Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Bụi Xưa

Chương 7: Da thịt non mịn ( 2 )

Chương trước
Chương sau
“Cái gì mà còn muốn uống nước!”

Ta nghe xong lời này, những lời trong lòng oán giận toàn nói cho một tên ngốc nghe.

Sở Huyền Quyết của hiện tại cái gì cũng không biết, kể cả chuyện quá khứ cũng không nhớ gì,kim đan hay đan điền cũng không còn bóng dáng, trở thành một kẻ tàn tật, cả ngày toàn nói những chuyện ta nghe không hiểu. Chỉ chừa lại một mình ta, chậm chạp không thể quên được, đi không lòng vòng không thoát, cũng khó mà nguôi ngao.

Hắn dựa vào cái gì mà nói quên là quên! Dựa vào cái gì?

Ta hất bàn tay của hắn đang muốn lau nước mắt cho ta, dùng hết sức lực đẩy hắn ra.

Hắn bị ta đẩy ra như vậy cũng không tức giận, nói không chừng còn tưởng rằng ta chỉ là không chấp nhận mà cáu kỉnh, hắn không nói lời nào.

Ta không nói gì mà xoay người nằm xuống, thật ra cũng không có lời gì để nói.

Hắn xoay người đi ra ngoài phòng, một lát sau, hắn bưng chậu nước ấm vào nhà, đưa tay vào vắt khô vải dệt, chạm chạm ta, ta không thèm quan tâm, hắn liền nhét vào tay ta.

Tay của ta đụng phải vải dệt nóng hầm hập, kinh hô một tiếng: “Nóng!”

Hắn vội vàng rút về tay, nói: “Da tay của ngươi quá mỏng…” Hắn lập tức ngậm miệng lại.

Ta vừa mới nghỉ ngơi một chút thì lửa giận lại nổi lên, này còn không phải là nói ta quá yếu ớt sao? Là da thịt của ta non mịn, nhưng nếu là ta trong lúc tu vi tràn đầy thì một người phàm như hắn, so ra chỉ bằng một cái đầu ngón tay của ta!

Ta tức giận nói: “Liên quan gì đến ngươi! Ta cũng không làm gì trên người của ngươi!”

Hắn cũng biết bản thân nói sai, bèn dời đề tài: “Ngươi đắp lên đi, như vậy sẽ tan máu bầm.”

Ta lên giọng căm hận nói: “Đợi một chút! Quá nóng.”

Hắn đợi một hồi lâu, ta mới xoay cổ qua nhìn, tay cầm lấy vải dệt, hắn đưa tay ra lấy về, nói: “Vải đã lạnh rồi, đắp như vậy không hiệu quả.” Hắn nói vải dệt đã ẩm, nên tiện tay vắt khô, rồi đưa cho ta.

Ta đưa ngón tay đến lấy, còn đang suy nghĩ là cách đắp lên quần, vẫn là nên cởi ra đắp, hắn đột nhiên đứng dậy, nói: “Nước lạnh rồi, ta đi đổi thêm một ít nước ấm.”

Hắn đi rồi, ta mới chậm rì cởi một bên khố, một chút một chút đem khăn đặt ở chỗ bị bầm .

Động tác của ta tương đối thong thả, nhịn một hồi, vẫn cảm thấy kì cục, liền đem khăn ném đến cuối giường, khiến nó thấm ướt một góc ở mép giường.

Ta giận đến đỏ mắt, nghe được tiếng bước chân của hắn, lại vội vàng nhớ đến khố của mình, ta không được tự nhiên nói: “Chỗ này chỉ là vết thương nhỏ, chờ sau khi ta khôi phục linh lực tự nhiên sẽ hết, không cần phải chườm nóng.”

Hắn nhặt miếng vải đã lạnh thấu từ mép giường, sau đó nhúng nước vào chậu rồi vắt khô đưa cho ta, nói: “Nếu ngươi không đắp, ngày mai vết thương sẽ càng đau.”

Ta suy nghĩ, vẫn là không muốn chườm nữa, vừa định mở miệng, đột nhiên hắn lại cởi khố của ta ra, cầm vải dệt hướng về chỗ ta bị thương đặt xuống.

Miếng vải nóng hổi bất ngờ đặt trên vết thương của ta, ta bị nóng đến giật mình, đau đến ứa ra nước mắt.

Lực cánh tay của hắn mạnh đến bất ngờ, một tay ấn mạnh lên đùi của ta, một tay cố giữ chặt không cho ta giãy giụa. Ta hai chân giẫy giụa, hắn lại để một chân của mình lên, đè đầu gối của ta, làm ta không thể động đậy.

Ta không đủ sức phản kháng, trong miệng lải nhải mắng hắn, nhưng hắn cũng không thèm để ý, bởi vì ta giãy giụa lộn xộn nên hắn dùng sức kiềm lại mà hít thở mạnh, giống như là chống đỡ không được, vậy mà tay lại như ván sắt đè tay ta lại.

Ta không có biện pháp thoát khỏi tình thế này, cuối cùng cũng chỉ có thể chịu đựng nhiệt độ nóng nguội dần. Chờ đến khi miếng vải đã lạnh, hắn lập tức lấy tay về, rút chân lại, còn ta thì chịu đựng cơn nóng đến mồ hôi đổ đầm đìa, chưa lấy lại được tinh thần.

Dựa vào ánh sáng mờ nhạt, hắn nhìn da thịt ta bị chườm đến nóng hổi, có vẻ như đang xem xét có tốt lên hay không.

Ta nghiêng người nhìn, nơi đó đỏ thành một mảng lớn, nóng đến nổi hồng hồng đỏ đỏ trên mặt da thịt có một chỗ tím xanh, giống như là bị người véo vào da, ta run rẩy nắm lưng quần, quát: “Ngươi cút mau! Ta không đắp nữa!”

Hắn do dự một hồi, dọn dẹp hiện trường lộn xộn, cuối cùng nằm ở chỗ hắn nên nằm là dưới đất, nhẹ giọng thở dài than thở như trách móc.

Ta nghe được chứ, nhất định là hắn cảm thấy chuyện ta đắn đo lúc nãy là đúng, nên mới không quan tâm đến việc ta cố ngăn cản hắn!

Ta tức giận quát: “Ngươi hay than ngắn thở dài làm gì! Than thở nghe thật phiền! Nếu ngươi kiềm không được, không quen nhìn ta như vậy thì mau cút về phòng của mình!”

Hắn trầm mặc một hồi, bình thản mà nói: “Ta không có ý này.”

Ta hết giận một chút, hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại vô cớ than thở…”

Hắn im lặng không nói lời nào, ta lại đưa lưng về phía hắn nên cũng không nhìn thấy biểu cảm của hắn.

Khi ta cho rằng hắn sẽ không trả lời câu hỏi ấy, hắn đột nhiên nói: “Ta suy nghĩ… Ta có khả năng không phải là trai thẳng.”

Không thể hiểu được… Sư huynh sau khi tỉnh lại, thường hay nói vài từ mà ta nghe không hiểu nói.

Ta gãi gãi vết muỗi cắn đang phát ngứa ở đùi, sau đó gãi mông một chút.

Trong lòng ta tự hỏi, trai thẳng hả?

Trai thẳng là cái gì?
Chương trước
Chương sau