Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Cá Mặn Tiểu Thiếu Gia

Chương 69

Chương trước
Chương sau
Người của Bắc Mạc không biết là cố ý hay vô tình, nhưng thời điểm cận kề giờ khai yến bọn họ mới khoan thai đến muộn.

Cố Văn Thành thân làm vua một nước, vậy mà lại phải chờ đợi bọn họ, này liền có bao nhiêu xem thường? Liền có bao nhiêu bất kính?.

Quan quân Nhật Nguyệt sắc mặt đối với đám người Bắc Mạc rõ ràng đã có sự thay đổi. Mặc dù biết trước lần này Bắc Mạc đến đây không có ý tốt, thế nhưng ban đầu bọn họ vẫn lấy thái độ không nóng không lạnh để đối đãi.

Nhưng nào ngờ Bắc Mạc lại không xem ai ra gì như vậy.

Thân là nước chủ nhà, lại còn là nước lớn nhất trong tam quốc, bọn họ không việc gì phải ép dạ cầu toàn, đi mặt nóng dán mông lạnh với Bắc Mạc nữa. Truyện Khác

Chỉ là không ngờ tới, trước ánh mắt không chút thiện ý cùng những lời thì thầm to nhỏ xung quanh, nam nhân một thân huyết y bên phía Bắc Mạc lúc này lại đột nhiên đứng lên, khom người cung kính hướng Cố Văn Thành nhận lỗi, hơn nữa thái độ kia quả thực không có lời nào để bắt bẻ.

"Hôm nay đúng là do Bắc Mạc trậm trễ, ta_ Quốc sư của Bắc Mạc liền ở đây kính Bệ hạ một ly rượu để tạ lỗi". Nam nhân huyết y nói xong, hai tay liền bưng lấy ly rượu, một hơi ngửa đầu uống cạn.

Nam nhân huyết y nói ra thân phận của mình, quả thật khiến cho người của Nhật Nguyệt lẫn Tây Vực đều bất ngờ.



Thông thường thì các nước sẽ cử sứ thần sang nước khác, chứ ai lại đi cử đến Quốc sư chứ?

Quốc sư ở thời đại này, địa vị quả thực chỉ đứng sau vua, hơn nữa còn là trụ cột tinh thần của cả một đất nước.

Cho nên nói, Quốc sư chẳng lẽ không nên được xem như trân bảo của quốc gia mà bảo hộ hay sao? Ai lại để người ra ngoài như vậy, cũng không biết bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm sao?

Điều đáng nói là, chẳng những Quốc sư này của Bắc Mạc dám công khai thân phận của mình, mà hơn nữa tuổi tác còn rất trẻ.

Phải biết, Quốc sư của Tây Vực năm nay cũng đã tám mươi tuổi, năm ông đủ danh vọng và khả năng lên làm Quốc sư thì cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi.

Còn Quốc sư của Nhật Nguyệt quốc, năm nay chí ít cũng đã ngoài năm mươi. Hiện tại nhìn xem Quốc sư của Bắc Mạc, nhiều lắm cũng chỉ ba mươi tuổi mà thôi. Này quả thật là chênh lệch quá lớn.

Quốc sư của Bắc Mạc đã đích thân lên tiếng tạ lỗi, Cố Văn Thành cũng không hẹp hòi đến mức cắn mãi không buông chuyện nhỏ như vậy. Hắn lúc này cũng nâng ly, hướng đám người Bắc Mạc rồi uống cạn.

Mặc kệ bên này bọn họ đấu đá ra sao, ở phía bên kia, tiểu cá mặn Phó Gia Hiên vẫn cứ ngoan ngoãn tiếp tục há miệng, để hai đại nam nhân ở hai bên trái phải thay phiên nhau đút thức ăn vào miệng mình.

Bởi thế cho nên Phó Gia Hiên cũng không biết được rằng, ngay lúc này, một con hồ điệp kích thước rất nhỏ nhưng màu sắc vô cùng đẹp mắt đang chậm rãi từ trong ống tay áo của Quốc sư Bắc Mạc kia chui ra.

Sau đó nó liền không chút tiếng động, cứ như thế im hơi lặng tiếng chui vào cổ áo của Phó Gia Hiên.

Trong yến tiệc hôm nay, Bắc Mạc đột ngột bày tỏ thái độ hòa hoãn chưa từng có. Không những dâng lên không ít lễ vật quý báu mà còn tỏ rõ thái độ nhượn bộ đối với Nhật Nguyệt quốc.

Không chỉ vậy, bọn họ còn dâng lên một lá thư do đích thân Vương của Bắc Mạc viết.

Bên trên ghi rõ Bắc Mạc sẽ không tấn công Tây Vực hay Nhật Nguyệt nữa, thậm chí là cởi mở, muốn kết nối giao thương với cả hai nước còn lại, muốn cả ba nước cùng nhau chung sống hòa bình, cùng nhau phát triển, cùng nhau hưng thịnh.



Điều này phải nói là một kinh hỷ quá lớn. Nếu như lời này của đám người Bắc Mạc là thật, vậy thì chẳng phải nói, giao tranh không ngừng giữa ba nước rốt cuộc cũng chịu kết thúc rồi sao?

Dân chúng của cả ba nước từ đây đều sẽ được hưởng cảnh thái bình thịnh thế hay sao?.

Bắc Mạc lần này đưa ra thành ý lớn như thế, không chỉ Nhật Nguyệt quốc mà cả Tây Vực cũng bị chuyện này làm cho kinh ngạc.

Văn võ bá quan trong yến tiệc bắt đầu bàn tán xôn xao, quả thực bị chuyện này làm cho dao động cùng thả lỏng cảnh giác.

Ngay cả khúc nhạc đệm trước đó cũng đã sớm bị bọn họ vứt ra sau đầu, trong lòng chỉ còn mơ tưởng đến cảnh tượng tương lai thái bình thịnh thế.

Chỉ là, cũng không loại trừ khả năng đây chỉ là một hồi âm mưu. Nếu như Bắc Mạc làm vậy để bọn họ nới lỏng cảnh giác, sau đó liền bất ngờ tập kích khiến bọn họ trở tay không kịp thì sao?.

Cố Văn Thành cũng không phải kẻ ngốc, cho nên trước khi tiếp nhận phần thành ý này của Bắc Mạc, hắn liền ngõ ý muốn ký hiệp ước đình chiến.

Hôm nay người của cả ba nước đều có mặt đông đủ, nếu như kí kết hiệp ước, quả thực không còn gì thuận tiện hơn.

Cố Văn Thành vốn muốn quan sát thái độ bên phía Bắc Mạc khi hắn đưa ra đề nghị này, nhưng ngoài dự đoán chính là, bọn họ lại rất sảng khoái mà đồng ý.

Mãi đến khi hiệp ước đình chiến giữa ba nước được kí kết, Cố Văn Thành vẫn cảm thấy chuyện này có chút không chân thật.

Chẳng lẽ nên nói, Bắc Mạc mặc dù dã tâm lớn nhưng cũng tự mình biết mình. Hiện tại mắt thấy Nhật Nguyệt và Tây Vực liên minh, một mình đấu không lại, nên liền chủ động cầu hòa?.

...



Yến tiệc kết thúc, mọi người lần lượt ra về. Phó Gia Hiên lúc này đã sớm ngủ mất, y vẫn như thường lệ được Cố Văn Quân ôm vào trong ngực. Chỉ là lần này không giống, bởi vì hiện tại còn lòi ra thêm một cái đuôi là Khắc Lạp Tư.

Ban nãy cả hai bọn họ đấu đá một hồi trên bàn ăn, sau khi Phó Gia Hiên ngủ thì tranh nhau ôm y về. Chỉ là Khắc Lạp Tư thân thủ không nhanh bằng Cố Văn Quân, chậm một bước, người liền bị hắn mang đi rồi.

Khắc Lạp Tư sợ kinh động đến giấc ngủ của Phó Gia Hiên nên không dám giành người lại, cho nên hiện tại hắn liền hóa thân thành cái đuôi theo sát phía sau hai người bọn họ.

Cố Văn Quân đắc ý ôm Phó Gia Hiên trong lòng, mắt thấy Khắc Lạp Tư cứ nhìn chằm chằm về bên này, hắn liền hơi cúi đầu xuống, từ góc độ phía sau nhìn tới, quả thực giống như hắn đang hôn Phó Gia Hiên vậy.

"Này, ngươi làm gì vậy hả?!". Khắc Lạp Tư lập tức chạy lên phía trước chắn đường, vừa nói vừa vươn tay ra muốn đoạt người.

"Làm gì là làm gì? Lại nói, hiện tại cũng đã sắp tới cung của ta rồi, cho nên, Thái tử Tây Vực "tiễn" tới đây cũng đã đủ, mời ngài về cho".

Cố Văn Quân lên tiếng đuổi khách, hắn nói xong liền bước nhanh vào cửa cung, còn chưa đợi Khắc Lạp Tư nói thêm cái gì liền đã nhấc chân đóng sầm cửa lại.

Khắc Lạp Tư giận mà không làm gì được, chỉ có thể tức giận đấm vào cánh cửa đóng chặt kia một cái thật mạnh. Bên trên ván gỗ thật dày lúc này lõm vào khá sâu, xung quanh còn nứt ra vô số vết nức nhỏ, hắn lúc này mới tức giận rời đi.
Chương trước
Chương sau