Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Bước Chân Qua Vũng Nước Đỏ

Chương 6: Xâm nhập

Chương trước
Chương sau
Bệnh viện Chuẩn Xác là tòa nhà cao 10 tầng rộng lớn nhưng sân nhỏ hẹp, buộc tầng hầm phải làm bãi đỗ xe duy nhất, cho xe thường và xe cấp cứu.

Bên trong Chuẩn Xác thì không có gì khác biệt so với bệnh viện bình thường. Nhưng Hữu vẫn có ngờ ngờ về một điều gì đó quái lạ.

Nguyên dẫn Hoàng vào chữa thương. Cô mang sau lưng ba lô rất to, hẳn để chứa cây shotgun và cặp rìu của Hữu. Hiên ngang cầm mớ vũ khí đó mà xộc thẳng vào hang ổ kẻ địch thì còn gọi gì là thâm nhập điều tra.

Bản năng của thợ săn mách bảo Hữu với Nguyên rằng bệnh viện này chắc chắn có vấn đề. Chuẩn Xác cực kì sạch sẽ. Nghe có vẻ tào lao, bệnh viện sạch là đúng rồi còn đòi gì nữa. Luôn có lao công dọn dẹp khắp các ngõ ngách, thường xuyên được phun thuốc diệt khuổn này nọ. Tuy nhiên, Chuẩn Xác sạch còn hơn thế, đến mức hiện lên trong Nguyên cảm giác rợn người.

"Không mùi máu tanh." Hữu giao tiếp bằng mắt và cử động môi với Nguyên. "Cứ như nơi này chưa từng vương chút máu nào, dù đây là bệnh viện đa khoa."

Trong lúc hai người bạn đồng hành đang hoài nghi này nọ. Hoàng lại rất thản nhiên, dù không nghe Hữu và Nguyên nói những gì nhưng anh đột nhiên thốt lên khiến cho người khác phải sững sờ: "Ở đây sạch quá sạch!"

Nguyên nghe thế hoảng ngay, lo lắng suy nghĩ. "Đợi chút! Anh ta nói thẳng vậy sao? Sẽ bứt dây động rừng mất."

Cô y tá dẫn đường đưa Hoàng vào phòng của một bác sĩ, nghe Hoàng nói thì tỏ vẻ chưa hiểu.

"Ý anh là?"

"À, không có ý gì đâu. Tại ở dơ lâu nay rồi, chỗ này sạch quá không quen." Hoàng gãi đầu, anh không ngại thì người khác sẽ ngại.



Nguyên đơ mặt, kéo mở khóa ba lô, muốn lấy súng bắn cái gã này thêm phát nữa. Thôi! May mà Hữu kịp ngăn lại.

Hữu và Nguyên tiếp tục quan sát kĩ lưỡng bệnh viện trong lúc Hoàng trong phòng cho bác sĩ băng bó vết thương. Mất khoảng 30 phút, Hoàng được đưa đến phòng bệnh riêng.

"Hai cô cậu là người nhà bệnh nhân à?"

Vị bác sĩ bước đến chỗ Hữu và Nguyên. Anh ta cao ráo và rất điển trai. Hữu chắc chỉ đứng tới nách của anh ta. Nguyên ngẩng đầu mở to mắt, nhìn có chút xíu mà ngẩn ngơ luôn.

"Vâng, tôi là em trai của anh ấy, còn đây là vợ tôi." Hữu đưa tay chắn ngang người Nguyên, lập tức "bảo vệ chủ quyền".

"Tôi là bác sĩ Thích. Vết thương của bệnh nhân Hoàng không quá nghiêm trọng, nằm viện một ngày là được rồi." Người bác sĩ có khuôn mặt lạnh, giọng nói trầm càng toát lên phong thái điềm đạm đáng để lòng người bị mê hoặc. Nguyên há miệng nhìn Thích, xem chừng có vài giọt nước bọt tràn ra ngoài.

"Vâng, chúng tôi hiểu rồi." Ngược lại, giọng Hữu thở ra mùi nóng nảy, vừa nói vừa nghiến răng ken két. "Xin cảm ơn, mời bác sĩ đi làm việc tiếp đi!"

Thích chả để ý, hơi lắc nhẹ đầu rồi bỏ đi.

Phòng bệnh của Hoàng ở tầng 4. Phòng bệnh rất tốt, lẽ ra phải tốn nhiều tiền mới được ở những phòng riêng như thế này. Lúc đầu, Nguyên thắc mắc hỏi Hoàng lấy tiền ở đâu ra thì Hoàng bảo không biết, anh còn tưởng do Nguyên chọn phòng riêng để tiện điều tra.

Mà, sau cùng, vấn đề này chả quan trọng. Nguyên nhắc nhở Hoàng đừng có mà trốn viện, rồi cùng Hữu rời đi.

"Rìu của anh em giữ, nếu có động thái gì bất thường, phải lập tức gọi để em mang rìu tới, nhớ nhé!" Dù ba lô đựng vũ khí nặng nhưng Nguyên vác trên lưng như chẳng hề gì, thân hình tuy nhỏ nhắn nhưng khoẻ gớm.

Hữu gật đầu rồi lập tức đi ngay. Hữu đi đằng này, Nguyên đi nẻo kia, Hoàng đi ngủ. Chia nhau ra hàng động.

Theo Hữu suy đoán, nếu ở bệnh viện, con quỷ có thể sẽ trốn ở nhà xác vì sẽ vắng người đến. Hoặc, có thể hắn là nhân viên giữ nhà xác? Hoặc đóng giả làm xác chết.

Hữu đang tìm đường đi thì gặp bác sĩ Thích. Thích cao phải hơn 1m9, Hữu ngửa cổ gần 180 độ mới có thể đối mặt với anh ta được.



Bất ngờ Hữu nhận ra nơi đang đứng chỉ có hai người và chẳng có cái camera nào. Không lẽ, gã bác sĩ này là nanh quỷ, thân phận thợ săn của Hữu lộ rồi ư? Hữu bắt đầu dè chừng và nghĩ ngợi.

"Không, không thể. Anh ta không có mùi tanh." Hữu khẳng định trong đầu.

Chàng thợ săn trẻ rất tự tin vào khướu giác của mình. Từ cái ngày cả thôn của Hữu gặp nạn, Hữu đột nhiên bộc phát khả năng đặc biệt mà không phải thợ săn nào cũng có. Anh có thể nhận diện được nanh quỷ. Chúng là loài sinh vật giết người chẳng thèm ghê tay, dù có giấu nhẹm đi hai cái răng nanh nhuốm đầy máu nhưng sát khí và sự háo ăn thì không. Hữu có thể cảm nhận được nanh quỷ dựa vào điều đó.

Gã bác sĩ tên Thích này không phải nanh quỷ. Thế anh ta chặn Hữu lại, ở nơi vắng vẻ có mục đích gì?

"Cậu và bạn của cậu mau rời khỏi Chuẩn Xác đi!" Thích lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn tạp của Hữu.

"Tại sao? Tôi.. phải ở đây để chăm anh trai chứ."

"Tôi cũng là thợ săn."

Lời giới thiệu của Thích khiến Hữu ngạc nhiên. Song, nó giúp Hữu gỡ bỏ hầu hết mọi nghi vấn dành cho Thích. Hóa ra, có thợ săn khác đã xâm nhập vào Chuẩn Xác để điều tra.

Bỗng có hai y tá cười nói vui vẻ đi đến chỗ họ.

"Ở đây không tiện, theo tôi."

Thích quay người bước đi, Hữu hợp tác theo sau.

Vào đến văn phòng của Thích ở tầng 1, anh ta chợt vung nhẹ tay, đống giấy tờ dường như đã được chuẩn bị từ trước bỗng bay tứ tung, vừa hay, vài tờ trong số đó bay đến che khuất hoàn toàn camera trong phòng. Động tác của Thích nhanh gọn dứt khoát, có vẻ anh ta làm việc này đã nhiều lần rồi.

"Tại sao anh lại bảo chúng tôi rời đi?" Hữu thắc mắc, mắt đảo quanh phòng.

"Vì ở đây rất nguy hiểm, loại thợ săn tự do chỉ biết kiếm tiền thưởng như các người không đủ khả năng đâu." Thích ngồi xuống ghế, vẻ mặt hiện ra sự xem thường.



"Gì chứ? Đừng có khinh tôi!" Hữu tất nhiên phát bực.

"Tôi có quyền khinh đấy. Tôi là thợ săn chính quy mà."

"Thì sao chứ?"

"Cấp Kim Cương." Hữu im bặt, Thích cao hơn một cấp, thảo nào cao ngạo thế. "Biết điều thì nghe lời rời khỏi đây đi."

* * *

"Cấp Kim Cương thì sao chứ? Đừng có lên mặt với tôi."

Ở góc khác của bệnh viện, Nguyên trò chuyện với một bảo vệ, trông cô có vẻ bực. Người bảo vệ đó cũng là thợ săn chính quy, cấp vàng, tên Mẫn.

"Thôi đi, các người không làm được gì đâu. Chúng tôi có thợ săn cấp Kim Cương, ở đây ba tháng rồi mà vẫn chưa diệt sạch bọn chúng đây. Chỉ hạ được vài con quỷ nhất sắc hay lảng vảng quanh đây thôi." Mẫn chán nản nói.

"Ha ha. Cấp Kim Cương thì cũng chỉ có thế. Vô dụng. Hay chính quy các người rút quân đi, cứ giao lại cho chúng tôi."

Nguyên cười nhạo Mẫn, bực dọc bỏ đi. Tuy nhiên, trong lòng cô thực sự đã dấy lên sự bất an.
Chương trước
Chương sau