Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 241: Lạc Diễm Thiên Bảo

Chương trước
Chương sau
Nghe Hứa Di nói vậy sắc mặt Minh Triết trở nên rất là khó coi đến mức ngây người ấy chứ, nhưng hắn vẩn nở nụ cười gượng nói.

" Nếu Hứa tiểu thư nghĩ như thế thì tôi cũng không còn cách nào khác, cô yên tâm ngủ trên giường tôi ở sofa là được. "

Trong lòng Hứa Di âm thầm tính kế làm như thế nào để có thể ép hắn lên ngủ cùng cô mà không bị nghĩ là lưu manh đây.

Âm trầm một lúc lâu đôi đồng tử của Hứa Di trở nên lóe sáng xinh đẹp nhưng những ngôi sao trên bầu trời đêm. Ánh mắt cô có thần nhìn về Minh Triết đáp.

" Anh làm như thế là đang đem công sức diễn kịch giữa chúng ta trước mặt mọi người đã đổ xuống biển đấy. Nói cho anh biết mẹ tôi rất hay để ý nếu bà biết chúng ta yêu nhau và kết hôn lại không chung giường thì sẽ nghĩ như thế nào chứ ?"

Nói đến đây Hứa Di nhếch bờ môi mỏng nhìn về Minh Triết trêu chọc nói tiếp.

" Nếu anh không có chủ ý gì xấu thì chúng ta ngủ chung giường chẳng phải cũng giống như lúc trước khi say sỉn hay sao chứ ? Cũng chỉ giống như đôi bạn bình thường sảy sỉn ngủ chung giường mà thôi có khác biệt gì hay sao ?"

Thanh âm này lọt vào bên tai Minh Triết cảm thấy rất là có lý hình như là trước đây hắn quá để ý và bảo thủ về chuyện này rồi thì phải. Một người xinh đẹp giàu có và khí chất như Hứa Di còn không sợ bản thân hắn lo cái gì chứ.

Nghĩ như thế Minh Triết liền cười khá thân thiện đáp.

" Vậy theo Hứa tiểu thư sắp xếp vậy ?"

Thấy hắn đồng ý nhưng đôi chân mày của Hứa Di nheo lại nhìn Minh Triết căn dặn.

" Anh bỏ cách xưng hô đó đi, từ giờ phải gọi tôi là Hứa Di có biết hay không ? Nếu như để ba mẹ tôi nghe thấy thì không hay lắm đâu."



Minh Triết nghe vậy cũng cảm thấy đúng nên chỉ lạnh nhạt đáp lời.

" Được, cứ làm theo lời cô là được."

Sau khi nói xong những lời này thì cả Minh Triết và Hứa Di đều yên tĩnh chẳng ai nói thêm gì cả, bởi vì hai người không có tiếng nói chung nên mỗi người đều làm việc của mình thời gian lại thấm thoát trôi qua đến khuya không khí bên ngoài có chút lạnh lẽo.

Chẳng biết từ lúc nào Hứa Di đã nằm trên chiếc nệm mềm mại mà ngủ thiếp đi trông dáng vẽ rất ngon lành. Nhìn phong thái không sợ trời đất này của Hứa Di hắn cũng thở dài một hơi sâu nhanh chóng ra đóng cửa phòng lại rồi chậm rãi tiến đến ghế sofa nằm xuống rồi chiềm sâu vào giấc ngủ.

Tuy nói Hứa Di sợ người nhà phát hiện hai người nhưng đã khóa cửa lại thì còn sợ cái gì cơ chứ. Phía bên ngoài gió thổi nhẹ qua từng cành cây ngọn cỏ một đêm không có chuyện gì lại trôi qua.

Sáng sớm, ánh mặt trời vừa ló dạng soi dáng xuyên khe cửa sổ lên người hai thân ảnh trên chiếc giường sang trọng đang ôm chầm lấy nhau. Nhìn kỹ lại thì hình dáng đó chính là Diễm An An và Lạc Tu Minh.

Trong cơn vô thức Diễm An An cảm nhận được bờ môi mềm mại của mình đang bị một chiếc miệng nhỏ non mềm có hương thơm mùi sữa hôm lấy, đôi mắt cô trợn tròn mà mở ra.

Xuất hiện trước mặt Diễm An An là hình dáng non nớt đang chớp chớp đôi mắt của Lạc Diễm Thiên Bảo đang nhìn mình.

Thấy mẹ mình đã tỉnh giấc Thiên Bảo mở dọng nói có phần non nớt nói.

" Mama, chà nội gọ nhai người súng ăng cơm."

" Khụ.."

Diễm An An nghe giọng nói non nớt không ra gì này của đứa nhóc chỉ hơn sáu tháng tuổi này chẳng nhịn được mà ho khan lấy một cái, cái dáng vẽ của Thiên Bảo làm cho Diễm An An cảm thán càng lớn lên lại giống Lạc Tu Minh rất nhiều trên khóe môi còn kèm theo nụ cười rất tà mà điển trai.
Chương trước
Chương sau