Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Bụi Xưa

Chương 78: Bốn chữ phù văn

Chương trước
Chương sau
Hắn cầm tay ta mở ra, dùng ngón trỏ viết xuống từng nét, “Lâm Trần… Giang Mặc… đều là bốn chữ.”

Mây đen che khuất mặt trăng, bóng đêm dần dần tràn vào trong nhà, hắn trầm mặc một lát, nói: “Ngươi hy vọng ta nhớ rõ sao?”

“Đương nhiên là muốn rồi.” Nghe hắn nói như vậy, trong lòng lạnh đi.

Giọng điệu của hắn không nghe được nửa phần vui vẻ, làm sao ta tin được hắn có thể nhớ chứ?

Nhưng hắn rõ ràng biết tối hôm qua ta đã nói gì, biết ta cho hắn uống đan dược, biết hắn còn có thói quen đánh vào mông của ta, sao có thể hắn không nhớ được…

“Có phải sư huynh còn mơ hồ không?” Ta an ủi mình, nói: “Nếu như ngươi đã quên một số chuyện cũng không sao, ta sẽ nói lại cho ngươi nghe.”

Hắn mỉm cười thật nhẹ, đáp: “Không cần.”

Lời nói của hắn rất nhẹ, như thể hắn không quan tâm đến những gì hắn đã quên, trong lòng ta vang lên một tiếng leng keng, đầu đau như bị đánh, và mặt ta bắt đầu nóng bừng lên.

Không phải là ta đang nóng đầu sao…

“Chính là… Ngươi và ta đã…”

“Hửm?” Hắn sờ lên ta cánh tay, hỏi, “Đã làm sao?”

“Chính là… Đã từng làm chuyện mây mưa…” Ta nói đứt quãng mà, “Nhưng mà ngươi có ấn tượng không? Hôm nay ta không nói giỡn, đúng thật là ngươi thích đánh chỗ kia của ta…”

Ta chỉ chỉ vào eo mình, “Nơi đó còn có hằn lại bàn tay của ngươi, ta cũng chưa xóa…”

Dường như hắn không tin, hỏi: “Phải không?”

“Đúng vậy!” Ta bắt gặp ánh mắt của hắn, do dự một chút, vẫn là ta nên vén chăn lên, quay lưng về phía hắn, một tay cởi bỏ quần lót xuống, hơi điều chỉnh tư thế một chút, xấu hổ muốn chết mà nâng mông cho hắn xem, “Mịn màng… Sư huynh, đây chính là do ngươi đánh, lúc ấy ta đau lắm, ngươi đừng có mà không nhận…”

Ta quay đầu nhìn hắn, hắn cũng im lặng không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn bờ mông của ta, sai đó hắn nhích lại gần rồi cúi đầu, đôi mắt hắn trong màn đêm như ẩn như hiện, phảng phất đang phân biệt.

Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy khiến ta vừa xấu hổ vừa lo lắng nên vội kéo cạp quần lên mặc lại.

“Nếu như nhớ không kỹ cũng không sao, ngươi phải nhớ rõ ràng mới được!” Ta ngồi dậy, ổn định hô hấp trong màn đêm, kinh sợ nói, “Ngươi lấy một cái tên cho mình, ngươi ngẫm lại đi?”

Nói xong ta cảm thấy giọng mình hơi gắt và nghe quá nhanh, liệu có khiến sư huynh cảm thấy khó hiểu không? Đây chính là sư huynh của ta, người đã đợi ta suốt mười năm, vì đỡ cho ta một kiếp nạn, vượt qua khổ ải gian nan, cuối cùng vất vả lắm mới đứng trước mặt ta.

Hắn không nhớ được thì làm trách sao được?

Ta lúng túng đẩy người bên cạnh ra nhưng lại chạm vào phần eo rắn chắc của hắn, nghĩ đến vẻ ngơ ngác của hắn lúc này, nên ta nhẹ giọng nhắc nhở: “Chúng ta có một đồ vật trùng tên nhau, sư huynh đoán xem…”

“Ta đoán là…” Hắn nhỏ giọng nói, sau đó đứng dậy vang lên tiếng sột soạt, rồi khoanh chân ngồi xuống, đưa bàn tay ấm áp đặt ở trên đùi ta, “Có phải rất giống Thương Mặc đúng không?”

Ta kinh ngạc trước trực giác của hắn, vui vẻ nói, “Không tệ! Sư huynh, ngươi vẫn nhớ rõ một ít! Ngươi còn nhớ đã từng đưa nhẫn cho ta không?” Ta giơ đưa lên trước mặt hắn, chỉ vào nhãn nói: “Đây là ngươi đưa ta, ngươi nhìn trên tay ngươi cũng có một cái.”

“Thương là thủy, vậy ta sẽ đoán đại, có phải ta đã lấy tên là…” Hắn cười cười, “Giang Mặc?”

Ta sững sờ, nhìn hắn một lúc, trông có hắn vẻ vô tội, nhưng khóe miệng lại dần nhếch lên cao.

Ta hiểu ra mọi chuyện, đỏ mặt, tức giận hất tay hắn ra, “Ha! Ngươi trêu chọc ta!”



“Ta không có,” hắn ôm lấy ta, nghiêng đầu hôn lên sườn mặt ta, lồng ngực hắn phập phồng vì cười, nói: “Ta chưa bao giờ nói ta đã quên.”

Hai chân hắn dang rộng, ta ngồi giữa hai chân hắn, bọn ta cách nhau một lớp áo mỏng, hai lồng ngực áp sát vào nhau, nghe xong lời này mà trống ngực ta đập thình thịch, tim như bị bóp chặt rồi tan ra, tưởng chừng như nó muốn nhảy ra ngoài.

Ta cố nén ý nghĩ muốn gần gũi hắn, uất ức nói: “Sư huynh chẳng lẽ là cảm thấy ta ngốc nên giỡn với ta sao, ta còn cho ngươi xem… Không phải trêu cợt ta thì là gì.”

“Không phải ta trêu cợt ngươi,” hắn buông ra tay, lại ôm lấy mặt ta, bắt đầu hôn ta thật chậm rãi, trong giọng nói mang theo tiếng thở dài buồn bã: “Ta cho rằng… Ngươi sẽ thích sư huynh hơn ta…”

Ta không ngờ tới câu trả lời này, tim ta đập như trống trận, mặt càng đỏ hơn, nói: “Ta thích hết.”

Hắn xoa eo ta, nhướng mày cười nói: “Lời này nghe sao tham lam quá.”

“Không phải đều là sư huynh, sao lại nói là tham chứ…” Ta nói đến đây nhưng trong lòng lại thấy mình có chút tham lam.

Nhưng đó không phải là lỗi của ta, tất cả là một người.

Hắn nắm lấy cổ tay ta, lại sờ tay ta, “Vậy ngươi có thích chiếc nhẫn mà ta đưa cho ngươi không?”

“Tự nhiên là thích,” ta nắm ngón tay hắn, xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay hắn, suy nghĩ xem mình không thích cái này hay cái kia, liền gọi chiếc nhẫn có khắc những chữ phù văn kỳ lạ ra, nói: “Nhưng ta cũng thích cái ngươi tặng cho ta, cái nào ta cũng thích.”

Anh cầm lấy chiếc nhẫn, “Biết ta khắc gì trong đó không?”

Ta thành thật lắc đầu, “Không biết.”

Vẻ mặt hắn nghiêm túc, nói: “Là tên của ngươi và ta.”

Ta dần dần bị hắn dẫn dắt đi xa, quên mất chuyện hắn trêu chọc ta, “Ta chưa bao giờ thấy qua loại văn tự, sau này sư huynh sẽ dạy ta chứ?”

Hắn cười cười, đáp “Sẽ dạy.”

Ta suy nghĩ một chút, “Nhưng trên đó có bốn chữ phù văn, mà tên của ngươi và ta cộng lại có năm chữ.”

Hắn kéo tay ta ra và dùng ngón trỏ viết từng nét chữ, lẩm bẩm: “Lâm Trần… Giang Mặc… Là bốn chữ.”

Ta ngơ ngác nhìn lòng bàn tay, mơ hồ hỏi: “A… Sư huynh… Ngươi đã đếm tên rồi sao?”

Hắn im lặng trong chốc lát, mới nói: “Ừ, về sau ta chỉ tên là Giang Mặc, không còn là Sở Huyền Quyết.”

“À… à.” Ta ấp úng mà “À” hai tiếng, rõ ràng chỉ là một câu bình thường, nhưng tim ta lại càng đập mạnh hơn, “Là muốn tránh đi kiếp số sau này phải không?”

“Cứ xem là vậy đi.”

Ta nắm chặt tay hắn, lẩm bẩm: “Ta cũng rất thích cái tên Giang Mặc này, một lâm một giang*, rất hợp với tên của ta!”

Mặt mày hắn nhu tình, cười “Ừm” một tiếng, nói: “Đúng thật là rất xứng đôi.”

Ta hỏi hắn: “Còn Thương Hành…”

“Nếu ngươi muốn đi, chúng ta liền đi.”

“Còn kiếp số của Cố Khinh …”

“Hắn đã chặt đứt quan hệ với mộc kiếm thì kiếp nạn đã hóa giải,” hắn lắc đầu, “Có giúp thêm cũng vô ích, ta nhúng tay vào cũng vô dụng.”



“Vậy Tiêu Nguyên trưởng lão thì sao?”

“Nàng đã một lòng hướng đạo, nay nàng đã mặc kệ những chuyện trần tục, làm sao có thể để ý đến chúng ta?”

Ta hỏi một câu, hắn đáp một câu, nhưng ta vẫn cảm thấy không chân thật.

Vậy là xong rồi sao? Kể từ bây giờ ta đã có thể cùng sư huynh chung sống trong túp lều này rồi đúng không? Liệu hắn có cảm thấy chán không?

Ta nhích người ngồi gần hắn hơn một chút, hỏi: “Sau này ta gọi ngươi là sư huynh hay sao? Giang Mặc sư huynh? Chồng yêu sư huynh? Giang Mặc? Vẫn là chồng nhit?”

Sau khi nghĩ về điều đó, ta càng phấn khích đến nỗi không thể diễn tả thành lời, ta không thể quyết định nên đã hỏi hắn.

“Ngươi chọn một cái đi.” Ta hào phóng tưởng tượng, nói: “Nếu muốn chọn hai cái cũng được.”

Hắn nhìn ta, do dự mở miệng: “Kỳ thật ta lấy nhũ danh này…” Hắn ôm ta, rồi không nói nữa.

“Sao vậy?” Ta nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: “Chồng ơi, ngươi làm sao vậy?”

Hầu yết của hắn khẽ nhúc nhích, than một tiếng nói: “Ý ta là, đã lấy nhũ danh này.”

Ta cho rằng hắn đang cảm thấy khó nghe, liền trấn an nói: “Ngươi thích thì tốt rồi, dễ nghe hay không cũng không sao, không phải ngươi thích ta gọi ngươi là chồng sao?”

Ta đặt cằm tựa lên cổ hắn, “Ta đã gọi quen miệng rồi, nếu ngươi muốn sửa thì đã không còn kịp rồi.”

“Không đổi nữa,” hắn nói: “Gọi một tiếng nữa xem nào?”

“Chồng ơi.” Ta ngồi gần hắn một chút, ôm lấy hắn.

Ta lặng lẽ ôm hắn, cả hai chúng ta không nói gì, chỉ biết ôm nhau.

Vừa yên tĩnh lại, ta không khỏi nghĩ ngợi lung tung, một kiếp số trong mệnh hồng trần thôi mà đã có thể khiến ta và hắn xa cách mười năm, một người chờ đợi cái chết được định trước, một người thì chịu đựng nỗi đau báo thù.

Theo như hắn nói, nếu ván cờ này chỉ thiếu một bước thì ta và hắn đã âm dương cách biệt, nếu lúc trước ta ra tay tàn nhẫn hơn một chút, không cho hắn Phục Nguyên Đan thì nào có được nhu tình mật ý như hôm nay, với những lời lưu luyến nỉ non như bây giờ.

Số mệnh… Rốt cuộc là cái gì?

Tưởng chừng như đã thay đổi nhưng không hề thay đổi… May mắn thay, sau bao khó khăn trong quá khứ, ta đã được tận hưởng hạnh phúc về này.

Ta niệm đến đây, nước mắt không kiềm được mà đong đầy khóe mắt, cổ họng ta như bị tắc, khàn giọng gọi hắn:: “Chồng ơi, ta…”

Ta đang định kể với hắn rằng mười năm cuộc sống của ta không hề dễ dàng, cảm thán cho một thoáng hồng trần, muốn bàn luận với hắn về số mệnh mà ông trời sắp đặt, nhưng đột nhiên ta cảm thấy nóng ran nên ta buông tay ra, vô thức liếc mắt nhìn xuống liền đỏ mặt.

Sao đột nhiên sư huynh…

Ta còn tưởng rằng… việc này sư huynh phải đợi một hai tháng mới có thể làm quen…

Ta đỏ mặt và tim đập loạn nhịp, liếc nhìn chỗ đang chống lều phồng lên một cụt, ngại quá nên ta quay đầu giả vờ không nhìn thấy, nhưng vô thức dời tầm mắt lặng lẽ liếc nhìn.

Ta co đầu gối đụng vào háng hắn, giống như vô tình, hắn thở hổn hển đưa tay đè lên đầu gối của ta.

Ta chống tay đỡ thân mình không ngã, ta nghe hắn đang thở gấp, bỗng chốc miệng ta khô khốc, phấn khích đến đỏ bừng mặt, “Chồng ơi… Ngươi, ngươi cứng quá…”
Chương trước
Chương sau