Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Bụi Xưa

Chương 56: Nếu lúc trước

Chương trước
Chương sau
Chạng vạng, ta bị một tiếng sét xẹt ngang trời đánh thức, đứng dậy thì nhìn thấy cát bụi bay tứ tung ở ngoài nhà, mây đen mù mịt, hình như trời sắp chuyển mưa giông.

Hắn vịn tay lên khung cửa, đứng ở trước cửa, thân hình gầy gò, y phục tung bay, phảng phất bị gió thổi bay.

Ta nhìn bóng lưng hắn, hớn hở chạy về phía hắn, cất giọng hỏi: “Gió lớn như vậy, ngươi đứng ở đây làm gì, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh…”

Ta vòng tay qua eo hắn ôm vào lòng, nhưng tay ta cảm thấy nóng hổi và nhớp nháp, ta rút ​​tay ra thì thấy tay mình dính đầy máu.

Ta hét lớn, hai tay run run xoay hắn lại thì thấy một thanh kiếm sắc bén cắm thật sâu vào ngực hắn, tỏa ra ánh bạc lạnh lẽo.

“Là ai! Ai đã ra tay với ngươi…” Lòng ta đau nhói, một lúc sau mặt đầy mũi ta đã đẫm nước mắt.

Ta dùng lòng bàn tay chứa linh lực chạm vào trái tim của hắn, tham kiếm đột nhiên biến mất, chỉ để lại một cái lỗ hõm trên ngực hắn, mơ hồ có thể nhìn thấy máu thịt bầy nhầy.

“Uống thuốc, mau uống thuốc… ” Ta không đủ thời gian để kịp nghĩ điều kỳ quái trong chuyện này, rồi vội vàng đút cho hắn vô số đan dược, bù đắp vào tu vi bị hao tổn của hắn.

Sắc mặt hắn tái nhợt, sợi dây cột tóc bị gió thổi tán loạn, thân thể loạng choạng suýt chút nữa không đứng dậy được, hắn ôm bả vai của ta, yếu ớt nói: “Đau quá… Ta đau quá… “

“Ta sẽ chữa… sẽ không đau không đau…sẽ hết đau ngay thôi…”

Ta gào khóc thảm thiết, lấy linh lực của mình để bịt cái lỗ lớn bê bết máu thịt lại bằng đôi bàn tay run rẩy của mình, nhưng đó chỉ như muối bỏ biển, không giúp được gì, không thể ngăn máu của hắn phun ra, máu dường như chảy ra không ngừng, căn phòng nồng nặc mùi máu tanh tưởi và sắc đỏ diễm lệ.

Ngoài nhà giông gió gào thét dữ dội, bụi bay mù mắt, thổi mạnh đến mức làm má đau rát.

Hai mắt hắn đỏ ngầu, từ khóe miệng chảy ra một ngụm máu, hắn há miệng ngậm máu lại, nói đứt quãng được vài câu, lại bị gió mạnh thổi bay đi.

“Không đau… không đau… sẽ không sao đâu…” Ta vừa khóc vừa an ủi hắn, vừa lẩm bẩm một mình, nhưng chân ta bấy giờ như muốn nhũn ra vì sợ, tim ta đập loạn nhịp, và tay ta run đến nỗi ta gần như không thể nhấc nó lên.

“Ngươi… ngươi có đau không…” Đôi môi hắn tái nhợt, hắn đưa tay vuốt ve gương mặt ta, ngón tay khẽ run khi chạm vào má ta, đôi mắt kia luôn lãnh đạm nay hiện lên vẻ đau đớn và sự thương hại, trong nháy mắt nước mắt lưng tròng, nói: “Tại sao ngươi… ngốc như vậy… sao lại khoét sâu như vậy…”

Ta sững sờ và tan nát trước những giọt nước mắt của hắn.

Sư huynh…

“Sư…” Môi ta khẽ run, rồi cảm thấy cả người như chấn động, trời đất trước mắt quay cuồng, đột nhiên ta cảm thấy khó thở, dùng chân đá vào chăn bông mềm mại, bỗng mở bừng mắt tỉnh lại.

Sự im lặng trong phòng khiến người ta hoảng sợ, mồ hôi trên trán ta chảy đầm đìa, mồ hôi lạnh thấm vào lớp áo lót, tim ta đập nhanh đến mức như nó suýt nhảy ra khỏi lồng ngực, khiến cho ngực ta đau nhói.

Ánh trăng đã bị mây đen che khuất, mọi thứ trước mắt ta tối sầm lại, ngay lúc ta mở mắt ra, hắn cũng khàn giọng lên tiếng, giọng hắn nghe rất tỉnh táo tựa như chưa ngủ: “ Ngươi lại gặp ác mộng sao…” Hắn sờ bả vai của ta, rồi lại sờ lên cổ của ta, hỏi: “Hay là đau quá nên không ngủ được?”

Ta bất ngờ nắm lấy tay hắn và chạm vào trái tim đang đập trong lồng ngực hắn.

Tay hắn vẫn ấm, tim vẫn còn đập…

Chỉ là một giấc mộng, chỉ là một giấc mộng thôi…

“Không sao đâu…” Ta hít một hơi thật sâu và nắm chặt tay hắn.

Dù tỉnh lại nhưng hình ảnh hắn chết vẫn in sâu trong đầu ta rất lâu sau vẫn không thể dứt ra được, ta nhớ tới lần đầu tiên nhặt sư huynh, hắn cũng giống như trong giấc mộng này, sắc mặt vẫn tái nhợt không chút máu cùng một chỗ lõm chảy máu không ngừng trên ngực, nếu ta đến muộn hơn một chút, hoặc là không đến đó, có lẽ hắn sẽ không có cơ hội để sống tiếp…

“Lâm Trần,” Hắn nhẹ nhàng nói: “Tay của ngươi…”

Ta định thần lại và buông tay ra, lúc đó ta mới nhận ra rằng mình đã cào nhiều đường máu vào tay hắn.

Ta sợ hắn cho rằng ta lại phát điên, càng cảm thấy càng sợ hãi, nên ta vội vàng chạm nhẹ vào cổ tay hắn, sau đó nhích người lại gần hắn thấp giọng giải thích: “Ta quá sợ hãi… Ta không có ý đó…”

“Ngươi mơ về chuyện trước kia phải không?” Tuy là hỏi ta nhưng giọng điệu hắn lại rất chắc chắn giống như đang khẳng định.

Hắn trầm mặc một hồi, mở miệng: “Vừa rồi ngươi gọi sư huynh…”

“Ta mơ thấy ngươi… ” Ta nói, hắn nghe đến câu này thì tay hơi khựng lại, thân thể bỗng cứng đờ.

Ta sợ hãi ôm lấy hắn, phân bày: “Ta nằm mơ thấy trong lồng ngực ngươi bị khoét sâu thành một lỗ lớn… Ta không có cách nào để cứu được ngươi…”

Ta chờ hắn an ủi, qua một lúc lâu hắn mới trả lời: “… Ta còn ở chỗ này, là do ngươi đã… Đã cứu sống ta…”

Giọng hắn khàn khàn và giọng điệu lạnh lùng, nhưng không hiểu sao lại khiến ta cảm thấy man mát buồn.

Sau này ta mới hiểu ra, sao ta lại kể cho hắn nghe về giấc mơ này… Nói ra thì thật xui xẻo, lại khiến hắn sợ hãi…



Hắn nằm ngay cạnh ta…

Ta thở phào nhẹ nhõm, định thủ thỉ với hắn vài câu nhưng lại chạm vào vết thương, dù cố nén đau nhưng ta vẫn cảm nhận được, ta không nhịn được mà gừ lên một tiếng đau đớn. Hắn vuốt ve sườn cổ của ta, ta vô thức né tránh theo bản năng, tay hắn khựng lại, rồi cứng ngắc đặt lên lưng ta.

Ta biết mình đã làm chuyện ngu ngốc nên cầm lấy tay hắn đặt lên cổ mình, cố nén cơn khó chịu nhưng hắn lại buông tay ra, sờ lên mặt ta, đột nhiên hắn nở nụ cười rất nhẹ, có lẽ không phải là cười, chỉ hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi thật ngốc…”

Câu nói này giống như trong mộng, giọng điệu buồn bã, lời nói nghe khá bi thương, ta ngơ ngác nói: “Ta thật ngốc…”

Giọng hắn nhỏ đến mức ta khó mà nghe thấy: “Ngươi không thể phân biệt được mọi người.”

Ta không tin, bèn mở miệng phản bác: “Sao nói ta không phân biệt được người này với người nọ chứ?”

Hắn vẫn im lặng không lên tiếng, ta cũng cảm thấy vừa rồi giọng mình quá lớn, sợ đánh thức đám người Cố Khinh, lại cảm thấy xấu hổ nên hạ giọng hỏi hắn lần nữa: “Ta không phân biệt được người nào?”

Hắn nhìn ta trong bóng tối một lúc lâu rồi nói: “Ta nói lung tung đấy mà.”

Nói lung tung là sao? Ta tính mở miệng muốn hỏi, vốn định cãi tay đôi với hắn, nhưng sau đó lại nhớ tới vừa rồi bọn ta mới cãi cọ, nên ta sẽ cẩn thận hơn, sợ chọc giận hắn, cuối cùng ta mới rặn ra nói ra một chữ khô khan: “Ồ…” Trong lòng ta rối như tơ vò, bây giờ nằm cạnh hắn nhưng lại mất đi sự hòa hợp, thân mật như trước đây.

Chắc hắn cũng nhận ra nên mới nói lảng sang chuyện khác, ví dụ như giặt chăn nệm, muốn mua gối mềm hơn, ngày mai nên làm bánh bao ngọt hay nhạt…

Ta ước gì hắn sẽ nói chuyện với ta nhiều hơn, hắn sẽ trả lời một cách nghiêm túc, đáp ứng mọi yêu cầu của ta. Đột nhiên hắn chuyển chủ đề, hỏi ta: “Lúc ngươi nhặt được ta, ta đã bị thương nặng đúng không?”

Ta trở nên lo lắng: “Đúng… Đúng vậy…”

“Ngươi khi ấy đang suy nghĩ gì? Rốt cuộc là sư huynh của ngươi…” Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Dù sao trước kia ngươi từng nói ta và ngươi là kẻ thù không đội trời chung…”

Sao đột nhiên hắn lại hỏi chuyện này…

Đương nhiên, ta không còn đủ dũng khí để nói dối hắn một lần nữa, nên ta lắp bắp nói ra sự thật nghe hơi lộn xộn: “Ta, lúc ấy ta hơi mâu thuẫn, làm sao có thể lợi dụng lúc người khác đang khó khăn mà ra tay… Nên ta nghĩ phải cứu sống ngươi, sau đó chúng ta sẽ phân thắng bại…”

Hầu hết biểu cảm của hắn ẩn trong bóng tối, ta không tài nào nhìn rõ, trong lòng ta hơi hoảng sợ.

“Nhưng ta tỉnh lại thì cái gì cũng không nhớ rõ, tu vi trước đây cũng mất đi…” Thanh âm của hắn bi thương, nói: “Cho nên ngươi không hề nhắc tới.”

Ta mấp mấy môi, nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng.

“Nếu như người ngươi thấy… không phải ta, mà là một người khác không quen biết, vậy ngươi có cứu người đó không?”

“Đương nhiên là cứu chứ!” Ta lập tức nói: “Ta làm sao có thể thấy chết mà không cứu!”

Ta còn cứu được Cố Khinh, nếu cứu người những khác thì thế nào?

Tại nơi ly cảnh nhai hẻo lánh hoang vu này, nếu có người lỡ bước vào đây, có thể là bị truy sát hoặc vô tình rơi xuống, nếu cứu họ có thể ta sẽ gặp rắc rối, nhưng lúc đó điều cuối cùng ta sợ nhất chính là cái chết. Vậy thì cứu bằng cách nào?

Hắn nhẹ nhàng nói: “Nói cũng đúng…” Hắn mỉm cười, vòng tay ôm lấy ta, trong miệng lặp đi lặp lại câu nói kia.

Ta cảm thấy hắn có vẻ vui hơn rất nhiều nên cũng yên tâm, vui mừng ôm lấy hắn, trong lòng cũng có chút bình yên.

Hắn vẫn thích dáng vẻ khi ta lương thiện…

Ta nói tiếp: “Nhưng không ai tốt bằng ngươi!” Ta hết lời khen ngợi hắn, muốn nói với hắn rằng trong lòng ta chỉ có một mình hắn, “Nếu ta cứu những người khác, ta sẽ đuổi họ đi khi họ bình phục, ta chỉ muốn một mình ngươi ở lại đây với ta thôi!”

Người hắn đột nhiên run lên, ta vội hỏi: “Ngươi lại đau à?”

“…Không, ta không đau,” Hắn hỏi ta một cách bình tĩnh hỏi tiếp theo những gì ta vừa nói, hỏi: “Nếu người đó không nhớ gì cả, vậy ngươi có để hắn ở lại không…”

Câu hỏi này thật kỳ lạ, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận về nó, ta đã hiểu ý của hắn.

“Không phải ngươi đang ghen đấy chứ!” Ta cười, nói: “Để hắn ở lại thì như thế nào, ta chỉ thích mỗi ngươi thôi, sao ta lại coi trọng những người khác?”

Hắn sửng sốt một chút, hai mắt khép hờ, che đậy đủ loại cảm xúc, ngập ngừng nói: “Đúng vậy…” Hắn cười nhạt một tiếng, nói: “Bởi vì ta là sư huynh của ngươi…”

Không đúng… Nếu chỉ vì chuyện này, ta nào còn yêu hắn nữa, nhưng ta vừa mở miệng, hắn đã nhẹ nhàng bảo ta đi ngủ.

Câu nói kia như ghim vào trong lòng, bị đè nén nói không thành lời, trong lòng ta chất chứa quá nhiều phiền muộn, nhưng ta lại cảm thấy nó không quá quan trọng, cho nên ta có chút run sợ nói: “Nếu sau này nhớ lại hết thảy, ngươi vẫn sẽ ở bên cạnh ta chứ?”

“Vậy thì ta sẽ không muốn nhớ lại.” Hắn nắm tay ta vuốt ve chiếc nhẫn, nói: “Chúng ta cứ như vậy không được sao?”

Ta gật đầu, đáp: “Được chứ…”

Tất nhiên là được rồi…



Nhưng lời hắn nói vừa thật vừa giả, như thể hắn đã chừa cho mình một đường lui, ta vẫn cảm thấy bất an, nhưng không còn cách nào khác đành phải nói: “Vậy thì chúng ta cứ mãi mãi như thế này đi…”

Hắn ậm ừ sờ cổ ta: “Ngày mai ta sẽ thoa thuốc cho ngươi…”

Ta theo bản năng hơi tránh né việc đụng chạm của hắn, rất nhanh ta thay đổi cách ứng xử, nhưng hắn vẫn thu tay về, nói: “Xin lỗi.”

Ta không chịu nổi cách hắn khách khí với ta, nên mở miệng: “Sau này không được nói xin lỗi nữa!” Ta khựng lại, nói: “Ngươi không tức giận à?”

“Ta không giận,” hắn nói, “Chuyện này không thể trách ngươi, là ta sai.”

“Sao lại trách ngươi? Là ta lừa ngươi mà.”

“Ta cũng lừa ngươi.”

Không phải hắn vẫn còn giận ta chứ!

Ta khiếp sợ mà nhìn hắn, run rẩy nói: “Ngươi gạt ta khi nào?”

Hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi không biệt được người này và người nọ.”

“Đó là do ngươi nói bông đùa thôi,” ta nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm nói, “Nào có thể coi như lừa chứ…”

“Đúng vậy, ta không lừa ngươi…” Hắn lầm bầm một mình, sau đó lại hỏi ta còn đau hay không, cảm thấy chỗ nào trên người không thoải mái, nói rằng ngày mai sẽ thoa thêm ít dược cho ta. Lời hắn thì thầm, ta thấy hình như hắn đã thấm mệt, nên kêu hắn mau ngủ sớm, ta đặt tay vòng qua người hắn, trong lòng vốn bị ác mộng làm hoảng sợ, nhưng khi ta nhìn hắn, dần dần ta cũng thấy mình bắt đầu buồn ngủ.

Cơn buồn ngủ mơ màng ghé thăm, ta giống như trước đây rúc vào trong lòng ngực hắn, để hắn ôm lấy ta, còn ta thì thầm nói xin lỗi hắn.

Nói tốt không hề nói cái này, ta trên cổ thương quá mấy ngày thì tốt rồi… Nhưng ta đã chỉ là vỗ nhẹ sống lưng hắn, sau đó liền nhắm mắt một ngủ.

Thơm quá… Ngọt quá…

Ta mở mắt ra, ngơ ngác ngồi dậy.

Ngoài cửa sổ mây trôi bồng bềnh, không giống cát bụi bay đầy trời trong mộng. Mũi ta tràn ngập mùi hương ngòn ngọt, hình như hắn nấu cháo đậu ngọt nên trong phòng toàn là mùi vị ngọt ngào.

Hắn làm rất nhiều bánh bao, hấp tận hai khay lớn, ngay cả bọn người Cố Khinh cũng có phần.

Ta cố tình phớt lờ sự tồ tại của họ, nhưng dù sao họ cũng là hai người lớn sống sờ sờ, nên ta không nhịn được tò mò mà liếc mắt nhìn họ vài lần. Sắc mặt của Cố Khinh ngày càng kém, trên trán và gương mặt ửng hồng, hai bên thái dương đổ ít mồ hôi, cái miệng nhỏ đang húp cháo, trông hắn ăn không cảm nhận được khẩu vị nhưng vẫn cố gắng húp hết.

Ta liếc mắt nhìn và nghĩ cách giải trừ cấm chế, mặc kệ Cố Khinh có thể giải trừ nó hay không, nên thong thả xem hắn có nguyện ý không, và làm thế nào ta mới có thể khiến Giang Mặc nói chuyện với họ.

Nghĩ đến đây, ta không tránh khỏi cảm giác bi thương, ta lộ mặt đau khổ mà gặm bánh bao, cắn một miếng thơm ngon mềm mềm, lại có vị như nhàn nhạt như nước ốc.

“Cạch” một tiếng,hắn đặt bát xuống bàn và nói: “Khi nào bọn họ rời đi?”

Ta ngẩn người, cúi đầu không nói chuyện.

Ta không muốn làm hắn giận… Chúng ta mới vừa làm hòa, sao có thể vì người khác mà cãi nhau, huống chi ta cũng không muốn giữ người người lại.

Nhưng mà việc giải cấm chế trên người sư huynh là chuyện quan trọng nhất, dù sao ta cũng phải hỏi Cố Khinh, nếu có thể, ta còn muốn biết rốt cuộc năm đó Cố Khinh có gạt ta không, hay hắn có biết hay vì sao sư huynh bị người đuổi giết đến tận đây không…

“Lâm Trần.” Người nọ chợt cất giọng gọi ta, ta quay đầu lại, thấy người nọ vẫn yếu đuối mong manh như lúc đầu, sắc mặt tái nhợt, nói: “Bọn ta đến không ác ý…”

Vẻ mặt hắn nghiêm túc hết sức thận trọng, làm cho người khác không thể xem thường, nói: “Chuyện xảy qua ngày hôm qua, ta cũng không biết tình huống như thế nào nên ta đành đợi mọi chuyện chậm rãi thay đổi, lời này là Cố Khinh muốn tự mình nói ra, nhưng hiện nay miệng hắn không thể nói được, vì vậy ta sẽ nói ngắn gọn đơn giản…”

Ta chưa kịp phản ứng thì hắn đã nói ra một tràng, nhiều đến nỗi ta trở tay không kịp, hắn nói: “Năm đó Cố Khinh ruồng bỏ tín nghĩa, xúc động mà chạy đi mật báo, hại ngươi nhập ma điên tiết rồi đánh mất lý trí, tự rạch mặt mình… Hắn chịu tội mười năm nếu biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy thì hắn đã chẳng làm, lần này chủ yếu hắn tới đây là để chuộc tội.”

Đúng thật, đúng là Cố Khinh gạt ta, sư huynh ta…

Tay chân của ta tê dại, tim đập thình thịch, ta theo bản năng nhìn về phía Cố Thanh, hắn xốc áo bào quỳ phịch xuống ngẩng đầu nhìn ta, môi hắn không còn chút máu, sắc mặt ửng đỏ, tư thế uể oải, ngoan ngoãn một cách bất thường, nhưng ta không nhìn thấy được sự phàn nàn nào giữa hai lông mày của hắn.

Hình như ta đã từng thấy hắn tỏ ra yếu đuối như thế này vào khoảng thời gian trước đây, lòng ta ta chấn động , nên ta quay đầu đi để tránh né hắn.

Ánh mắt của sư huynh vẫn lãnh đạm, giống như đang lắng nghe những người khác không liên quan gì đến chuyện trăng gió, hắn chỉ hơi dao động khi nghe chuyện ta khoét mặt và tự tổn thương bản thân.

Hắn cau mày, đứng dậy, nhìn ta với vẻ thương hại và tức giận, như thể đang hỏi ta tại sao lại đi cứu kẻ thù của mình.

Người nọ nhìn tư thế lung lay sắp sụp đổ của Cố Khinh, vốn định đưa tay đỡ ra đỡ nhưng lại rút về, tiếp tục nói: “Chuyện thứ hai tới tìm người là vì Sở tiên quân vô cớ biến mất, sinh tử không rõ, càng không rõ tung tích, chúng ta suy đoán nên mới tới tìm ngươi, cho nên mới cùng nhau tìm đến đây, muốn nhìn xem Sở tiên quân hiện giờ có an toàn không…”

Hắn nói xong rồi dừng một chút, thần sắc hiện ra chút khó xử, chậm rãi nói: “Và cũng muốn đòi lại một thứ…”
Chương trước
Chương sau