Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Bí Mật Showbiz: Hôn Em

Chương 165: Chuyện năm ấy (2)

Chương trước
Chương sau
Câu hỏi của chủ tịch Triệu Việt ngay lập tức khiến cho một chút tự tin còn sót lại của Phó Hi Du hoàn toàn biến mất. Bởi vì Phó Hi Du thật sự không thể chắc chắn liệu mai sau, Lam Khê có còn thích mình nữa hay không.
Anh im lặng, cụp mắt, không dám nhìn vào chủ tịch Triệu Việt.
Chủ tịch Triệu Việt cảm thấy anh tội nghiệp nhưng vẫn nói: “Cho dù mai sau, Lam Khê và cháu vẫn còn tình cảm đi chăng nữa thì cháu và con bé cũng không chắc có thể tiếp tục ở bên nhau đâu.”
“Trên đời này có không ít những người dù yêu nhau nhưng cũng không thể đến được với nhau. Bởi vì đối với mỗi người, điều quan trọng nhất không phải là tình cảm nam nữ. Lam Khê cũng như thế. Con bé còn có gia đình, trong tương lai còn có sự nghiệp.”
Phó Hi Du nghe đến đây thì cũng đã hiểu ý của chủ tịch Triệu Việt. Thế nhưng, chủ tịch Triệu Việt không dừng lại mà vẫn nói tiếp:
“Chú biết mình nói như vậy đối với cháu có chút bất công. Nhưng chú biết cháu cũng hiểu rằng chú là bố của Lam Khê, vậy nên chú sẽ thiên vị con bé. Hơn nữa con bé có năng lực, tương lai nhất định sẽ thành công. Vì vậy, chú không thể để sự nghiệp của con bé bị ảnh hưởng được.”
“Mà cháu thử nghĩ xem. Nếu mai sau, khi Lam Khê thành công nhưng lại vì chuyện của cháu mà sự nghiệp tuột dốc thì con bé sẽ cảm thấy thế nào? Con bé có oán trách cháu không?
Đương nhiên là có. Cho dù không thể hiện ra ngoài, nhưng trong thâm tâm nhất định sẽ có. Còn chưa kể đến chuyện mai sau cháu và Lam Khê có thể sẽ chia tay, vậy thì con bé sẽ hối hận với sự lựa chọn của bản thân mình.
Còn cháu thì sao? Cháu có thể trả cho con bé sự nghiệp không? Hay là sau khi chia tay, con bé vẫn sẽ bị người khác nghi ngờ, mắng nhiếc vì chuyện bắt nạt mà con bé không hề liên quan?”
“Hi Du à, bây giờ cháu cảm thấy tình yêu của cháu và Lam Khê sâu đậm, nhưng chưa chắc tình yêu đó thật sự mãnh liệt như cháu tưởng tượng.
Có thể cháu nghĩ khi chia tay, cả cháu và Lam Khê đều rất khổ sở. Nhưng thực tế thì không hẳn là vậy.
Có lẽ cháu và con bé chỉ buồn bã, chỉ khóc một trận là xong. Sau đó, hai đứa sẽ quay về cuộc sống bình thường, sẽ tìm được một người thích hợp hơn với bản thân.
Nhưng nếu cháu lựa chọn ở cạnh Lam Khê. Sau đó, vì những video mà cả hai bị tổn thương thì hai đứa mới thật sự sẽ phải khổ sở.”
“Chắc cháu cũng biết những lời nói trên mạng xã hội có thể tác động mạnh đến cuộc sống của con người đến mức nào. Mà Lam Khê tương lai sẽ trở thành người của công chúng. Vì vậy, con bé sẽ là người phải gánh chịu sự ảnh hưởng vô cùng nặng nề. Còn cháu?
Cháu dù có muốn bảo vệ con bé thì cũng không thể. Như vậy, không phải cháu sẽ vừa thấy thương vừa thấy áy náy với Lam Khê hay sao?”
Phó Hi Du nghe vậy thì mím chặt môi, tinh thần bị đả kích không hề nhẹ.
Anh đã có được câu trả lời từ chủ tịch Triệu Việt. Câu trả lời này vốn đã nằm trong dự liệu của anh. Nhưng anh không ngờ khi tận tai nghe thấy nó, tâm trạng của mình lại trở nên tồi tệ như vậy.
Chủ tịch Triệu Việt lại nói: “Chú không bắt ép cháu phải chia tay Lam Khê. Nhưng chú tin tự cháu sẽ làm như vậy vì con bé.”
“Chú cũng biết bây giờ cháu đang tổn thương vì những lời nói của chú. Nhưng chú nghĩ nỗi đau chia tay của cháu sẽ sớm qua đi.”
“Bây giờ cháu còn trẻ. Cháu cũng có tương lai, có một người nào đó vẫn ở phía trước đợi cháu.”
Nói đến đây, chủ tịch Triệu Việt yên lặng chờ đợi Phó Hi Du lên tiếng.
Kết quả là một hồi lâu sau, Phó Hi Du liền đứng dậy, lễ phép cúi đầu với ông rồi nói: “Cháu sẽ chia tay với Lam Khê.”
Lúc này, Chủ tịch Triệu Việt đã đem toàn bộ câu chuyện hoàn toàn kể lại hết cho Lam Khê.
Lam Khê nghe xong thì trái tim lại càng đau đớn.
Hóa ra Phó Hi Du chưa từng ngừng thích cô. Anh rời xa cô là để bảo vệ cô, sau đó một mình cô đơn mà đau khổ, dằn vặt. Còn cô thì sao? Cô lại hiểu lầm anh suốt bao nhiêu lâu nay.
Biết được chuyện này, Lam Khê so với năm đó nghe Phó Hi Du nói lời chia tay thì còn đau lòng hơn gấp bội.
Lại nhớ đến không lâu trước đây, khi Phó Hi Du đến tìm Lam Khê rồi nói thích cô, muốn quay lại với cô. Nhưng kết quả, cô đánh anh, mắng anh, còn nói anh là kẻ lừa gạt, dối trá.
Mặc cho lúc đó, anh liên tục xin lỗi cô, còn tha thiết cầu xin cô tha thứ. Vậy mà cô lại tàn nhẫn dùng lời nói để đay nghiến anh, khiến anh phải chịu tổn thương sâu sắc.
Mà bây giờ, những lời nói đã từng làm tổn thương Phó Hi Du lại xuất hiện trong tâm trí của Lam Khê, trở thành lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim của cô, khiến cho trái tim cô tưởng chừng như rỉ máu.
Cô ngã sụp xuống đất, ôm chặt lấy ngực trái mà khóc nấc lên.
Đều là tại cô! Tại cô ngu ngốc, đã không nhận ra tình cảm của Phó Hi Du lại còn làm tổn thương anh.
Trong suốt bao lâu nay, cô ngu ngốc, còn tưởng bản thân đáng thương khi cứ mãi nhớ đến Phó Hi Du cho dù anh đã chia tay mình. Vậy mà, cô chẳng hề biết rằng so với mình, Phó Hi Du còn tội nghiệp hơn biết bao nhiêu.
Anh thích cô, thích nhiều đến như vậy nhưng lại phải giấu đi tình cảm của mình.
Anh thích cô, thích nhiều đến như vậy nhưng lại phải nén đau thương mà nói ra lời chia tay tàn nhẫn.
Năm đó, Lam Khê cũng vì lời chia tay ấy mà cảm thấy đau lòng. Thế nhưng, cô đã chẳng hề biết Phó Hi Du - người nói ra những lời ấy còn đau lòng hơn cô gấp ngàn lần.
Đến bây giờ, cô mới có thể biết được điều đó. Không những biết, mà chính cô dường như còn cảm nhận được.
Đau.
Đau ở sâu trong tim.
Đau vô cùng.
Lam Khê càng đau càng lại thương. Thương Phó Hi Du của cô đã vì cô mà hy sinh rất nhiều. Vậy mà… cô đã làm tổn thương anh rồi.
Anh thích cô, vì cô mà chia tay, vậy mà cô lại làm tổn thương anh rồi.
Phải làm sao đây?
Phải làm sao để có thể làm những vết thương trong trái tim anh lành lại đây?
Hai hàng nước mắt rơi lã chã trên mặt đất. Lam Khê dường như đã sắp khóc hết nước mắt nhưng trái tim vẫn không ngừng đau đớn.
Chủ tịch Triệu Việt nhìn con gái thì vô cùng xót thương, lại bắt đầu nghi ngờ hành động năm đó của bản thân liệu là đúng hay sai thì Lam Khê bỗng nhiên đứng dậy.
Cô không nhìn bố của mình, chỉ nhanh chân bước xuống tầng.
Cô muốn đi tìm Phó Hi Du. Cô muốn gặp được anh ngay lúc này.
Chủ tịch Triệu Việt thấy vậy thì đi theo con gái. Không nghĩ rằng vừa đi xuống cầu thang, ông lại nghe thấy giọng của vợ mình.
“Thằng bé Phó Hi Du này diễn rất tốt.” Tô Tuệ nói với Triệu Miên, “Cảnh đứng dưới mưa này thím đã xem bao nhiêu lần nhưng vẫn cảm thấy cảm động.”
Triệu Miên gật đầu, mắt vẫn nhìn vào TV, không hề chú ý đến Lam Khê đang đứng bên cạnh cầu thang, ánh mắt cũng đang nhìn về phía TV.
Lúc này, TV đang chiếu đến cảnh Hàn Văn đứng dưới mưa đợi Chu Tịnh.
Trên màn hình, Hàn Văn khuôn mặt đã tái nhợt vì lạnh nhưng vẫn kiên định đứng dưới mưa đợi người con gái mình yêu.
Lam Khê nhìn thấy cảnh này thì trái tim lại càng đau xót. Nhưng không ngờ, cô lại nghe thấy mẹ mình nói với Triệu Miên:
“Xem cảnh này, thím lại nhớ đến năm Lam Khê học cuối cấp cuối cấp, Phó Hi Du từng đứng trước cổng nhà chú thím. Hôm ấy trời cũng mưa rất lớn, nhưng thằng bé không ô không dù vẫn đứng dưới mưa.”
Triệu Miên nghe vậy thì vô cùng bất ngờ, liền hỏi: “Phó Hi Du đứng dưới nhà chú thím làm gì vậy ạ?”
Tô Tuệ nghe vậy thì đáp: “Lúc đầu thím không để ý, lúc ra ngoài đổ rác thì thấy thằng bé ấy đã đứng trước cổng rồi. Hỏi thì mới biết hóa ra là bạn học của Lam Khê, không thấy Lam Khê đi học nên mới lo lắng, đến để hỏi thăm.”
“Lúc đó, thím không biết Phó Hi Du là ai. Sau này thấy thằng bé ở công ty Việt Tuệ thì mới giật mình, thầm hỏi không phải là cậu nam sinh năm đó đứng trước cổng nhà mình đây sao?”
Triệu Miên nghe tới đây thì tròn mắt, lại nghe Tô Tuệ nói:
“Nhưng mà Phó Hi Du năm đó cũng thật là lạ. Rõ ràng thím đã mời thằng bé vào nhà thăm Lam Khê nhưng thằng bé nhất quyết không chịu.
Thím cũng không ép, liền đưa ô cho Phó Hi Du rồi nói rằng trời đang mưa lớn, nếu không thăm Lam Khê thì nên đi về kẻo bị cảm.
Sau đó, thím vào nhà chuẩn bị đồ ăn trưa cho Lam Khê. Mà trời đang mưa nên thím cũng không ra ngoài nữa. Mãi đến khi chú của cháu về nhà, thím mới ra mở cổng cho ông ấy thì phát hiện Phó Hi Du vẫn còn đứng đó.”
Nói đến đây, Tô Tuệ suy nghĩ mất mấy giây rồi nói: “Lúc chú cháu về là khoảng hai giờ chiều thì phải. Vậy mà Phó Hi Du đứng dưới cổng từ buổi sáng tới hai giờ chiều, là mấy tiếng đồng hồ lận. Thím nghĩ lại thôi mà cũng xót cho sức khỏe của thằng bé ấy.”
Tô Tuệ nói xong thì thở dài một cái. Nhưng bỗng nhiên, bà lại nghe thấy giọng của con gái vang lên từ phía sau: “Mẹ vừa nói gì cơ ạ?”
Chương trước
Chương sau