Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Bụi Xưa

Chương 42: Biến cố ngoài ý muốn

Chương trước
Chương sau
Lòng ta chùng xuống như bị dội một gáo nước lạnh thẳng vào người.

—–

Mặc dù không thể nói là ta thích đọc sách, nhưng ta vẫn nghiêm túc xem, Tàng Thư Các của Thương Hành cao tới trăm mét, bên trong chất đầy sách, cất chứa đủ loại sách cổ và bí thuật trên đời này. Tuy ta không đọc từng trang như Cố Kinh nhưng ta đã xem đi xem lại nhiều lần và đọc rất nhiều.

Hầu hết những gì ta học được và suy nghĩ đều do sư huynh dạy cho ta, tu vi cùng với chiêu pháp đều có bóng dáng chỉ dạy của sư huynh, nhưng Cố Thanh lại thích đọc sách, thậm chí còn tìm những cuốn sách kỳ quái để tự mình nghiên cứu, thậm chí có thể bổ sung những khuyết điểm của sách cổ, có thể gọi hắn là thiên tài.

Bàn về sự uyên bác và kiến ​​thức thì ta không thể so sánh với hắn. Ta không ham thích sưu tầm sách, nên ta cố nghiền ngẫm từng chữ, đọc xong ta liền cảm thấy buồn ngủ là chuyện bình thường.

Cuốn sách song tu này mặc dù nói về cách làm tình, nhưng nó thực sự rất nhàm chán.

Chán quá đi! Ta vừa nhìn nó vừa xem thường, tại sao trông nó không thú vị như lúc làm chuyện đó…

Ta nhìn đến nỗi mí mắt trĩu nặng, cuối cùng chợp mắt một chút, nằm nghiêng co người lại liền cảm thấy nằm trên giường thật thoải mái…

Thực ra ta đọc thuộc lòng cũng kha khá, tuy không trôi chảy như hắn nhưng ta sẽ không bao giờ đọc sai đâu… Ta nhắm mắt lại trong khi tự an ủi mình.

Ta chìm vào giấc ngủ chập chờn, khắp người khó chịu, chỗ nào cũng thấy nóng, ta nằm mơ cũng không được yên giấc. Hơi nóng ẩm ướt thấm vào môi, ta vô thức cắn liếm nhưng ta cố cắn như thế nào cũng cắn không được, có thứ đó không ngừng trêu chọc, liếm cắn ta nhưng nó lại không cho ta chạm vào.

Ta mở mắt ra thấy môi hắn đỏ bừng còn hắn đang cười, con ngươi trong veo phản chiếu gương mặt ta: “Ngươi mơ thấy gì vậy? Mặt đỏ ngươi như vậy, còn nằm ở trên giường vặn vẹo.”

Những đám mây màu vàng cam lúc chạng vạng ở ngoài phòng khiến khuôn mặt hắn trở nên dịu dàng, dường như ngay cả con ngươi trong mắt hắn cũng nhạt đi một chút.

Ta bị hắn làm cho ngây người trong giây lát, mặt ta đỏ tim đập thình thịch, ta theo bản năng đưa mu bàn tay áp lên mặt mình, thật sự rất nóng, ta che giấu nói: “Không có gì, do ta cảm thấy nóng thôi nên ta ngủ như thế này…”

“Thật sao?”

“Thật đấy, ta không có mơ thấy ngươi.”

Hắn cười thật tươi, cúi đầu hôn lên mặt ta một cái, hôm nay hắn chưa cạo râu, râu hắn vừa ngắn vừa cứng trên cằm cọ lên khiến mặt ta ngứa ngáy.

Ta thấy buồn cười, hắn nhỏ giọng hỏi ta: “Ngươi cười cái gì?”

“Ngươi chọc ta ngứa quá… hahaha…”

Ánh mắt hắn sâu thẳm, tràn đầy ý cười, dùng cằm cọ cọ khóe miệng ta, ta nhịn không được lại hôn hắn một cái.

Hắn vừa cắn ta vừa lấy cuốn sách ra khỏi tay ta, cười nói: “Ngươi làm việc chăm chỉ như vậy, còn bí mật học nữa.” Hắn vừa nói vừa đọc một câu của pháp quyết, rồi hỏi ta: “Câu tiếp theo là gì? Để ta xem ngươi có quên hay không.”

“Ta không quên! Ta chỉ đọc thầm thôi, ta sẽ không nói cho ngươi nghe đâu.”

“Lỡ ngươi nhớ nhầm thì sao?”

Ta hung dữ nói: “Vậy thì ta sẽ không song tu với ngươi nữa!” Ta dừng lại, sau đó cảm thấy mình thật bất lợi đã rơi vào cạm bẫy của hắn, “Ta không thể phạm sai lầm, nếu phạm sai lầm thì là lỗi của ngươi.”

“Ngươi là đệ tử, phạm sai lầm là chuyện bình thường.” Hắn nghiêng đầu hôn ta một cái, đẩy ta đến bên giường, “Nếu ta mắc lỗi thì ngươi dạy lại cho ta…”

Ta ngoan ngoãn hôn hắn, phía dưới của ta cũng nhanh chóng cứng lên, ta nâng nó lên kiêu ngạo chọc chọc cọ sát vào bụng dưới của hắn.

Mặc dù ta cảm thấy hơi tiếc vì chưa có giường mới, nhưng chuyện cần phải làm là song tu!

Ta không biết sự khác biệt giữa song tu và chuyện mây mưa bình thường ra sao, liệu tai có thể thành công hay không…

Môi lưỡi của bọn ta quyện vào nhau, quần áo dần bị cởi xuống.



Rõ ràng trước đây ta rất phối hợp với hắn, nhưng lần này ta lại lo lắng đến mức run cả chân.

Ta kẹp chặt nên hắn không thể vào được. Cây gậy nóng như thanh sắt đang được rèn ở bên dưới đang đè lên người ta, nó không hạ nhiệt dù chỉ một chút.

Trán hắn đổ đầy mồ hôi, lông mày nhíu lại, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt hắn từ lâu đã mất đi vẻ dịu dàng thường ngày, thay vào đó là sự giãy giụa của dục vọng xen lẫn đau đớn, hai tay hắn kìm suýt chút nữa bóp gãy eo ta.

Ta thấy hắn khó chịu nên ta liền dùng tay giúp hắn vuốt trụ mười mấy cái, ta còn dùng lòng bàn tay xoa đỉnh dương vật đang trương phình của hắn, nhưng dường như càng làm càng khiến lửa cháy trong người hắn càng vượng.

Thắt lưng và bụng của hắn căng lên, các mạch máu ở bụng dưới nổi lên vì tức giận, thứ trên tay ta ngày càng nóng lên, ta cảm nhận được nó đang đập thình thịch, và cách hắn nhìn ta ngày càng đáng sợ.

Quên đi, quên đi…

Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài rụt rè rút tay ra và cẩn thận chạm vào người anh em của mình.

Hắn khẽ nhíu mày, thở hổn hển vài cái, đột nhiên xoay người ta sang một bên, trầm giọng nói: “Thả lỏng…” Đang nói thì “bốp” một tiếng.

Ta sững người một lúc.

Hắn! Hắn đánh ta!

Hắn đánh ta một cái rất mạnh khiến mông ta đau điếng và ngứa ran, sống lưng tê liệt và người ta càng run rẩy.

Ta vốn đang vội, nhưng khi hắn đánh ta như thế, làm trái tim ta tràn ngập sự bất bình.

Hắn điên trên giường thì không sao, nhưng sao hôm nay hắn có thể đánh ta chứ!

Ta đưa tay sờ mông, quả nhiên chỗ đó nóng ran, ta đột ngột xoay người hất chân ra khỏi người hắn, ta ôm chặt hai cánh mông nóng rát, nước mắt lưng tròng nhìn hắn oán trách: “Đau quá!”

Hắn sửng sốt một chút, nhưng ánh mắt càng thâm thúy, trái cổ của hắn hơi di chuyển lên xuống, lồng ngực phập phồng, vài giọt mồ hôi nhỏ xuống, hắn thở hồng hộc, rồi lại cúi người hôn ta, “Xin lỗi, ta không nhịn được, ta sẽ giảm lực nhưng ta thật sự rất muốn đánh mông ngươi…”

Hắn ở trên giường có thể điên cuồng cũng được, nhưng lần này sao hắn đánh ta!

Mặt ta càng đỏ hơn và cảm thấy những gì hắn nói quá phiến diện và thái quá.

Không thể chấp nhận được!

Ý hắn là muốn đánh ta sao? Hắn… Hắn đánh ta để làm gì? Hắn không nên đánh ta, hắn càng không thể đánh ta, càng không được đánh ta.

Ta đẩy hắn ra, hơi ngoảnh lại, sau đó xoay người nhìn tận mắt thấy một bên mông trắng còn một bên đỏ, chỗ đó trông thật đáng thương.

Ta đẩy hắn ra và hắn cũng không khó chịu, hắn quỳ xuống tiến lên một chút, vòng tay qua đầu gối rồi bế ta lên, xoa xoa mông ta, an ủi hỏi: “Đau không?”

Ta giãy giụa mấy lần không cho hắn sờ, nhưng không chịu được ánh mắt của hắn nên để hắn xoa.

“Đau…”

Ta rất đau, mông ta run rẩy không kiểm soát trong lòng bàn tay hắn, rõ ràng là tê liệt vì kích thích, nhưng khi hắn xoa như vậy làm ta cảm thấy tê dại kỳ lạ lan khắp cơ thể mình. Ta vừa đau vừa sảng khoái, còn thứ ở phía trước đã dịu đi nửa vời bởi cơn đau vừa rồi mà dần trở nên sung sức hơn.

Ta vẫn còn giận hắn, đặt tay lên ngực hắn, tức giận nói: “Sau này ngươi không được phép đánh ta như vậy!”

Trông hắn có vẻ do dự, dường như có chút thất vọng, nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu đáp lại: “Được…”

Hắn nghiêng người hôn lên da thịt nóng bỏng giống như lông chim phất qua khiến ta cảm thấy ngứa, lần này hắn hôn lên mặt ta khiến hai má của ta phiếm hồng, ý loạn thần mê.

Ta run rẩy, tất cả sự tức giận trong lòng đều biến mất, ta ậm ừ hưởng thụ sự thoải mái của hắn, toàn thân mềm nhũn, dường như càng thêm động tình, không ngừng vặn vẹo dưới người hắn.



“Ngươi còn nhớ pháp quyết niệm như thế này không?” Hắn duỗi ngón tay ra, hỏi ta với giọng hổn hển.

“Ta đang đọc…” ​​Mặt ta bốc khói nghi ngút, ta chợt nhận ra mình nên giận hắn, bèn mắng hắn: “Người đừng hỏi ta!”

“Vậy ta sẽ không hỏi nữa.” Hắn cười hôn lên má ta, nói: “Ngươi thật lợi hại.”

“Ngươi thật hung dữ, vừa rồi ngươi đánh mông ta… ừm…” Ta phản bác lại, nhưng khi hắn tiến tới ta đã nói không nên lời, ta nhịn không được nghiêng người về phía trước, thở hổn hển, hắn liền thả lỏng phát ra một tiếng gầm gừ nhỏ trong cổ họng, giống như một tiếng thở dài hài lòng.

Tiếng thở dài ấy vang lên bên tai ta, khiến cả người ta nóng bừng.

Quên đi, hắn nhịn quá lâu cho nên ta tha thứ hắn…

Ta lập tức lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, vung tay loạn xạ muốn giật lấy kim xuyến khí trên cổ tay hắn.

Hắn nhận ra hành vi ngu ngốc của ta, vì vậy hắn bèn đưa tay ra trước mặt ta, nói ta nắm cổ tay hắn, sau đó ta cảm thấy thật thoải mái và bắt đầu niệm pháp quyết.

Hắn đứng đó một lúc lâu mà không di chuyển lên xuống, ta đỏ mặt hỏi hắn tại sao không đi vào, rồi hắn bắt đầu đẩy vào từ từ, bám chặt lấy ta.

“Ta đang đợi ngươi…” Hắn nhẹ nhàng sờ sờ bụng dưới của ta, cắn ngực còn dùng răng cắn đầu vú của ta, mơ hồ nói: “Ngươi không đồng ý thì đành chịu…”

Hắn dùng đầu lưỡi thô ráp cào xước mặt ngoài, ta run giọng nói: “Vậy thì đừng nhịn… a…”

Ta vừa dứt lời, hắn đã đứng thẳng dậy dùng sức ôm chặt lấy eo ta, lông mày nhíu lại, trong mắt lộ ra vẻ hung hăng: “Ngươi nói…”

Nói xong hắn nhấc một chân ta gác lên vai, rồi dùng một tay đỡ lấy eo ta.

Tương tác ổn định hơn, ta bị hắn đâm đến thất thần, ta thường xuyên bò lên và bị hắn kéo lại để tiếp tục hì hục cấy cày.

Dục vọng bùng cháy như lửa cơ thể nóng bừng, nơi tiếp xúc của ta với hắn ngày càng dính chặt, âm thanh trong phòng ngày càng lớn, vẫn còn tiếng cọt kẹt khó chịu đó.

Lúc đầu hắn còn kiềm chế tính tình, nhưng sau đó dường như hắn không thể kiểm soát nó, dần dần hắn trở nên hung hãn. Ta đã cố gắng hết sức để tìm lại một chút lý do cuối cùng trong những lời mâu thuẫn của hắn, ta không dám đọc sai một câu pháp quyết nào, trước sau vẫn nắm chặt cổ tay hắn.

Tinh dịch của ta và hắn dính vào người nhau, làm ướt một mảng lớn trên tấm ga trải giường, trong người ta nhói lên từng cơn dưới sự va chạm dồn dập, ta vô thức lẩm bẩm nhũ danh của hắn, tinh dịch trắng đặc sệt bắn đầy lên eo và bụng hắn. Rõ ràng là đang vui sướng tràn trề như vậy, nhưng dần dần ta nhận ra có gì đó không đúng.

Ta cố gắng mở mắt ra, cố gắng nhìn rõ cổ tay hắn trong bóng tối.

Nó hơi u ám, càng không có chút thay đổi gì.

Lòng ta chùng xuống như bị dội một gáo nước lạnh vào người dưới cơn ái tình dịu dàng này.

Sao kim xuyến khí… Không phản ứng…

——————–

————

Tiểu kịch trường:

Lâm Trần ( mơ màng sắp ngủ ) ( hơi hé mắt ): ( dựa vào ý chí còn sót lại đọc pháp quyết)

Một lát sau…

Giang Mặc ( rửa chén, rửa mặt xong ) ( đi tới nhìn Lâm Trần ) ( cười )

Lâm Trần: ( mặt đỏ ) ( cọ đệm chăn ) Ưm… Không cần… Không… Ưm…
Chương trước
Chương sau