miên Hạ trượt động.
Liễu Miên Hạ: "Lại gọi một lần."
"Hạ Hạ."
Thẩm Tử Ngọc nắm lấy tay Liễu Miên Hạ, cười nói: "Em như vậy... Anh sẽ nhịn không được."
Chương trước
Chương sau