Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Bụi Xưa

Chương 39: Đau lòng

Chương trước
Chương sau
Trải qua chuyện hôm qua đúng là làm ta như bị đào rỗng, ban ngày phóng đãng, ban đêm còn quần quật cày bừa, ta khóc lóc kêu gào đấm đá, ta khàn cả giọng và cả người ê ẩm đến nửa đêm.

Trong lòng ta thầm nghĩ, đừng làm hắn mệt, càng đừng đi quá giới hạn, nhưng mỗi lần nhìn hắn thì ta không nhịn được mà muốn tiến đến hôn hôn và ôm hắn.

Vì vậy ta lại quên chuyện song tu, cũng không phải là ta quên mất chuyện đó, mà ta cảm thấy về sau sẽ có rất nhiều thời gian, cớ sao phải nhất thời nóng lòng, vẫn là hắn nói đúng, cứ tận hưởng cuộc sống trước rồi tính.

Ngày thứ hai, ta và hắn ngủ một giấc đến chính ngọ, ta đau lưng nhức eo, đôi mắt sưng hồng, phía sau của ta tê dại đến lạ, ta nhìn gương mặt đang say ngủ hắn không chớp mắt, trên mặt vẫn luôn mỉm cười.

Trong lòng ta kích động và vô cùng thỏa mãn bèn hôn hắn vài cái, hiển nhiên là ta biết hắn rất mệt, chỉ theo bản năng ôm lấy ta, còn mắt gắt gao nhắm chặt, ta tỉ mỉ nhìn hắn, vẫn luôn cảm thấy hắn đôi mắt hắn có chút thâm quầng.

Ta không khỏi tự khiển trách bản thân, làm sao mà không biết tiết chế, chờ song tu là tốt rồi, chứ sao lại thèm chuyện giường chiếu vào lúc này?

Không thể cứ như vậy được! Ta đỏ mặt nghĩ thầm, dù cho cá nước thân mật không tránh được, nhưng lại yêu quá say đắm lưu luyến không rời cũng không cần giải quyết mọi chuyện ở trên giường, thậm chí ban ngày còn tuyên dâm, luôn ăn người ăn em của hắn…

Hầy! Ta thật dâm loạn!

Ta nhìn hắn hồi lâu, hắn vẫn luôn nhắm nghiền hai mắt.

Khi nào hắn mới tỉnh đây…

Ta nhìn hắn rồi đưa tay chạm vào mặt hắn, một lúc sau, ta rụt tay lại và chạm vào mặt mình.

Vẻ mặt của hắn sẽ trông như thế nào khi thấy khuôn mặt của ta được chữa khỏi?

Hắn sẽ thấy ta đẹp chứ? Hắn đã bao giờ nói với ta rằng ta xinh đẹp chưa nhỉ? Hắn sẽ ngạc nhiên chứ? Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, hắn nhất định sẽ mừng cho ta, còn ta sẽ không lo lắng về gương mặt kinh khủng của mình không dám nhìn hắn nữa, ta sẽ buông bỏ quá khứ và cùng hắn bình yên sống những ngày về sau.

Nếu hắn đã quên đi những chuyện trong quá khứ, thì ta cũng sẽ quên đi, tương lai sau này sẽ là một khởi đầu mới, vì vậy ta không cần phải sống trong quá khứ.

Sau khi suy nghĩ về điều đó, ta cảm thấy sự phiền muộn lâu ngày trong lòng mình đã biến mất. Hiện tại vẫn là tốt nhất, chuyện sau này của bọn ta thì nói sau, ta càng nghĩ càng vui, càng nhìn hắn lại càng đau lòng.

Hắn đã ngủ rất sâu trong hai ngày qua, ta là người thức dậy trước… Khẳng định là ta làm hắn mệt lắm.



Vì ta dậy sớm trước nên ta phải nấu ăn! Ngay sau khi hắn thức dậy, hắn sẽ ăn được một bữa ngon!

Ta rón rén xuống giường mặc quần áo vào rồi đi vào bếp, nhưng ta chỉ biết đứng ngây ra đó một lúc, không biết phải làm gì.

Thôi quên đi, để ta ra ngoài mua vài món thịnh soạn là xong.

Ta sợ hắn lo lắng, vốn dĩ ta muốn giữ linh thức của mình, khi hắn tỉnh lại, giọng nói của ta sẽ truyền cho hắn thông báo rằng ta đã ngoài, nhưng ta lo làm hắn sợ, nên ta chỉ khắc một dòng chữ từ trên bàn.

Ta đội mũ có rèm che mặt, bay thẳng đến một thị trấn gần đó, ta mua rất nhiều đồ ăn, rồi bắt gặp một cửa hàng nhỏ không mấy nổi bật trên đường, ta nhìn bảng hiệu, không nhịn được đi vào xem một lúc, chủ quán ở đấy tươi cười đến đỏ mặt nói hân hạnh được đón tiếp quý khách đến thăm trong tiếng cười giòn.

Đó là nơi bán dụng cụ tình thú…

Dọc đường đi ta mải mê nghĩ ngợi lung tung, nghĩ về việc sử dụng những thứ đó vào lần tới và sử dụng tiếp chúng cho những lần sau. Ta vội vã trở lại nhà thì thấy hắn vẫn đang ngủ.

Đã giờ nào rồi, không lẽ hắn mệt lắm sao?

Ta đi cất đồ, nhẹ nhàng bước lên giường rồi nằm lên người hắn để đánh thức hắn, hắn mở mắt tỉnh dậy, đôi mắt nửa tỉnh nửa mê, đờ đẫn.

Ta lay hắn, nửa mừng nửa thẹn kêu lên: “Chồng ơi?”

Hắn nghe ta gọi hắn, trong mắt vừa tập trung vào một chỗ, nhìn có chút sáng ngời, hắn ngồi dậy và cười với ta một cái, đột nhiên lấy tay che ngực, môi trắng bệch, hai bên thái dương túa ra mồ hôi lạnh .

Tất nhiên là ta biết dáng vẻ này của hắn là bị sao, vội vàng lấy đan dược ra, run run đút cho hắn ăn, tiếp đó truyền cho hắn chút linh lực, nhưng có vẻ hắn chưa được ổn nên vẫn giữ tư thế cong lưng, nghiến răng nghiến lợi, trên trán hắn không ngừng chảy mồ hôi đầm đìa. Hắn nắm chặt tay áo ta và định mở miệng nói điều gì đó, nhưng hắn không thể nói nên lời.

Sắc mặt hắn đỏ bừng, trên trán nổi lên gân xanh đau đớn, hai mắt dần dần trở nên mê man, ngắt quãng nói: “Không, không có gì…”

Hắn vừa dứt lời, liền nhắm mắt lại, thống khổ mà ngất đi, bộ dáng này của hắn giống như đã mất đi gần hết sức, ta nhìn thấy hắn như vậy mồ hôi lạnh toát ra, ánh mắt nhất thời tối sầm lại, còn ta thì ngồi đó như muốn bị ai đánh vào đầu.

Sao chuyện này có thể xảy ra? Hay dược không có tác dụng? Làm sao đột nhiên hắn có thể như vậy?

Trước giờ hắn chưa từng đau đớn như vậy, nửa tháng mới phát sinh một lần, cũng không xảy ra thường xuyên như vậy, đã mấy ngày trôi rồi? Mới có ba bốn ngày, sao có thể đột nhiên đau lại…

Ta cố gắng bình tĩnh và quan sát nhịp thở của hắn, tuy rằng hơi thở của hắn hơi yếu nhưng cũng nhờ thuốc đã phát huy tác dụng nên tình hình dần dần có chuyển biến. Đầu của ta vang lên ong ong, tim đau như cắt, lòng ta tràn ngập sự hoảng loạn sợ hãi, ta ngồi bệt xuống dưới đất, vừa run rẩy vừa dang tay gắt gao ôm chặt lấy hắn, ta không muốn xa hắn dù chỉ một khắc, ta đưa hắn nằm lên trên giường, lẳng lặng nhìn hắn, tim ta đập loạn xạ, bấy giờ không khỏi làm ta cảm thấy bất lực.



Ta có thiên phú dị cảm với việc luyện đan một, nhưng lại không nhìn ra rốt cuộc hắn đau ở chỗ nào, từ chỗ nào đau ra?

Vẻ mặt của hắn dần bình tĩnh trở lại, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, nếu đau đớn cứ kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp lâu dài, ta sờ vào ngực hắn, trái tim bên trong lồng ngực hắn đập thình thịch, ta không dám sờ lâu vì sợ làm đau hắn, nên ta chỉ vỗ nhẹ vài cái liền buông tay.

Vết thương trên ngực hắn giờ chỉ là vết sẹo, nhưng nhìn sơ qua cũng thể thấy có thể thấy được nó rất sâu, vừa dữ tợn vừa.đáng sợ, kẻ ra tay rất ngoan độc, tất nhiên là muốn lấy mạng hắn.

Là kẻ nào… đã hận sư huynh đến vậy? Nhất định phải dồn hắn vào chỗ chết?

Mới đầu ta có ý không trị vết sẹo cho sư huynh, sau này quan hệ giữa ta và hắn dần tốt hơn, lúc này ta quan tâm đến chuyện đó, nhưng mà cho dù là vậy thì hiện giờ cũng để lại một nửa vết sẹo.

Đúng rồi… Năm đó ta đâm hắn nhát kiếm kia cho tới hôm nay vẫn còn ở trên vai phải của hắn, nửa phần cũng chưa biến mất…

Hiện nay miệng vết thương đã lành, ta nghe tiếng tim hắn đập cũng không mạnh như lúc ban đầu, nhưng ngực của hắn vẫn còn đau, cũng không biết việc song tu có thể giảm bớt đau đớn của hắn hay không…

Phải rồi! Song tu!

Ta kích động, nói không chừng khi hắn cùng ta song tu, có tu vi, đã thành tu sĩ, tu thân kiện thể, cảm giác đau đớn này nói không chừng sẽ được giảm bớt, thậm chí sẽ tiêu trừ.

Nghĩ đến biện pháp này, ta lập tức lấy kim xuyến khí đeo vào cổ tay hắn, ý định truyền linh lực, nhưng linh khí chỉ vờn quanh bên người hắn nhưng vẫn bị bài xích ở bên ngoài, vốn là linh khí nhưng không thể hút được dù chỉ một chút.

Chẳng lẽ pháp khí lợi hại như vậy chỉ có thể dựa song tu mới được dùng sao… Hắn không có Kim Đan, thể chất lại bất đồng, ta chưa bao giờ gặp loại tình huống này nên không khỏi cảm thấy bản thân vô dụng, thậm chí oán trách mình từ trước không cần cù, căn bản là ta không biết giải quyết như thế nào.

Ta âm thầm hạ quyết tâm, về sau chuyện đó sẽ là ba ngày một lần đi, vừa không mệt nhọc cũng không chậm trễ việc tu hành.

Chờ hắn tỉnh rồi bàn tiếp, lỡ như hắn muốn hai ngày một lần thì sao? Hoặc là hắn cảm thấy như vậy vẫn mệt, muốn bốn năm ngày mới làm một lần thôi?

Ta nhìn khuôn mặt đang ngủ của hắn, biểu tình nghiêm túc mà suy nghĩ rất lâu, bên tai lại dần dần đỏ lên.

Nếu không…

Hiện tại tự mình tự làm nhỉ?
Chương trước
Chương sau