Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Bụi Xưa

Chương 74: Mười năm phiêu bạc

Chương trước
Chương sau
Ta nương theo đôi mắt của sư huynh mà nhìn mọi thứ chung quanh nhưng bản thân không thể làm bất cứ điều gì, càng không thể nói chuyện, chỉ có thể thuận theo hành động của hắn, ta nghĩ đây là ký ức sư huynh nên chỉ đành đứng nhìn.

Mặc dù thoạt nhìn hồn phách của sư huynh không chịu ảnh hưởng từ cấm chế, xem ra cấm chế kia cũng không tổn hại đến sư huynh, nên ta yên tâm, vốn định đi ra ngoài nhưng lại bị không biết vì sao, đi mãi vẫn không ra được nên ta chỉ có thể chờ pháp khí hộ hồn gọi mình.

Có vẻ như Đoạn Phong muốn giơ tay đánh trả, lại bị một luồng linh lực vô hình ngăn cản, ngay cả việc cử động thôi cũng không thể, vẻ mặt gã bắt đầu hoảng sợ, lấp bấp: “Đồ nhi của ngươi – Cố Khinh… Đang ở trong tay ta…”

Sư huynh vừa động cổ tay, đẩy nhẹ chuôi kiếm vào gã, tơ máu trên khóe miệng đã khô sậm, sắc mặt hắn như chết lặng, lạnh nhạt nói: “Ta lặp lại lần nữa, Vạn Sinh kính.”

Từ miệng của Đoạn Phong phun ra một ngụm máu tươi, càn rỡ cười to, nói: “Đưa cho ngươi cũng vô dụng… Vạn sinh kính mười năm trước đã mở, ta đã dùng một lần duy nhất đó để tìm kẻ phản đồ kia, nhưng bây giờ ngươi cũng muốn tìm thì ít nhiều gì cũng phải chờ thêm mười năm nữa, ngươi cứ chờ hắn tới giết ngươi đi ha ha ha ——” Lời nói của gã bỗng cứng lại, như thể gã bị người nào đó siết chặt yết hầu, mặt gã dần đỏ bừng, bấy giờ khóe mắt như muốn nứt ra, hiển nhiên là gã đang cực kỳ thống khổ.

Trên ngực Đòan Phong xuất hiện một mảnh gỗ hình thù kỳ dị, sư huynh vươn tay chộp lấy nó rồi nhân tiện giết chết Đòan Phong.

Một cái đầu rơi “cộp” lăn xuống đất, sư huynh giết thủ lĩnh để giải vây, làm lòng người ai nấy đều hoảng loạn.

Sư huynh mặc cho bọn họ ầm ĩ van xin, nhưng hắn cũng không để ý tới, tay cầm thanh kiếm nhuốm máu, yên lặng nhìn vực thẳm dưới vách núi mà âm thầm chờ đợi.

Gió tuyết thổi ào ạt, gió lạnh xuyên đến thấu xương, ngay cả một phần linh hồn của ta trong thân thể của huynh cũng cảm thấy rét thấu xương.

Sư huynh đợi Tiêu Nguyên trưởng lão đích thân đến hỏi tội, nàng vẫn ít nói như xưa, thanh thuần xinh đẹp, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được sát khí bao vây nàng, linh khí bị áp chế khiến tâm mạch của sư huynh run lên, tay cầm chắc thanh kiếm nhưng miệng lại phun ra máu, tuy ta cũng bị ảnh hưởng, nhưng cũng cảm nhận đau đớn chân thật như hắn.

Tại sao… nó không phải là một phần trong ký ức sao? Tại sao ta lại không có cảm giác gì?

Đôi mắt nàng trong veo nhìn hắn một lát, cuối cùng thở dài nói với sư huynh: “Ngươi không phải là người trong thế giới của ta, tội gì phải cầu tình như vậy.”

Ta nghe thấy sư huynh nói: “Ta không thay đổi được, cũng không buông bỏ được.”

“Mười năm vận mệnh hỗn loạn, kiếp này khó có thể vượt qua.”

Sư huynh nhìn bầu trời xa xăm, nói: “Dù khó khăn đến đâu ta cũng sẽ cố gắng.”

Tiêu Nguyên trưởng lão trầm ngâm một lát, nói: “Vậy ta phạt ngươi ở chỗ này suốt mười năm, mặc kệ phong ba bão tuyết ——” Nàng nói xong dừng một chút, ánh mắt có chút kinh ngạc phảng phất đang nhìn xuyên qua thân thể của sư huynh, thấy hết mọi chuyện.

Nàng giơ tay lên một chút, ta liền cảm thấy như mình được nâng lên, hồn phách không còn bất ổn nữa và ta đã cảm thấy hơi ấm.

Đôi mắt nàng ẩn chứa sự thâm sâu nhưng chỉ lướt qua, nói ngắn gọn: “Đêm nay tuyết rơi rất dày, tự giữ ấm mình vẫn tốt hơn.”

Sư huynh nhẹ giọng, nói: “Đa tạ sư tôn.”

“Từ nay về sau, ngươi không còn là người đứng đầu Thương Hành,” Tiêu Nguyên trưởng lão nhìn về phía Cố Khinh đang quỳ gối ở bên cạnh, nói: “Cố Khinh là một hạt giống tốt, ta sẽ mang hắn đi.”



“Vâng.”

Năm tháng trôi qua, linh hồn của ta càng bị thu nhỏ trong thân thể sư huynh, ta chỉ biết nhìn vào vách núi, trơ mắt nhìn mọi thứ qua ánh mắt của sư huynh, thậm chí không thể chạm vào mặt sư huynh.

Mưa gió âm u, đêm đến tuyết rơi lạnh cóng, mặc dù bão tuyết không thể chạm vào thân thể, sư huynh lại được linh lực che chắn nhưng ta vẫn cảm thấy trái tim trong lồng ngực sư huynh còn lạnh hơn cả gió tuyết ngoài kia.

Cố Khinh khập khiễng đi lên núi, nói: “Sư phụ, ta vẫn chưa tìm được Lâm Trần, ta…”

Cố Khinh vừa nói dứt câu, đột nhiên quỳ xuống bỗng dùng tay tự rạch lên mặt hắn, sư huynh liền đánh rơi dao găm trong tay hắn, thanh kiếm gỗ bên hông bỗng chốc biến thành một mỹ nam, hắn nhanh chóng nắm lấy cánh tay đang run rẩy của Cố Khinh, hiển nhiên có chút sợ hãi nói: “Đa tạ Sở tiên quân nhân từ.”

Sư huynh nhẹ giọng nói: “Vận mệnh đã sắp đặt như vậy, có chuộc tội cũng vô dụng.” Hắn dừng một chút, tựa hồ nghĩ tới gì đó, nói: “Nhưng cái mà ta muốn là bổn linh của ngươi.”

Sầm Hòe do dự, đáp: “Được.”

“Bổn linh với ngươi là tâm mạch, ta mượn nó dùng một chút, mười năm sau các ngươi tới tìm ta, nếu ta còn sống sẽ trả lại cho ngươi.”

“Sư tôn… Ta sẽ tìm được Lâm Trần, giải thích hết thảy…” Sắc mặt Cố Khinh tái nhợt.

Sư huynh không nói chuyện, ta cũng không thể nói, chỉ biết là hắn vẫn đang nhìn dãy núi uốn lượn trùng điệp, cũng không biết hai người rời đi từ lúc nào.

Ngày đến đêm lùi, vật đổi sao dời.

Sư huynh chỉ đứng yên một chỗ, chịu đựng những đợt tuyết trắng sương thu, thỉnh thoảng ta nghe thấy sư huynh lầm bầm lầu bầu, có lúc ta nghe hiểu nhưng không nhiều, có khi là hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì:

“Vẫn không thể thấy sao? Cấp bậc rới như nhiều vậy à…”

“Lâm Trần có thể sẽ sớm trở về… Cho dù khả năng này rất nhỏ, thời không biến hóa thu nhỏ lại, chẳng phải nói là thế giới này đã bị thiết lập lại sao, nó vốn không ổn định, quá khó nắm bắt.”

“Ta để lại cho y ba viên…”

“…Ít nhất khi ta ra đi, Lâm Trần sẽ không đến Thương Hành, có lẽ sẽ không bị Thương Hành truy sát…”

“Ngươi bắt được chưa?” Sư huynh nhắm mắt lại thở dài, “Cho dù thời gian lưu chuyển bất đồng, mấy chục năm này cũng đã qua mấy tháng… “

Hắn trầm mặc chốc lát rồi lên tiếng, ngữ khí lúc này đã trở thành lãnh đạm: “Vạn nhất có khả năng, nhưng ta không muốn có thêm bất kỳ khả năng gì, đây là thân thể của ta.”

“Thiết lập cấm chế là biện pháp tốt nhất, sẽ không cần tu luyện, không phải sử dụng linh lực, càng không có cơ hội song tu… ” Sư huynh dừng một chút, “Nếu như hắn thật sự tới, ta sẽ để cho y nếm thử sự thống khổ khi lột cốt.”

Lột cốt… Ta vừa nghe đến hai chữ, hồn phách liền run lên.

“Khi đó ta quá vội vàng sử dụng quyền lợi của mình, dùng thân thể của mình đi tuyến, ta đã tra qua các quy định của ngươi, đối mặt với tình huống xảy ngoài ý muốn nhưng giấu giếm, đã vậy ta còn không báo cáo, cử người đi lấp chỗ trống. Đây là hành vi bất hợp pháp, là ta lợi dụng sơ hở. Thúe ta còn là cùng một linh hồn và cơ thể, không thay đổi được thế giới thì chết oan, trách nhiệm càng lớn. Ngươi còn lừa ta đến làm bác sĩ, nhưng hóa ra là luyện đan…”



“Bồi thường có bao nhiêu? Khi nào thì phát… Ta muốn để lại cho Lâm Trần…” Sư huynh lãnh đạm mà nói, “Quá ít điểm…”

Hắn im lặng không lên tiếng một lát, lại lạnh lùng nói: “Ta muốn có kỹ thuật nấu ăn như đầu bếp thì có ích lợi gì? Ta không cần cái này…”

Sư huynh lầm bầm làm đầu của ta mơ màng, có cái ta hiểu có cái không, hình như hắn đang nói chuyện cùng người khác, hắn vẫn tỏ thái độ bất mãn nhưng trong lời nói lại bảo phải chừa lại đường sống, hình như hắn đang đàm phán gì đó, căn bản là ta không cảm giác được sự tồn tại của một người khác ở đây.

Chẳng lẽ là sư huynh có nuôi dưỡng linh sủng sao? Hay nó là cái gì đó nhưng đơn giản là ta không thể nhìn thấy nó?

Mặc dù hơi bối rối về chuyện này, nhưng ta hiểu rõ hai chuyện.

Chuyện thứ nhất là sư huynh thật sự dốc lòng vì ta, chuyện thứ hai là sư huynh tự mình tự đặt cấm chế, chính là không cho phép mình tu luyện.

Tại sao hắn không để bản thân tu luyện để nâng cao tu vi? Vậy thì ai sẽ là người nếm trải nỗi đau lột cốt? Hắn định bắt ai chịu?

Ta nghĩ đôi chút về điều đó rồi quyết định đợi sư huynh nhớ ra rồi mới hỏi, vì vậy ta cuộn tròn trong cơ thể sư huynh và mơ màng sắp ngủ để dưỡng hồn mình.

Mùa xuân vạn vật sinh sôi, thu đến úa tàn, thời gian trôi qua.

Rõ ràng năm tháng qua đi, ta có thể thấy rất rõ nhưng lại không hề khó chịu.

Mỗi lần Cố Khinh tới đều mang đến một tin tức mới, ta cũng không đếm kỹ là bao nhiêu lần nữa, thẳng cho đến một ngày nọ sư huynh lấy ra Vạn Sinh kính ra, ta mới phát hiện sư huynh đã đứng ở vách núi suốt mười năm.

Ta có thể cảm nhận được tâm tình của sư huynh đang kích động, tay hắn khẽ run lên. Hắn dùng linh lực di chuyển pháp khí, trong miệng thầm niệm một cái tên nào đó. Bỗng nhiên gốc cổ thụ thô ráp lập tức trở nên bằng phẳng, nó xoay tròn rồi bay lên cao. Khi ánh sáng chói mắt dịu đi, hình ảnh trước mặt được phóng to ra, đó là một dòng sông uốn khúc hướng lên trên, xuyên qua núi sông, cây cỏ, rồi đâm thẳng vào kết giới.

Ta nhìn thấy một túp lều, bên trong nhà quần áo luộm thuộm và đồ đạc lộn xộn, có một người ở bên trong đang bưng vò rượu mải mê rót hết hũ này đến hũ khác, đầu tóc thì bù xù, đôi mắt y đỏ hoe, trên mặt có những vết sẹo trông thật dữ tợn, ẩn hiện những đường nét của ma văn.

A —— đừng nhìn, ngươi đừng nhìn, ta xấu quá vậy, tại sao hồi đó trông ta gầy như vậy…

Tất nhiên sư huynh không nghe được những gì ta nói ở trong lòng, hắn vuốt ve mặt gỗ kia, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ nó, tựa hồ khi làm như vậy thì hắn có thể chạm đến mặt của ta, giọng hắn chua xót: “Rõ ràng ta đã dạy ngươi luyện Phục Nguyên Đan rồi…”

Tiểu kịch trường phiên bản hiện đại:

Giang Mặc ( lạnh nhạt ): “Tôi có kỹ thuật nấu ăn như đầu bếp thì có ích gì? Tôi không cần cái này…”

Rất lâu về sau…

Lâm Trần: ヾ(Ő∀Ő๑)ノ Chồng ơi, món này ăn lắm! Anh mau ăn đi! ( ánh mắt hiện lên vẻ sùng bái )

Giang Mặc: Tôi muốn nâng cấp kỹ năng.
Chương trước
Chương sau