Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 247: Gọi Dậy!

Chương trước
Chương sau
Phải nói, đây là lần đầu tiên Diễm An An lên tiếng giải thích với người khác chứ thông thường ai có hiểu lầm hay trách móc gì cô đều để ở ngoài tai. Nhưng hiện tại khi cô thấy Lạc Tu Minh ủy khuất như thế trong lòng chẳng hiểu sao lại rất khó chịu và không đành lòng nha.

Vậy nên bỏ cái gọi là thói quen lười giải thích ấy qua phía sau đầu Diễm An An vẫn là mở miệng nói rõ với Lạc Tu Minh.

Mà Lạc Tu Minh nghe lời giải thích của Diễm An An thì hoàn toàn mộng bức thật sự là tai hắn nghe lầm hay sao chứ ? Mẹ nó không lẽ ngày hôm nay Diễm An An thay đổi tính cách rồi hay sao chứ ?

Lạc Tu Minh trong lòng như nở hoa sen liền thành thật hướng về phía Diễm An An đáp lời.

" Anh không muốn ép em chuyện gì cả, chỉ là mong em hãy học cách thích anh thử xem."

Diễm An An nghe yêu cầu như thế liền chớp chớp đôi mắt tròn xoe và trong sáng như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm vậy.

Mà Diễm An An cũng thành thật nhìn Lạc Tu Minh đáp.

" Được."

Câu trả lời ngắn gọn này làm cho không gian xung quanh xe khá yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng động cơ mà thôi bởi vì hai người này chẳng ai là giỏi công phu miệng lưỡi cả.

" Két..."

Thời gian lại thấm thoát trôi qua phía bên ngoài khung cảnh ánh mắt trời đã dần về chiều bầu không khí có chút mát mẽ. Ở một góc của thị trấn nhỏ khá vắng người chiếc xe Lạc Tu Minh đã dựng ở một góc nhỏ.

Xuất hiện xung quanh hắn chỉ là những ngồi nhà nhỏ từ một đến hai tầng được xây cách nhau khoảng chừng mười mét nên nhìn khá thoáng mát và đơn sơ.

Phía trước mặt Lạc Tu Minh là một ngôi nhà nhỏ được xây khá đơn giãn chỉ có một tầng duy nhất, mà điều làm cho Lạc Tu Minh thấy hứng thú đó là phía trước căn nhà có một khu vườn cây gọn gàng được cắt tỉa chua đáo nếu nhìn kỹ thì cũng có thể thấy có những cây giá thành trên thị trường khá cao.



Phía dưới thấp thì lại có vài cây hoa và cây cảnh thi nhau khoe sắc làm cho khung cảnh vung quê này càng thêm yên bình, vậy có thể thấy chủ mà này yêu thiên nhiên đến mức nào rồi đấy.

Lạc Tu Minh dừng lại ánh mắt trên người Diễm An An vẫn còn đang lười biếng ngủ kia mà nở nụ cười ôn hòa cũng không gấp đánh thức cô.

Lạc Tu Minh nhanh chóng tiến lại vào trong chiếc xe đưa ánh mắt ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia của Diễm An An một khắc cũng không muốn rời vậy.

" Chụt.."

Càng nhìn hắn lại không nhịn được mà bị cuốn hút vào bên ngoài bất giác cái đầu Lạc Tu Minh cúi xuống hôn nhẹ lên đôi gò má mềm mại của Diễm An An.

Cảm nhận được có ai đó đang làm phiền mình đôi chân mày Diễm An An bất giác nhíu lại vô thức đưa bàn tay nhỏ nhắn tinh xảo chùi vào chổ Lạc Tu Minh vừa mới hôn đôi đồng tử bất giác mở to.

Xuất hiện trước mắt Diễm An An là khuôn mặt điển trai kia của Lạc Tu Minh đang nhìn châm chú vào cô.

Thấy được ánh mắt mê ly của hắn Diễm An An rùng mình một cái đưa liếc nhìn xung quanh một vòng nhanh chóng nói.

" Anh có chuyện gì sao ? Đến chỗ rồi sao không gọi em dậy ?"

Đây là Diễm An An sợ cái tên này làm loạn cùng cô ở trên xe mới gấp gáp nói như thế chứ trước giờ Lạc Tu Minh có rất nhiều chiêu trò làm cô xấu hổ không nhịn được.

Lạc Tu Minh thấy được dáng vẽ Diễm An An đang ngại ngùng kia không nhịn được mà nảy sinh tâm tư trêu chọc đáp lời.

" Chẳng phải anh gọi em dậy rồi hay sao ? Gọi bằng cách như thế em có hài lòng hay không ?"
Chương trước
Chương sau