Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Bụi Xưa

Chương 52: Thời khắc tỉnh mộng ( hai )

Chương trước
Chương sau
Giọng nói của hắn xuyên qua lớp chăn dày nghe trầm đục, ngữ điệu rất kiên quyết, hai chữ ‘tàn nhẫn’ càng tăng thêm vẻ hung dữ, giống như hắn sẽ làm như vậy.

Ta nghe hắn nói đến ngứa lỗ tai, mặt đỏ bừng vì lời nói vừa rồi của hắn, không biết là do bị chăn làm cho ngạt thở hay là ta xấu hổ vì câu nói của hắn.

Hắn nói hoàn toàn không có cơ sở, làm sao ta chấp nhận được.

“Không, ngươi không được đánh ta!” Ta muốn đẩy hắn ra, nhưng ta chưa kịp giẫy giụa thì hắn đã thả ta ra.

Ta giận đến mặt đỏ tai hồng, thở hồng hộc, ta trừng mắt nhìn hắn: “ Ngươi đã nói không đánh ta mà!”

“Ta nói giỡn,” hắn gấp chăn lại, đôi lông mày lãnh đạm nghiêm nghị nhuốm ý cười, hắn đổi chăn bông sang tay khác, tay còn lại vuốt tóc mái của ta, cười nói: “Nhưng khi ngươi đánh không lại ta, lại quay sang vừa khóc vừa đánh…”

Đó là do hắn đánh ta đau qua! Ta ghét nhất là bị đau.

Ta tức đến mức lấy chăn đánh vào người hắn vài cái, ta làm điều đó không phải vì tức giận mà chỉ để che đậy sự xấu hổ của mình. Hắn mỉm cười lùi lại một bước, ta vội vàng trở về phòng, đưa chân đạp tung cửa, liếc nhìn thấy bát đũa vẫn còn nằm nguyên trên bàn, ta mới nhớ ra mình còn chưa rửa bát.

Trời tối rồi, ta phải đi rửa bát…

Sau khi thu dọn đồ đạc ngăn nắp, ta quay lại và nhìn thấy Cố Khinh vẫn còn đang hôn mê, lòng ta càng xoắn lại.

Họ phiền phức thật chứ!

Bây giờ thì họ ăn nhờ ở đậu tại chỗ này, sau này nói không chừng khi họ tỉnh lại sẽ quỵt luôn tiền của chồng ta!

Ta đứng trong bếp loay hoay một hồi, đang phân vân nên rửa bát bằng ma lực hay tự rửa theo thứ tự, dường như ta quá lười biếng vì dựa vào pháp thuật để làm mọi thứ, ta chưa làm việc gì để động tay chân ngoài việc trực tiếp cho hắn uống thuốc…

Khi ánh nến di chuyển đến gần ta, hắn cầm ngọn đèn dầu trên tay và đứng sau lưng ta hỏi: “Sao ngươi không thắp đèn?”

“Ta nhìn thấy rõ mà.”

Hắn sờ lên gáy ta: “Ngươi giận rồi?”



Ta quay đầu nhìn hắn, hỏi ngược lại “Giận?”

Hắn dời ngọn đèn dầu cách xa ta một chút, cả gương mặt hắn đắm chìm trong ánh nến màu vàng nhạt, đôi mày và mắt hắn được ánh nến đung đưa trong tay phản chiếu nhè nhẹ, hắn cười nói: “Ta đùa thật đấy, ta không nỡ làm ngươi bị thương, hay là ngươi tức giận vì khi nãy ta trùm chăn lên ngươi?”

Ta bị hai chữ “không nỡ” của hắn nói ra ngọt như mật làm xiêu lòng, ta không thể kìm khóe miệng mình muốn cong lên của mình.

“Chỉ là ta bị ngươi dọa sợ thôi,” ta khịt mũi, hé môi hớp miếng nước, “Sao ta lại hẹp hòi như vậy được…”

“Đúng rồi,” hắn hôn lên gáy ta, nói: “Ngươi rất tốt bụng.”

Hắn đứng rất gần ta, hương hoa thoang thoảng vây lấy ta, cơ hồ là dán vào lưng ta nhưng lại không chạm vào.

Cổ ta tê rần, hai lỗ tai đỏ bừng, ta cúi đầu cọ rửa cái bát: “Vậy… sau khi ta rửa bát xong thì có thể đi ngủ đúng không?”

Hắn cười thành tiếng: “Vậy ta sẽ nhanh chóng đi dọn giường chiếu, sau đó chờ người đến.”

Ta quay lại ôm hắn, bỗng đụng phải ngọn đèn dầu trong tay hắn làm ánh nến hơi lay động, ta hôn lên khóe miệng hắn: “Đi đi!”

Ánh nến trong chén đèn dầu theo bước chân hắn dần rời xa, hắn xốc rèm vải đi ra khỏi nhà bếp, thời khắc hắn rèm vải buông xuống chỉ còn bóng đêm bao trùm ta, bỗng nhiên ta nhận ra mọi thứ quanh mình đã trở nên tối tăm.

Thật tối…

Tuy rằng ta vẫn nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh, nhưng ta đã thấy hơi hối hận rồi, sớm biết vậy ta đã bảo hắn ở lại cầm đèn dầu đứng một bên chờ ta, dù gì thì có chút ánh sáng vẫn tốt hơn, chứ không phải như bây giờ vừa tối vừa lạnh …

Ta hơi thất thần, không biết hồn ta đã bay về chốn nào rồi, ta lau khô nước trên tay, đang định đặt chén bát sang một bên thì nó lại trượt tay rơi xuống.

Một tiếng “xoảng” vang lên, bát sứ trong ta rơi xuống vỡ vụn, âm thanh vang trong đêm đen nghe sợ đến rợn người, cơ hồ mảnh vỡ văng một ít trúng chân ta, làm ta hoảng hốt không thôi.

“Bể chén rồi à?” Ta nghe thấy tiếng bước chân hắn đi tới, hắn ở bên ngoài nói vọng vào: “Ngươi đừng dọn, để sáng mai ta xử lý…”



Hắn nói chưa dứt câu thì tiếng ho khan từ cuống họng hắn bắt đầu vang lên, tiếp đó ta nghe thấy tiếng một vật nặng rơi xuống đất tiếng, giống như có vật gì bị va đập.

Ngực hắn lại đau sao! Chẳng lẽ hắn ngã xuống đụng phải góc bàn rồi!

Lòng ta nóng như lửa đốt, ta vội chạy tới, chân dẫm lên vài mảnh sứ nhưng ta không quan tâm, ta nôn nóng mà xốc rèm vải lên thì thấy hắn đang đứng ở trước mặt ta, hơi nghiêng người đưa lưng về phía ta, mặt hướng về phía giường.

Ta chưa kịp mở miệng hỏi hắn thì một giọng nói đầy nghi ngờ cất lên đánh gãy lời ta: “… Sở Huyền Quyết?”

Lòng ta chùng xuống, nhìn lướt bóng dáng ở phía mép giường chỗ hắn đứng.

Cố Khinh co rúm ngồi trong góc, vẻ mặt ban đầu của hắn là sự hoảng hốt, sau khi thấy rõ người đó thì sắc mặt hắn bỗng nhiên kích động, miệng hắn mấp mấy vài lần, hầu như là hắn cứng họng đến nỗi không nói thành tiếng, dần dần thì hắn đã hiểu ra, vẻ mặt vẫn chỉ còn lại vẻ thương tâm, im lặng cúi đầu.

Người kia tuy bị ngã xuống giường nhưng vẫn đưa chống lên ván giường, mặt vẫn không chút máu, nhưng ánh mắt lại trong veo, người nọ lại nhìn bọn ta với ánh mắt thận trọng: “Ta muốn xin Sở tiên quân giải vây cho Cố Thanh trước…”

“Hắn không phải Sở Huyền Quyết!” Ta lên tiếng đánh gãy lời hắn, bởi vì vội vàng nên giọng ta nghe hơi mất bình tĩnh, vừa dứt lời, ta liền cảm giác mình phản ứng thái quá, liền giảm tốc độ nói, cố gắng bình tĩnh áp chế thanh âm run rẩy, khàn khàn nói: “Hắn tên là Giang Mặc…”

Đứng trước mặt ta, sư huynh cũng nhẹ giọng phủ nhận: “Đúng vậy, ngươi nhận nhầm người rồi, ta không phải Sở…”

Đang nói giữa chừng, đột nhiên hắn sững người không nói nữa, như thể hắn bị ai đó cắt vào cổ họng nên không nói thành tiếng.

Căn phòng im lặng một lúc, hắn đứng đờ hồi lâu vẫn không quay lại nhìn ta.

Ta hơi sợ hãi, tiến đến nắm lấy tay áo hắn, lúc này hắn mới quay lại về phía ta một cách khó khăn và chậm rãi.

Ta muốn gọi hắn bằng nhũ danh, nhưng khi thấy khuôn mặt hắn tái nhợt vì không thể tin được, và rồi đôi mắt hắn dần đỏ hoe trông rất khủng khiếp khiến ta đau lòng và sợ hãi không thôi, trong phút chốc ta mở miệng và quên mất mình nên nói gì.

“Ngươi lừa ta…” Thanh âm của hắn nhỏ đến mức gần như ta không nghe được, giống như hắn đang lẩm bẩm một mình.

Ta chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ, điều này không khỏi khiến ta sợ hãi mà lui về phía sau một bước, vẻ mặt hắn hung ác, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn, trong mắt hắn tràn đầy kinh hoàng được vì bị lừa dối.

“Ngươi vẫn luôn lừa ta…”
Chương trước
Chương sau